“Thành thật mà nói, theo lý thì một ngàn càn kim đã là rất nhiều.” Trần Phương Kiệt mặt dày nói: “Nhưng mà Thủ Triết à, gần đây đệ làm ăn phát đạt, không thể bố thí nhiều hơn cho những người nghèo như ngu huynh sao?” “Chỉ ra mặt kiềm chế một chút mà thôi, ta vốn đã giống như nước phù sa không chảy ruộng ngoài rồi.” Vương Thủ Triết cười đáp: “Nếu như huynh không đồng ý, ta có thể đến Liễu thị…” “Đồng ý, đương nhiên là đồng ý.” Trần Phương Kiệt vội vàng nói: “Một...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.