Qua một lúc sau, Vương Thủ Nghĩa liền kéo lấy một thanh niên vừa qua 20 tuổi đi đến. Người thanh niên kia bị đánh mặt mũi bầm dập, giọng nghẹn ngào không thôi: "Nhị thúc, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi. Van cầu người bỏ qua cho ta lần này đi, tuyệt đối đừng nói cho phụ thân của ta!"
"Ngươi cái tên tiểu súc sinh này." Vương Thủ Nghĩa giận dữ, một cước đạp thanh niên kia ngã xuống đất lăn vài vòng: "Đã sa đọa đến mức độ này, còn không chịu nghĩ lại, còn có mặt mũi cầu xin tha thứ, muốn để ta bao che?"
Ai ui!
Sau khi thanh niên kia kêu rên hai tiếng, vừa định tiếp tục khóc cầu xin vài câu, bỗng nhiên ngẩng đầu thấy một thanh niên có khí độ phi phàm đang ngồi ngay ngắn, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm hắn.
Thân thể của thanh niên lập tức run lên, như bị sét đánh vậy, bên trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi như tận thế: "Tứ, Tứ thúc! Người người người người. . ." Thân thể của hắn lung la lung lay, cơ hồ muốn ngất đi. Vào lúc này, cho dù đụng phải phụ thân hắn thì hắn cũng không muốn đụng phải Tứ thúc.
Phụ thân hắn nhiều lắm là đánh hắn một trận, đóng cửa mấy tháng sau ra ngoài lại là một hảo hán.
Nhưng vị này. . .
"Thua bao nhiêu?" Vương Thủ Triết lạnh lùng nói.
"Tiểu súc sinh này, lúc mới đến chỗ ta hơn một tháng liền thiếu sòng bạc ròng rã hai mươi càn kim, cộng thêm mẫu thân hắn cho hắn tiền riêng và tự mình bán đi một viên Tiểu Bồi Nguyên Đan, thua tròn bốn mươi càn kim!" Vương Thủ Nghĩa đang bị lửa giận thiêu đốt, sạp cá là gia sản của dòng họ, mấy chục người làm cực khổ bốn phía một năm mới có thể kiếm hơn hai trăm càn kim.
Ngược lại tiểu tử này thì hay rồi, vậy mà đánh bạc thua bốn mươi càn kim, tiền này đã có thể mua bốn viên "Tiểu Bồi Nguyên Đan".
"Tứ thúc, ta sai rồi, ta sai rồi." Thanh niên nằm xụi lơ trên mặt đất, cuống quít dập đầu không thôi đối với Vương Thủ Triết: "Van cầu Tứ thúc cho ta một cơ hội nữa."
"Cơ hội, đã cho ngươi quá nhiều cơ hội." Vương Thủ Nghĩa tức giận nói: "Lúc đầu gia tộc để ngươi ở Hân Mậu tằm trang, đi theo đại ca làm việc, học tập bản lĩnh thật tốt. Ngươi ngược lại thì hay rồi, cả ngày với đám cẩu bằng hữu lăn lộn ở cùng nhau, còn dám đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng! Sau đó, gia gia ngươi và mẫu thân ngươi cầu tình, để ngươi đến đội tàu của Lục thúc làm việc. Nhưng ngươi lại sợ vất vả, bí mật chạy đến chỗ ta. Ta sai rồi, ta thật không nên thu nhận ngươi! Chốn phồn hoa của Trường Ninh Vệ này đã mê hoặc con mắt ngươi rồi."
Vương Thủ Triết trầm ngâm chốc lát, mới chậm rãi nói: "Tông Vệ, ngươi là lão đại hàng chữ lót Tông. Đáng lẽ nên làm gương cho các đệ đệ, muội muội trong nhà, không ngờ ngươi lại tệ như thế. Vốn dĩ ngươi là nhi tử của đại ca, theo lý mà nói nên để đại ca tự mình giáo dục ngươi. Nhưng Vương Thủ Triết ta thân là đích mạch, lại là tộc trưởng, cũng có quyền và nghĩa vụ quản giáo tộc nhân không nên thân."
"Tứ, Tứ thúc!" Vương Tông Vệ bị dọa thành bãi bùn nhão: "Nể tình phụ thân ta, nể tình thái, thái, thái gia gia của ta. . ."
"Như vậy đi, nếu ngươi thích cá cược, Tứ thúc sẽ bồi ngươi cá cược một lần." Vương Thủ Triết nói mà không có biểu cảm gì, lấy ra một càn kim, bóp trong lòng bàn tay: "Cá cược xem càn kim này ở trong tay nào của ta? Đoán đúng thì chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra. Đoán sai thì ta cũng không làm khó ngươi, chỉ lấy một cánh tay của ngươi, nể mặt gia gia của ngươi, sau này ngươi cứ an tâm ở trong tộc ăn rồi chờ chết."
"Cái gì?" Vương Tông Vệ bị dọa đến mức ngừng khóc: "Tứ, Tứ thúc, ta không cá cược, ta không cá cược."
"Tứ. . ." Vương Thủ Nghĩa thay đổi sắc mặt, lúc vừa định cầu tình lại bị Vương Thủ Triết vung tay lên ngăn cản lại, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn lạnh lùng: "Cho dù hôm nay Nhị lão thái gia Vương Tiêu Huy, gia gia ngươi Vương Định Xuyên, phụ thân ngươi Vương Thủ Tín ở đây cũng vô dụng."
Vương Thủ Nghĩa run lên, theo bản năng ngậm miệng lại, không còn dám cầu tình.
Mặc dù mọi người đều là tộc nhân của Vương thị, đều là huynh đệ có chữ lót Thủ. Nhưng Vương Thủ Triết người ta là đích mạch Vương thị, hiện tại lại có thân phận tộc trưởng Vương thị, từ nhỏ đã được nhận sự sủng ái của Lung Yên lão tổ, mọi người há có thể giống nhau?
Đối với gia tộc Vương thị mà nói, cho dù là mười tên hỗn trướng như Vương Tông Vệ buộc chung một chỗ cũng không quan trọng bằng một đầu ngón tay của Vương Thủ Triết.
Sau khi ngăn cản Vương Thủ Nghĩa, Vương Thủ Triết tiếp tục tập trung vào Vương Tông Vệ, vô cùng lạnh lùng nói: "Ngươi không cá cược, Tứ thúc coi như ngươi nhận thua, đưa tay ra."
"Không không không, con cược, con cược." Vương Tông Vệ kích động nói: "Ta cược càn kim ở trong tay phải của Tứ thúc."
"Ha ha." Trong mắt Vương Thủ Triết lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, chậm rãi mở ra lòng bàn tay phải trống rỗng: "Tông Vệ à, ngươi thua rồi."
"Không, đừng mà! Tứ thúc, cho ta thêm một cơ hội nữa, một lần nữa thôi!" Vương Tông Vệ điên cuồng mà kêu gào: "Ở trong tay trái, càn kim ở trong tay trái của Tứ thúc."
"Ngươi chắc chắn chứ?"
"Ta chắc chắn, ta chắc chắn!"