"Dừng tay!" Tàn hồn trong trận nhãn tức tới rung động mây mù: "Lão phu đang ngủ ngon ở đây, các ngươi chẳng những tới phá nhà, còn muốn trấn áp lão phu, nào có đạo lý như vậy? Là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!" Vương An Nghiệp ở bên cạnh chớp mắt, trong ánh mắt thuần khiết tựa như có chút không nỡ. Hắn kéo cánh tay của Vương Thủ Triết nói: "Thái gia gia, lời của lão gia gia kia nói cũng rất có đạo lý, hơn nữa rất đáng thương. Nếu không, chúng ta bỏ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.