Đây là một mảnh đại dương sâu thăm thẳm, rộng không giới hạn. Nước biển màu xanh sẫm dính đặc nặng nề như thủy ngân. Trong biển hiếm khi thấy cá tôm bình thường, chỉ có yêu thú, Ác Ma cường đại có thể sống trong đó.
Lúc này trên Vô Biên Hải dày đặc xương mù màu sám. Sương mù dày nặng như bức tượng, nặng nề nề như cục đá. Người bình thường chỉ thấy được phạm vi chưa tới một thước, dù là võ giả cũng bị cản trở mạnh mặt cảm giác.
Keít!
Một tiếng rít dài sắc nhọn phá vở mặt biển tĩnh lặng vang vọng phía chân trời. Trong sơng khói dày nặng có mấy chục bóng người hốt hoảng bay ra. Đám người này mặc trường sam màu lam, khuôn mặt giống y như nhân tộcTam Thập Tam Thiên. Bọn họ chính là võ giảthái cổ chư tộc của Hắc Ám Thâm Uyên.
Khuôn mặt đám thái cổ chư tộc hốt hoảng, thân pháp rối loạn, dường như bị cái gì truy sát.
Một võ giả trung niên thở hổn hển nói:
- Đàn súc sinh này vừa có thể bay lên trời, lặn xuống biển, tốc độ mau hơn chúng ta nhiều. Chúng ta không kịp chạy tới căn cứ là đã bị đuổi theo rồi.
Nam nhân trung niên cầm một lá bùa, bóp nát ném ra sau lưng. Mỗi lần lá bùa sẽ nổ trong sương mù dày đặc, rồi có tiếng huýt gió sắc nhọn vang lên, dường như phát ra từ loài yêu thú nào đó.
Nhưng tiếng rằng tiếng rít không phải yêu thú bị lá bùa của nam nhân trung niên nổ chết nên hét, đó là tiếng hú đau đớn, tức giận của yêu thú.
Lá bùa của võ giả trung niên trừ gây chút rắc rối nhỏ cho yêu thú truy kích, giảm chậm tốc độ của chúng ra không mang lại tác dụng giết địch nào, ngược lại không ngừng chọc giận chúng nó.
Thế này không phải là cách.
- Phụ thân, ta nhớ đằng trước có một hòn đảo vô danh, trên đảo có cây cối chọc trời, hơn nữa những cái cây này toàn là yêu thụ. Thân cây kiên cố như thần thiết, chúng ta dụ đám ma phi ngư vào, trong rừng yêu thụ dày đặc thì tốc độ của chúng sẽ bị chậm lại.
Người nói chuyện là một thiếu nữ áo xanh, nàng là nữ nhi của nam nhân trung niên. Tuy thiếu nữ trẻ tuổi nhưng có địa vị rất cao trong đám người, chắc vì nàng mạnh.
Thiếu nữ đưa ra đề nghị, võ giảthái cổ chư tộc nghe xong lòng chìm xuống. Rừng yêu thụ không phải nơi tốt đẹp gì, những yêu thụ cũng biết ăn thịt người. Bọn họ lao vcào rừng yêu thụ e rằng thoát khỏi bầy sói lại vào miệng cọp, liều lĩnh một phen rước lấy dữ nhiều lành ít.
Nhưng tình huống hiện tại không cho phép bọn họ do dự, nếu không tiến vào rừng rậm yêu thụ thì không có chút đường sống nào.
Tiếng rít sau lưng ngày càng gần,trên biểnsương mù dày đặc đã bị yêu thú bay vỗ gió mạnh dạt ra. Các con cá đen mình dẹp, người dài mấy trượng có cái đuôi trăn ló đầu ra khỏi sương mù dày.
Đây là ma phi ngư mà thiếu nữ áo xanh đã nói.
Ma phi ngư là một loại hình dạng Thâm Uyên Ác Ma, trí tuệ thấp hơnÁc Ma cao đẳng nhiều.
