Chờ đợi hai canh giờ đối với đám người Lâm Minh mà nói là tương đương thích ý. Mọi người đều đang nhắm mắt dưỡng thần, nghỉ ngơi dưỡng sức, điều chỉnh đến trạng thái đỉnh nhất.
Mà Lâm Minh lại đang tra xét Tu Di Giới do người dẫn đội Đoạn Hồn Sơn và Huyền Cốt tộc để lại sau khi chết. Đáng tiếc trong Tu Di Giới của bọn họ cũng không có tài nguyên khoáng sản gì, chắc là hai tên dẫn đội này chỉ là cấp hó. Tài nguyên Đoạn Hồn Sơn và Huyền Cốt tộc thu thập được hẳn là rơi vào trong tay chủ đội.
- Thật nghèo.
Lâm Minh lắc lắc đầu, đối với người đã từng gặp nhiều chí bảo như Lâm Minh mà nói, tài phú của đệ tử thân truyền của Đoạn Hồn Sơn và Huyền Cốt tộc với hắn không tính là gì. Về phần ngọc giản tu luyện của Đoạn Hồn Sơn và Huyền Cốt tộc lại càng không có ý nghĩa. Công pháp tu luyện của Đoạn Hồn Sơn đều là liên quan linh hồn công kích, mà Huyền Cốt tộc thì lại là các loại thuật thải bổ song tu, cùng với thông qua vui vẻ trên giường để tìm hiểu pháp tắc Sinh mệnh.
Công pháp gì gì đó, Lâm Minh hiện tại hoàn toàn không thiếu. Trong Ma Phương có lượng lớn mảnh vỡ linh hồn, ẩn chứa trí nhớ vô cùng phong phú. Chỉ là thực lực cấp bậc những người đó theo Lâm Minh hiện tại mà thấy đã không tính là đỉnh cao.
Mà dung lượng tinh thần chi hải của Lâm Minh cũng là có hạn, hắn hiện tại muốn hấp thu trí nhớ của cường giả đỉnh cấp, tìm hiểu Thần Võ vô thượng ít nhất cũng là công pháp Thiên giai tuyệt phẩm. Về phần một ít võ giả ngay cả cấp bậc Thánh chủ đều không đạt tới, công pháp tu luyện của những người này Lâm Minh không hề có hứng thú.
Vào lúc đám người Lâm Minh nghỉ ngơi dưỡng sức, một bên khác đệ tử Tiêu Dao Đảo đám người Bạch Minh Ngọc lại lâm vào khổ chiến!
Chiến trận tuy rằng có thể cung cấp bảo hộ đối với đệ tử hơi yếu, nhưng là không có khả năng duy trì lâu như vậy. Mới qua thời gian 30’, chiến trận liền bị phá.
Chiến trận vừa vỡ, tổn thất của đệ tử lập tức tăng lên kịch liệt. Không ngừng có người bị thương, không ngừng có người tử vong.
Sau 45’, tổn thất một nửa đệ tử.
Sau một canh giờ, tử vong hơn phân nửa. Bạch Minh Ngọc mặc dù có Lôi châu nhưng cũng không phải vô cùng vô tận. Vào lúc này, Lôi châu của hắn đã dùng hết.
Tuy nhiên, thực lực bản thân Bạch Minh Ngọc lại rất mạnh, hơn nữa hắn càng đánh càng hăng. Chiến đấu kịch liệt một canh giờ, hắn rồi lại vẫn còn hơn nửa thể lực, mà nhìn lại Công Dương Cốt Đả của Huyền Cốt tộc và Hồn Thiên Lý của Đoạn Hồn Sơn lấy hai đánh một nhưng lại có chút chống đỡ không được!
- Tiểu tử này, làm sao có thể mạnh như vậy!
Hồn Thiên Lý tức bể phổi nói.
- Chết tiệt. Đám người Hoàn Sơn làm sao còn không tới chi viện. Chẳng lẽ đã xảy ra ngoài ý muốn?
- Không có khả năng. Đệ tử Tiêu Dao Đảo chia ra tuyệt đối sẽ không là đối thủ của đám người Hoàn Sơn, huống chi chúng ta cũng từng nghiệm chứng tình báo, hẳn là không phải giả.
