Lâm Minh hít sâu một hơi, nghĩ tới như thế cũng hợp tình lý, cũng đánh xong một trận rồi, Na Kỳ cũng đến Tu La Lộ lịch lãm rèn luyện tăng tu vị, tiến vào Tu La Lộ chẳng có gì lạ cả.
Kể cả Nhân tộc Long Nha, Hành Si, có lẽ hiện tại cũng đang ở trong Tu La Lộ, nhưng mà mình không gặp được mà thôi.
Bên cạnh Na Kỳ còn có một lão giả đôi mắt nhắm nghiền, thần thái nghiêm nghị, dường như đang thi triển bí thuật gì đó, Lâm Minh hai mắt ngưng tụ, ẩn ẩn nhìn qua vô số cảm giác bao phủ thân thể của mình, phạm vi chừng mười dặm.
Làm cho Lâm Minh âm thầm kiêng kị là lão giả này này có tu vị Giới Vương, mà ở bên cạnh hắn còn có hai trung niên nhân, hai người này là nửa bước Giới Vương!
- Na Kỳ cũng tới, hắn có phát giác sự tồn tại của ta hay không?
Lâm Minh có chút trầm ngâm, mình ở trên Đế Khắc Thạch lưu lại một chữ "Lâm", nếu như Na Kỳ cũng đi qua Đế Khắc Thạch, nhìn thấy chữ "Lâm" này chắc chắn sẽ liên tưởng tới mình.
Nhân tộc cùng Thánh tộc tuy định rhiệp nghị ngưng chiến, không cho phép Nhân tộc cùng Thánh tộc võ giả chém giết lẫn nhau, nhưng mà phạm vi ngừng chiến này chỉ có hạn định trong Thần Vực, nếu như ở Tu La Lộ, Thánh tộc ra tay đuổi giết chính mình cũng không trái với điều ước, cũng không cần phải lo lắng cái gì tâm ma cắn trả.
Nếu như Na Kỳ thực sự tính toán giết mình ở Thiên Yêu Thành, tất nhiên sẽ không bỏ qua mình dễ như thế.
- Có lẽ lão giả Giới Vương thi triển bí thuật tìm kiếm ta cũng không chừng!
Trong nội tâm Lâm Minh hiện ra ý niệm này trong đầu.
Trong đội ngũ Chu bàn tử, Lâm Minh cùng Na Kỳ càng chạy càng gần, Na Kỳ cưỡi Độc Giác Lang uy vũ, ánh mắt ngắm nhìn bốn phía, mang theo phong phạm thượng vị giả.
Mà trên thực tế trong Thiên Yêu Thành, Na Kỳ đúng là thượng vị giả, chỉ một Chu đại tiên sinh đã trấn trụ rất nhiều người rồi.
Ánh mắt Na Kỳ đảo qua Lâm Minh, hắn cũng không có nhìn Lâm Minh nhiều, chỉ nhìn qua người Chu bàn tử một chút, không để ý tới đôi ngũ của Lâm Minh nữa.
Mà ở bên cạnh Na Kỳ. Chu đại tiên sinh vẫn nhắm mắt, thỉnh thoảng hắn đánh ra ấn quyết bí ẩn, những ấn quyết này bay múa chung quanh Chu đại tiên sinh, thập phần huyền diệu..
Chu đại tiên sinh tìm kiếm Lâm Minh, bằng vào khí tức Lâm Minh còn sót lại trên Đế Khắc Thạch, dùng bí thuật tra tìm mục tiêu của khí tức này, chuyện này còn chuẩn xác hơn dùng mắt nhiều, tính toán xem như truy tung thuật cao cấp.
Song khi Lâm Minh cùng Na Kỳ vượt qua nhau, Chu đại tiên sinh vẫn không ngừng đánh ra các loại ấn quyết, chỉ nghe âm thanh ống tay áo "Bồng bồng bồng" vang lên bên tai.
Từ đầu đến cuối hắn không có mắt mắt. Càng không có nhìn thấy Lâm Minh.
Mà sắc mặt Lâm Minh trấn định như thường, hắn dùng Dịch Dung Thuật, có thể cải biến khí tức, dung mạo, linh hồn, Đại Giới Giới Vương cũng không nhìn thúa.
Lâm Minh lo lắng duy nhất cũng chính là Độc Vũ Yêu Vương bán đứng chính mình. Nhưng mà may mắn Độc Vũ Yêu Vương căn bản không biết Na Kỳ, hắn lúc này sắc mặt âm trầm, đang lo lắng chuyện đi tới Táng Thần Lĩnh.
Cứ như vậy đoàn người Đế Tử Na Kỳ đi vào trong Thiên Yêu Thành, mà bọn người Lâm Minh thì đi ra Thiên Yêu Thành, không có chuyện gì xảy ra cả.
Đế Tử Na Kỳ như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới ngay vừa rồi hắn đã gặp thoáng qua Lâm Minh.
- Điện hạ, chúng ta bây giờ đi nơi nào?