Lúc này đám ma phi ngư sắp bắt kịp võ giảthái cổ chư tộc, cứ tiếp tục thế này thì thậm chí không tới được rừng rậm thụ yêu.
Thiếu nữ áo xanh cắn răng một cái, thân hình khựng lại xoay người chém nhát kiếm.
Đang bị rượt đuổi mà đột nhiên dừng lại vung kiếm thì cực kỳ nguy hiểm, rất dễ dàng rơi vào vòng vây của ma phi ngư, không còn mẩu xương.
Huống chi nhát kiếmcủa thiếu nữ áo xanh chưa chắc tổn thương được ma phi ngư, tốc độ chỉ giảm chậm tốc độ của chúng nó.
Hai phe chênh lệch thực lực quá lớn.
Khi thiếu nữ áo xanh uvng kiếm thì nam nhân trung niên căng thẳng thần kinh, sợ nữ nhi của mình ra ngoài ý muốn.
Nam nhân trung niên không kịp kêu to, kinh ngạc đọng trên nét mặt. Nam nhân trung niên nhìn thiếu nữ áo xanh vung nhát kiếm xong kiếm quang từ một đột nhiên phô thiên cái địa, phong vân vần vũ, bầu trời đổ mưa máu.
Trên bầu trời có trăm con đầu ma phi ngư toàn bộ bị kiếm quang phân thây, đứt lìa bốn năm mảnh, không kịp hét tiếng nào đã bị giết ngay lập tức.
Sau khi đàn ma phi ngư chết thì sương mù trên biển cũng bị cắt nát. Mỗi luồng kiếm quang cắt ra mặt cắt ngay ngắn trong sương mù, rộng cỡ một thước. Trong một thước đó không có chút sương nào, khiến nam nhân trung niên nhìn thấy rõ cách xa mấy chục dặmu từ khe hở kiếm quang rộng một thước.
Mấy giây sau tất cả sương mù tan biến như bị gió to thổi bay đi, mặt biển bao la mênh mông.
Nam nhân trung niên ngẩn ngơ, thiếu nữ áo xanh ngây người, nàng không phát ra kiếm quang như thế được.
Không nói đến uy lực kiếm quang, chỉ nói màu sắc. Kiếm khí của thiếu nữ áo xanh là màu xanh, kiếm quang vừa rồi là đen.
Kiếm quang màu đen, chẳng lẽ cao thủ của căn cứ chạy đến?
Thiếu nữ áo xanh mới nổi lên suy nghĩ này thì thấy một nữ nhân áo đen lơ lửng trên mặt biển gần đó.
Khuôn mặt nữ nhân gần như hoàn mỹ, tóc dài rũ xuống eo, trên người vô tình lộ ra hơi thở lạnh lùng kiêu ngạo ngăn cách với người. Ngạo không phải cố ý mà do bẩm sinh, khiến người không có can đảm nhìn thẳng nữ nhân.
Trong tay nữ nhân không có kiếm, mới rồi nàng không rút kiếm mà chỉ dùng kiếm chỉ.
Nữ nhân áo đen nhẹ nhàng nói:
- Đây là khởi nghĩa quân thái cổ chư tộc mà ngươi nói đúng không?
Lúc này võ giảthái cổ chư tộc mới thấy từ khi nào có thêm một người trên bầu trời.
Đây là một nam nhân, khuôn mặt như đao tước, đôi mắt như vì sao biển cả,sâu không lường được.
Nam nhân xuất hiện thì nữ nhân áo đen ngoan ngoãn đứng cạnh hắn, hơi lùi lại nửa người. Dù hành động hay tâm lý thì nữ nhân hoàn toàn lấy nam nhân làm đầu.
Nữ nhân đáng sợ như vậy lại tôn nam nhân làm chủ, vậy nam nhân này là...?
Đám võ giảthái cổ chư tộc đầu óc chết máy.nam nhân và nữ nhân trước mắt không giống như Thâm Uyên Ác Ma, ngược lại bộ dạng khá giống họ, sao có thể như vậy...