Dựa theo ước định trước, phân đội Đoạn Hồn Sơn và Huyền Cốt tộc sớm nên tới chi viện, nhưng hiện tại chiến đấu đều đến tình trạng thảm thiết bậc này rồi, bọn họ lại ngay cả bóng người đều không thấy, thậm chí ngay cả truyền âm phù cũng không truyền lại một tấm.
- Trận chiến này đánh đến hiện tại, chúng ta tổn thất một nửa đệ tử. Nếu như không có biện pháp lấy được thắng lợi cuối cùng, tổn thất của chúng ta không bù lại được, về tông môn khẳng định sẽ bị trách phạt. Nhân số của chúng ta nhiều hơn Tiêu Dao Đảo như vậy, nhưng là không thể thắng!
Hiện tại, Hồn Thiên Lý và Công Dương Cốt Đả đã là đâm lao phải theo lao, bọn họ không nghĩ tới Bạch Minh Ngọc lại độc như vậy.
- Tập trung toàn lực, giết Bạch Minh Ngọc trước. Giết Bạch Minh Ngọc, bọn họ liền xong đời!
Hồn Thiên Lý và Công Dương Cốt Đả ôm tâm tư như vậy, mà Bạch Minh Ngọc lại cũng nghĩ như vậy. Mỗi một chiêu của hắn đều mưu cầu đẩy Hồn Thiên Lý và Công Dương Cốt Đả vào chỗ chết.
Lại 15’ qua đi, nhân mã hai phe đã tiêu hao 3/4!
Chân nguyên trong cơ thể Hồn Thiên Lý và Công Dương Cốt Đả còn lại không đủ hai phần, bọn họ đã không kiên trì được.
Coong!
Theo một tiếng nổ lớn, thân thể Hồn Thiên Lý đột nhiên run lên, phun ra một ngụm máu tươi.
Trong nháy mắt này, trong mắt Bạch Minh Ngọc lóe hàn quang:
- Đi chết đi!
Bạch Minh Ngọc cũng tiêu hao phi thường lợi hại, nhưng là vẫn mạnh hơn Hồn Thiên Lý và Công Dương Cốt Đả một chút, hắn một mực chờ đợi thời cơ. Giờ khắc này, Bạch Minh Ngọc rốt cục bày ra át chủ bài cuối cùng của mình. Trên thân kiếm của hắn kỳ thật phong ấn một tia tinh huyết căn nguyên của đại năng truyền thừa năm đó để lại. Cũng giống như tinh huyết căn nguyên lão Cung chủ phong ấn trên Phượng Huyết Thương của Lâm Minh vậy.
Tinh huyết căn nguyên này có thể thiêu đốt, tuy rằng bởi vì cách thời gian quá dài, lại không phải lực lượng của mình, uy lực sẽ không rất lớn. Nhưng là hiện tại lúc lực lượng hai bên đều tiêu hao thật lớn lại có thể trở thành lợi thế cuối cùng phá vỡ cân bằng.
Trong nháy mắt, uy lực kiếm quang của Bạch Minh Ngọc chợt tăng lên gấp đôi!
- Cái gì!?
- Không tốt!
Hồn Thiên Lý và Công Dương Cốt Đả đều trong lòng kinh hãi. Lúc này, bọn họ dứt khoát lựa chọn thiêu đốt tinh huyết. Ngay từ đầu bởi vì không đến thời khắc sống còn, bọn họ một mực không bỏ được thiêu đốt tinh huyết. Nhưng hiện tại lại không quản được nhiều như vậy.
Hai đại cao thủ cùng nhau thiêu đốt tinh huyết, lực lượng cũng trong nháy mắt tăng lên.
Ầm ầm!
Bùng nổ cuồng mãnh, Hồn Thiên Lý toàn thân là máu bay ngược ra ngoài. Mà Công Dương Cốt Đả càng thảm, một cánh tay trực tiếp bị đánh gãy.
Tuy nhiên Bạch Minh Ngọc cũng không dễ chịu. Lấy một địch hai, đối phương còn thiêu đốt tinh huyết, hắn cũng bị thương không nhẹ.
- Chúng ta lui lại!