- Đi Hắc Bảo Thần Bảo của Thiên Yêu Thành, chỗ đó có lẽ có một ít phát hiện, nếu tiểu tử Lâm Minh này xâm nhập đại hoang, Thiên Yêu Thành là không thể tránh khỏi, mà đến Thiên Yêu Thành thì hơn phân nửa phải đi tới Hắc Thần Bảo, tìm kiếm nhiệm vụ hoàn thành ở nơi đó, đạt được thần chi phù văn, chúng ta nhìn xem có thể tới Hắc Thần Bảo tìm hắn được hay không, cho dù tìm không thấy cũng có thể tìm thấy dấu vết lưu lại.
- Điện hạ anh minh!
Cứ như vậy đoàn người Đế Tử Na Kỳ đi thẳng tới Hắc Thần Bảo.
Mà bọn người Lâm Minh lúc này ra khỏi thành hơn mười dặm, mười hai người triển khai thân pháp nhanh như thiểm điện!
Mười hai người chạy vội mấy khắc chung đã đi được hơn vạn dặm, thời điểm này tốc độ của Chu bàn tử chậm lại một chút.
- Nhanh đến Táng Thần Lĩnh.
Chu bàn tử nói như vậy Lâm Minh giương mắt nhìn lên, chỉ thấy ở đường chân trời xuất hiện một sơn mạch màu đen uốn lượn, sơn mạch này tỏa ra khí tức hoang vu cổ xưa, cho người ta có cảm giác đặc biệt.
Lâm Minh thậm chí phát hiện càng tới gần Táng Thần Lĩnh thì bọn họ không có gặp hung thú, dường như ngay cả hung thú cũng e ngại khí tức của Táng Thần Lĩnh, cố ý tránh đi.
- Này, mập mạp, ngươi biết lai lịch của Táng Thần Lĩnh không?
Tiểu Ma Tiên ý tưởng đột phát hỏi, rất nhiều người đang nhìn qua Chu bàn tử, bọn họ cũng muốn biết lai lịch của Táng Thần Lĩnh, loại kỳ địa này hơn phân nửa không thể hình thành tự nhiên được.
Chu bàn tử cười hắc hắc, bị Tiểu Ma Tiên gọi thẳng mập mạp, hắn không có tức giận, đây là ngoại hiệu của hắn.
- Lai lịch của nơi này ta không rõ ràng lắm, chỉ nghe nói Táng Thần Lĩnh đã tồn tại hơn mười trên trăm ức năm, trong đó có tà tính! Trong chốc lát các ngươi theo sát ta, không được tự tiện hành động, chết bên trong ta mặc kệ.
Chu bàn tử nói xong vỗ vỗ cái bụng, vẫn đi trước dẫn đường.
Theo sát phía sau hắn là Tiểu Ma Tiên, nàng biểu lộ nhẹ nhõm hưng phấn, nét mặt rạng ngời khác hẳn Độc Vũ Yêu Vương, hắn vẫn trầm mặc không nói, cho tới bây giờ sắc mặt âm trầm như nước, hắn ẩn ẩn phát hiện một sự thật trong đám người này tuy nhiên không nói hắn yếu nhất, nhưng mà cũng ở kế cuối.
Trong đó nhiều người thiên phú không bằng hắn, nhưng mà tu vị của người ta cao hơn hắn nhiều. Tu vị cùng hắn chỉ hơn Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên, hai này thiên phú còn yêu nghiệt hơn hắn nhiều.
Chu bàn tử đi rất chậm, đi từ giữa trưa tới tối, lại đi tới đêm khuya, nhưng mà chỉ đi được hai trăm dặm.
Mà ở trong này mọi người không gặp được cái gì cả, chỉ nhìn thấy hoang sơn dã lĩnh vô tận, đừng nói là hung thú, ngay cả thực vật đều rất ít, rất nhiều nham thạch trụi lủi hiện ra ngoài, mặc cho bão táp mưa sa.
- Ta nói Chu bàn tử ngươi đi quá chậm nha, một ngày mới đi không đến hai trăm dặm, nghe nói phạm vi của Táng Thần Lĩnh là mấy vạn dặm, như vậy chúng ta chẳng phải đi mấy tháng hay sao?
Nói chuyện là một thanh niên Thánh tộc, một đường đi chậm như vậy, đừng nói nguy hiểm trong truyền thuyết, cho dù là quỷ cũng không thấy, hắn có chút không kiên nhẫn.
- Ngươi có muốn đi cùng không? Nơi này là Táng Thần Lĩnh! Xâm nhập vài ngàn dặm có thể còn sống đi ra phải xem tạo hóa, còn muốn đi đến cùng chính là không muốn sống!
Chu bàn tử không chút khách khí nói ra.
Thanh niên Thánh tộc nhướng mày, bị trách cư như vậy hắn khó tránh tâm tình khó chịu.
- Nói chuyện khách khí một chút, chúng ta là khách nhân, có thể ở đội ngũ này cũng không phải phàm nhân a, cho dù là ba võ giả Thần Biến kỳ võ chỉ sợ cũng có xuất thân bất phàm, ngươi chưa hẳn đắc tội được đâu.
- Này này, ngươi nói người nào?
Tiểu Ma Tiên nghe câu "Cho dù là ba võ giả Thần Biến kỳ" thì không thích.
Lúc này Tiểu Ma Tiên bởi vì Dịch Dung Thuật cho nên không còn nét thanh xuân đáng yêu, tên thanh niên Thánh tộc không thèm cho mặt mũi, chỉ hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Mọi người tiếp tục đi tới, Chu bàn tử giống như chẳng cho tên Thánh tộc mặt mũi, chẳng những không có gia tốc, ngược lại càng chạy càng chậm.
Đi hơn một ngày mới được hai trăm dặm, nhưng mà bây giờ đi bốn năm giờ Chu bàn tử đi thẳng đến hừng đông, vậy mà đoàn người chỉ đi được bốn năm mươi dặm, so với phàm nhân còn chậm hơn nhiều.
Hơn hắn còn thường xuyên mang mọi người đi vòng vèo, một vòng lẩn quấn kéo dài khoảng cách nhưng chỉ đi được năm dặm, khoảng cách này với võ giả chỉ vài hô hấp là vượt qua được, nhưng mà bây giờ Chu bàn tử dẫn dắt thì mọi người đi chậm hơn ốc sên, làm cho nhiều người phiền muộn.
- Ta nói mập mạp ngươi vì sao đi vòng quanh như vậy? Tiếp tục như vậy đi một năm cũng chưa chắc thấy được Táng Thần Thạch!
Tên thanh niên Thánh tộc lúc trước không kiên nhẫn, tốc độ chậm như vậy quả thực không họp thói thường, hơn nữa hắn cảm giác, cảm thấy Chu bàn tử này đang cố tình huyền hư, rõ ràng không có gặp nguy hiểm, hắn lại đi quấn một vòng, ai biết có cần đi vòng như vậy không, có lẽ hắn cố ý làm như vậy nên mới đi vòng quanh.
Thậm chí cho rằng tên mập này lừa đảo, hắn và nhân viên Hắc Thần Bảo móc nối với nhau lừa tiền thí luyện giả, kỳ thật hắn làm gì dẫn đường vào Táng Thần Lĩnh cơ chứ.
- Ta mang bọn ngươi đi vòng quanh là tránh né một ít hiểm địa, tuy những địa phương kia không nói nhất định gặp nguy hiểm, nhưng mà có khả năng còn gặp nguy hiểm lớn hơn, cẩn thận sống lâu, đi chậm rãi một chút còn tốt hơn bỏ mạng.
Chu bàn tử nhẫn nại giải thích, nhưng mà tên này chẳng thèm cho mặt mũi.
- Nguy hiểm đều là ngươi nói, ngươi nói chỗ nào là hiểm địa chẳng được, chúng ta làm sao biết thật hay giả, đi đến bây giờ cọng lông còn chẳng thấy.
Tên thanh niên Thánh tộc nói như vậy, sắc mặt Chu bàn tử trầm xuống, ánh mắt trở nên lạnh như băng.
- Táng Thần Lĩnh rất nguy hiểm, một khi xuất hiện thì tiếp theo chính là chết, chính ngươi muốn chết cũng được, không nên kéo người khác theo.
Chu bàn tử nói ra lời này giọng nói ẩn chứa sát khí, thanh niên Thánh tộc nhíu mày, không nói nữa.
- Nếu ngươi không tin có thể không đi theo ta, chính mình đi đi.
Chu bàn tử lạnh như băng nói ra câu này, tiếp tục đi tới, tốc độ của hắn vẫn chậm chạp, đi vòng quanh.
Lâm Minh đi theo đằng sau Chu bàn tử, lúc đầu hắn cũng nghĩ qua Chu bàn tử có phải móc nối với lão giả Ma tộc trong Hắc Thần Bảo lừa gạt mọi người hay không, nhưng mà từ khí tức trên người Chu bàn tử mà nhìn thì hắn cảm giác được kẻ này không đơn giản.
Tóm lại thà tin rằng còn hơn là không, mặc dù Chu bàn tử là lừa đảo, bản thân của hắn cũng có chút hiểu Táng Thần Lĩnh, nếu không hắn đi lừa gạt chẳng mấy lần đã bỏ mạng trong Táng Thần Lĩnh.
Về phần tên thanh niên Thánh tộc phàn nàn, sắc mặt liền biến hóa mấy lần nhưng cũng không có hành động gì, Chu bàn tử đi vòng quanh, hắn cũng đi theo vòng quanh, Táng Thần Lĩnh có khả năng có nguy hiểm. Cho dù mập mạp cố lộng huyền hư, xem tất cả mọi người là kẻ đần đùa nghịch trong tay, nhưng ít ra đi đến bây giờ bọn họ đều an toàn.