Đông Phương Thương Khung là một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, râu ria xồm xoàm. Xếp hàng được giữa chừng, hắt ta quét mắt qua, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái: "Tây Môn huynh, tại sao bến đò này khác với lúc chúng ta đến? Ngươi nhìn hai hàng ghế đó đi, có phải là những bức tượng được phủ bằng vải đỏ không?" "Đông Phương lão đệ." Tây Môn Bất Quần khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, đôi mắt nhỏ long lanh: "Vừa nãy khi ta mua gạo Bạch Ngọc Linh Mễ tại cửa...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.