Hồn Thiên Lý mắt thấy bộ dạng của Công Dương Cốt Đả, cắn răng hạ quyết định. Còn đánh nữa, bọn họ thật sự có khả năng tổn hại ở nơi này. Không nghĩ tới khúc xương Bạch Minh Ngọc này khó gặm như vậy.
- Rút!
Tuy rằng ăn không tiêu đệ tử Tiêu Dao Đảo nhưng là đệ tử Đoạn Hồn Sơn và Huyền Cốt tộc vẫn chiếm một ít ưu thế, muốn rút đi vẫn là không thành vấn đề.
Lúc này đệ tử Tiêu Dao Đảo chỉ còn lại hơn 20 người. Đội ngũ nguyên bản hơn 100 người, tổn hại 4/5, hơn nữa mỗi người mang thương.
Đệ tử Đoạn Hồn Sơn và Huyền Cốt tộc cũng thiệt hại 3/4, còn lại không đến 40 người.
Đệ tử Tiêu Dao Đảo mắt thấy Đoạn Hồn Sơn và Huyền Cốt tộc rút đi nhưng lại hoàn toàn không có biện pháp đi đuổi giết. Giặc cùng đường chớ đuổi, càng huống chi thực lực của đối phương còn cao hơn mình.
Bạch Minh Ngọc thở ra một hơi dài, từ trong Tu Di Giới lấy ra một viên đan dược chữa thương, sát khí trong mắt dần dần giấu đi.
- Đáng tiếc!
Không thể đánh chết bất kỳ người nào trong số Hồn Thiên Lý và Công Dương Cốt Đả khiến hắn có chút tiếc hận. Tuy nhiên tình huống này kỳ thật đã tốt hơn so với dự đoán của hắn. Nguyên bản hắn cho rằng mình căn bản không bảo vệ được đám đệ tử thân truyền này, chỉ có thể chạy thoát tính mạng một mình. Hiện tại lại giữ lại hơn 20 đệ tử, lại thêm nhiều tài nguyên thu thập được như vậy, tuyệt đối là một công lớn!
- Kỳ quái. Đoạn Hồn Sơn và Huyền Cốt tộc hẳn là không chỉ có hai cao thủ Thần Hải hậu kỳ đỉnh cấp Hồn Thiên Lý và Công Dương Cốt Đả mới đúng. Còn có hai người cũng nên xuất hiện, làm sao lại không tới? Chẳng lẽ Tử Dương thạch của Đoạn Hồn Sơn và Huyền Cốt tộc không đủ để chống đỡ truyền tống nhiều người như vậy?
Bạch Minh Ngọc trong lòng miên man suy nghĩ, hắn cũng không biết chiến thuật chia binh tác chiến của Đoạn Hồn Sơn và Huyền Cốt tộc, tự nhiên sẽ không nghĩ đến kỳ thật bọn họ là phái ra một phân đội đi tiêu diệt đám người Lâm Minh, kết quả toàn quân bị diệt, thậm chí ngay cả một tin tức đều không truyền lại. Kết quả này quá hoang đường.
Lúc này, ở rừng đá ngoài mấy ngàn dặm, Lâm Minh đột nhiên đứng lên, nói với mọi người:
- Chúng ta xuất phát!
- Ồ? Không đợi hai canh giờ nữa? Cũng tốt, hiện tại liền xuất phát đi, ta có chút không yên trong lòng.
Diệp Thủy Đồng nhìn đồng hồ cát một cái, hiện tại mới qua hơn một canh giờ, tuy rằng một mực ở chỗ này nghỉ ngơi nàng cũng rất nóng lòng, chỉ sợ đệ tử Tiêu Dao Đảo toàn quân bị diệt.
Lâm Minh cười cười nói:
- Không chờ nữa, chúng ta đi theo ta. Quy củ cũ, mọi người không được thả ra cảm giác! Tránh bị người phát hiện!
Chiến đấu chấm dứt còn sớm hơn dự đoán của hắn, tự nhiên không chờ nữa.
Lâm Minh dẫn mọi người bay sát mặt đất. Ở trong Bí cảnh Hồng Hoang, bão cát là có quy luật. Sau một lần bộc phát, trong khoảng thời gian ngắn là sẽ không bùng nổ lần thứ hai. Tình huống trong phạm vi mấy ngàn dặm chung quanh, Mộ Thiên Tuyết hiểu biết rõ rành rành.