Chẳng lẽ là...
Nam nhân trung niên óc lóe tia sáng. Nhiều năm trước lãnh tụ quân khởi nghĩa thái cổ chư tộc, Mộ Thiên Tuyết từng có một cố nhân đáo phóng, người này là một nam nhân, nghe đồn thực lực không thua gì lãnh tụ Mộ Thiên Tuyết.
Là hắn sao?
Trong lúc nam nhân trung niên suy nghĩ lung tung thì nam nhân khép mắt lại cảm nhận gió biển mặn đắng, có chút cảm thán.
Một ngàn năm trăm năm!
Chỉ tính Hắc Ám tế điển đã kéo dài một ngàn tám mươi năm, cộng thêm mười năm trong mộ Ma Thần là một ngàn một trăm năm.
Lâm Minh, Thánh Mỹ không ra khỏi mộ Ma Thần ngay mà bế quan tu luyện bốn trăm năm tiếp, hoàn toàn củng cố cảnh giới Chân Thần hạ vị.
Sau đó Bất Hủ quân vương, Ma Chủ trợ giúp hai người qua đường hầm ẩn khuất rời khỏi mộ Ma Thần, một hơi ra khỏi tầng mười tám Hắc Ám Thâm Uyên, thông qua không gian Đế Cốt Hải xuyên tới tầng mười hai.
Tất cả diễn ra thần không biết quỷ không hay.
Lúc này thực lực của Lâm Minh đã hoàn toàn ổn định, Đạo Cung Cửu Tinh, chỉ kém chút xíu là sẽ mở ra đạo cung thứ tám.
Có thể nói thực lực của Lâm Minh đã hoàn thành lần bay vọt lớn nhất trong đời hắn.
Hắn đã thoát thai hoán cốt!
Trở về Hắc Ám Thâm Uyên rồi Lâm Minh định dùng tốc độ nhanh nhất trở lại Tam Thập Tam Thiên, trước đó hắn phải tìm Mộ Thiên Tuyết đầu tiên.
Lâm Minh đã hiểu bí mật mộ Ma Thần, cũng biết Hắc Ám Thâm Uyên và Tam Thập Tam Thiên sắp đại chiến, Mộ Thiên Tuyết tiếp tục ở lại Hắc Ám Thâm Uyên sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Lâm Minh định sẽ cùng Mộ Thiên Tuyết rời khỏi Hắc Ám Thâm Uyên.
Nên Lâm Minh dựa theo ấn ký lúc trước ước định với Mộ Thiên Tuyết rất nhanh tìm tới đây.
Với thực lực hiện tại của Lâm Minh trong phạm vi cố định giới hạn dùng cảm giác tỏa định nơi ở của Mộ Thiên Tuyết không khó khăn. Dù sao Lâm Minh hiểu rõ trận pháp Mộ Thiên Tuyết bày ra, những trận pháp này không có nhiều tác dụng ngăn cản hắn.
Thánh Mỹ đứng sau lưng Lâm Minh khẽ thở dài:
- Thái cổ chư tộc, đã suy đồi rồi...
Thánh Mỹ sớm biết tình cảnh của thái cổ chư tộc, nhưng lúc trước nàng không rõ thân thế bản thân, cho rằng thái cổ chư tộc không liên quan gì mình. Hiện tại Thánh Mỹ rõ ràng kiếp trước mình thuộc về thái cổ thần tộc.
Dù là chủ nhân Tu La lộ hay Bất Hủ quân vương đều xuất thân từ thái cổ thần tộc.
Lâm Minh cảm thán rằng:
- Ừm! Tạo hóa vô thường.
Lâm Minh chuyển hướng hỏi tiểu đội quân khởi nghĩa:
- Mộ cô nương có đây không? Dẫn ta đi gặp Mộ cô nương.
Đám võ giả thái cổ chư tộc liếc nhau.
Nam nhân trung niên gật đầu ấp úng nói:
- Lãnh tụ... Có... Đây...