- Ồ? Lúc trước Lâm sư đệ không phải nói chiến trường ở phương hướng kia sao? Sao lại đi hướng này?
Nhìn thấy phương hướng Lâm Minh dẫn đội hoàn toàn không đúng, Tiêu Thủy Quân không kìm nổi dùng chân nguyên truyền âm hỏi Diệp Thủy Đồng. Diệp Thủy Đồng lắc đầu, vẫn không hỏi nhiều Lâm Minh. Nàng đã chấp nhận sự thật Lâm Minh là người chỉ huy đội ngũ này, hơn nữa cũng hoàn toàn tin tưởng Lâm Minh, căn bản không cần đưa ra nghi vấn.
Mọi người phi hành đại khái mấy trăm dặm, lại đi tới một cánh rừng đá nhỏ.
- Mọi người thu liễm hơi thở, ẩn nấp trong rừng đá. Đợi ta ra lệnh một tiếng, đồng loạt ra tay!
Khu rừng đá Lâm Minh lựa chọn này dày đặc hơn lúc trước nhiều, lại thêm đất cát đá của Bí cảnh Hồng Hoang đều tự mang hiệu quả ngăn cách cảm giác. Chỉ cần ẩn nấp bên trong rất khó tra xét ra.
- Được.
Đối với mệnh lệnh của Lâm Minh, đệ tử Tiêu Dao Đảo tuy rằng khó hiểu nhưng là không do dự đều làm theo. Bọn họ hiện tại nghỉ ngơi dưỡng sức hồi lâu, chính là trạng thái đỉnh nhất, đối với liên quân Huyền Cốt tộc và Đoạn Hồn Sơn chẳng những không sợ hãi ngược lại chờ mong giao thủ chúng.
Mà qua thời gian khoảng 15’, liền có một đám đệ tử chật vật vô cùng, toàn thân mang thương bay về phía khu rừng đá này.
Những người này chính là liên quân Huyền Cốt tộc và Đoạn Hồn Sơn.
Tổng số bọn họ chỉ còn lại 36, 37 người, trạng thái hỏng bét đến cực điểm.
Lộ tuyến bọn họ thoát đi hoàn toàn trong khống chế của Lâm Minh, mà trên đường này tất nhiên sẽ gặp nhau ở khu rừng đá này. Cho nên hắn mới lựa chọn mai phục ở trong này, ôm cây đợi thỏ.
- Đại sư huynh, phía trước có khu rừng đá, chúng ta có cần hạ xuống chữa thương hay không?
Bên phía Huyền Cốt tộc có người hỏi Công Dương Cốt Đả.
Lúc này Công Dương Cốt Đả tay trái xách cánh tay cụt, sắc mặt tái nhợt vô cùng, hắn quả thật cần gấp hạ xuống đả tọa chữa thương. Nhưng mà nhìn thoáng qua rừng đá kia, Công Dương Cốt Đả vẫn lắc lắc đầu.
- Không! Cách chiến trường quá gần, Bạch Minh Ngọc có thể đuổi tới. Tiểu tử này ẩn giấu quá sâu, không thể sơ suất. Chúng ta tiếp tục chạy đi!
- Đại sư huynh cũng quá cẩn thận rồi. Thực lực Tiêu Dao Đảo bọn họ căn bản không bằng chúng ta, chúng ta lui lại bọn họ may mắn còn không kịp, làm sao dám đuổi tới?
Mấy tên đệ tử lẩm bẩm vài câu, nhưng vẫn thành thật đi theo Công Dương Cốt Đả bay lên rừng đá. Trạng thái của bọn họ quả thật quá gay go, miệng vết thương toàn thân đều đang chảy máu, cần gấp phải nghỉ ngơi.
- Ồ? Không dừng lại?
Lâm Minh ẩn nấp ở sâu trong rừng đá hơi hơi ngạc nhiên. Tuy nhiên không sao, ở không trung cũng có thể đánh lén.
Hai người phó dẫn đội hắn đánh chết lúc trước cũng không mang theo tài nguyên gì, hiển nhiên là tài nguyên mấy ngày này Huyền Cốt tộc và Đoạn Hồn Sơn thu thập được ở trong tay chủ đội. Nhiều tài phú như vậy, Lâm Minh tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Danh Sách Chương: