Cửa vào Vạn Cổ Ma Khanh, gió rét vi vu, sương mù xám tràn ngập, Đoan Mộc Quần ngồi xuống điều tức, lại thấy một thanh niên áo đen Man tộc đi tới.
- Chuyên Du?
Đuôi lông mày của Đoan Mộc Quần nhảy lên.
Đoan Mộc Quần xuất thân từ Yêu Tinh tộc, Chuyên Du là Man tộc, giữa hai người vẫn là đối thủ cạnh tranh, quan hệ cũng không hòa hợp.
- Đoan Mộc Quần!
Ánh mắt Chuyên Du híp lại.
- Hành trình Vạn Cổ Ma Khanh lần này, ngươi, Lâm Minh cũng sống, thật sự quá tốt rồi, nếu không nhân sinh của ta sẽ phải tịch mịch.
Khi Chuyên Du nói chuyện, cũng là loại bỏ Phong Thần cùng Lam Thấm, thậm chí không có liếc mắt nhìn hai người một cái, hiển nhiên cho rằng hai người bọn họ căn bản cũng không có tư chất làm đối thủ của mình.
Đối với chuyện này, Phong Thần còn không cảm thấy có cái gì, Lam Thấm lại nổi giận, Chuyên Du này cũng không khẳng định mạnh hơn bao nhiêu so sánh với mình, lại bị hắn miệt thị như thế, sao có thể nhẫn.
- Chuyên Du, ngươi cho rằng ngươi là ai?
Lam Thấm hùng hổ hăm dọa nói.
Cuộc tranh chấp của Lam Thấm lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác, vô luận Lam Thấm, Chuyên Du, Lâm Minh, Đoan Mộc Quần, cũng là tuấn kiệt tuổi trẻ đứng đầu thập nhị Thông Thiên tháp, những người này tranh chấp, tự nhiên là có náo nhiệt có thể nhìn.
Phát hiện không ít người hữu ý vô ý vây xem, Chuyên Du ha ha cười một tiếng, trong lời nói tràn đầy ý khinh bạc:
- Lam tiểu nữu, không biết lần này ngươi đạt được cơ duyên gì trong Vạn Cổ Ma Khanh?
Lam Thấm nghe được Chuyên Du gọi như vậy, đang muốn tức giận, nhưng là nghe được Chuyên Du nhắc tới cơ duyên ở phía sau, nàng nhưng có chút hụt hơi, lần này nàng tiến vào Vạn Cổ Ma Khanh, thu hoạch duy nhất chính là mấy khối Ma Thần Chi Cốt, trân quý nhất trong đó chính là một quả Ma Thần Chi Cốt địa giai có được ở cấm khu ngàn dặm, thu hoạch của nàng mặc dù không tệ, nhưng là nếu Chuyên Du dám kiêu ngạo như vậy, hơn phân nửa là có cơ duyên lớn hơn nữa, nếu thật sự so sánh, chính mình hơn phân nửa sẽ thua.
Hơn nữa cẩn thận cảm thụ khí thế của Chuyên Du, Lam Thấm phát hiện, trên người Chuyên Du mơ hồ nhiều ra một cỗ năng lượng thần bí ba động, làm cho lòng người kinh ngạc!
- Đây là...
Tâm thần Lam Thấm nhảy lên, Chuyên Du cũng không có đột phá cảnh giới, nhưng hắn làm cho người ta có cảm giác đáng sợ hơn.
Trực giác nói cho Lam Thấm, Chuyên Du thật sự là đạt được cơ duyên khó lường, thực lực nhảy lên một mảng lớn, nàng bây giờ căn bản không cách nào so sánh với Chuyên Du.
Lúc này, trong mắt Đoan Mộc Quần hiện lên một đạo lam quang nhàn nhạt, năng lượng thần bí trong cơ thể Chuyên Du thu hết vào mắt, hắn khe khẽ trầm ngâm, nói:
- Thì ra là như vậy... Ngươi đạt được một con khế ước thú sao! Chẳng trách dám đến nơi này kêu gào.
Giọng nói Đoan Mộc Quần vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thầm giật mình, con khế ước thú trong cơ thể Chuyên Du sợ là phẩm chất cao nhất Thánh Ma đại lục! Loại khế ước thú này, chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu, một khi đạt được, bồi dưỡng tiếp, có thể đề cao thực lực của bản thân võ giả thật lớn.
Mà nghe ý tứ của Chuyên Du, sợ rằng khế ước thú này còn đang còn nhỏ, cũng đã có thể mang đến tăng phúc thực lực thật lớn cho hắn!
- Hảo nhãn lực! Không sai. Chính là khế ước thú! Đây cũng là thu hoạch lớn nhất trong hành trình Vạn Cổ Ma Khanh lần này của ta, ta rốt cuộc có một con khế ước thú cường đại, Đoan Mộc Quần, ta nghĩ muốn khiêu chiến ngươi. Sau hành trình Vạn Cổ Ma Khanh lần này, lúc chúng ta cùng nhau rời đi Huyết Sát Nguyên... Quyết định cao thấp!
Chuyên Du vô cùng tự tin nói, lúc hắn mới vừa nhận được con khế ước thú này, cũng đã bị sự cường đại của nó kinh hãi. Đợi đến ngày sau nó trưởng thành, chiến lực có thể tưởng tượng ra!
Chuyên Du tự nhận là hắn đã có tư chất phân cao thấp cùng Đoan Mộc Quần, vô luận là trước mắt, hay là tương lai, cho dù hiện tại lập tức động thủ, hắn cũng có thể bảo đảm tỷ lệ thắng là sáu thành trở lên!
- Phụng bồi đến cùng!
Đoan Mộc Quần cũng không có từ chối, luận bàn giữa các thiên tài là bình thường, Đoan Mộc Quần cũng không e ngại bất luận kẻ nào, trên thực tế hơn hai mươi năm này, tuổi trẻ tuấn kiệt bại ở dưới tay hắn đếm không hết.
- Thật can đảm, thống khoái!
Chuyên Du ha ha cười một tiếng, lại chuyển sang Lâm Minh:
- Còn ngươi nữa, Lâm Minh, ta chờ ngươi thời gian một năm, lấy thiên phú của ngươi, một năm, cũng có thể có tư chất đánh một trận cùng ta! Hy vọng truyền thuyết về ngươi, không phải là nói quá sự thật, nếu không sẽ làm cho người ta thất vọng!
Phong Hào Tu La của Lâm Minh, toàn bộ Huyết Sát Nguyên cũng truyền khắp, Chuyên Du tin tưởng một năm sau Lâm Minh sẽ có tiến bộ nhảy vọt, mà tương ứng, khế ước thú của hắn cũng sẽ ở trưởng thành kinh khủng sau một năm.
Hắn rất mong đợi trận chiến ấy!
Chuyên Du nói ra những lời này, Lâm Minh vẫn ngồi xuống điều tức như cũ, phảng phất giống như không nghe thấy, về phần Đoan Mộc Quần, Lam Thấm, thậm chí ngay cả Phong Thần vẻ mặt luôn luôn không thể nào phong phú, cũng là ngơ ngác một chút, vẻ mặt chợt trở nên cổ quái.
Chuyên Du phải đợi Lâm Minh một năm thời gian mới tái chiến?
Lam Thấm rất muốn cười, nhưng là lại nhịn được, nàng mới không có hứng thú nhắc nhở Chuyên Du, nàng ước gì Chuyên Du chịu thiệt một chút, đáng tiếc nhìn bộ dạng Lâm Minh, đối với đối thủ như Chuyên Du, hắn hiển nhiên là không có tâm tư xuất thủ, điều này làm cho Lam Thấm có chút thất vọng.
Thấy Lâm Minh hoàn toàn bất vi sở động, Chuyên Du có chút nổi giận, bị coi rẻ như thế trước mặt mọi người, hắn sao có thể nhịn.
- Lâm Minh, ta đang nói với ngươi đó, ngươi không nghe thấy sao?
Theo Chuyên Du một tiếng hỏi tới, Lâm Minh quả nhiên mở hai mắt Chuyên Du hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói mấy câu dữ tợn, mà đúng lúc này, hắn phát hiện Lâm Minh vốn cũng không phải là nhìn về phía hắn, mà là nhìn về phía địa phương nào đó ở nơi xa.
Chuyên Du hoàn toàn nổi giận, đang muốn bạo tẩu, mà đúng lúc này, Chuyên Du chấn động tâm thần, cảm nhận được một cỗ khí tức cường đại tiến tới gần, đột nhiên xoay người, lại thấy ở nơi xa hơn mười trượng, một nam nhân trung niên áo đen tiêu sái đi ra từ trong sương mù xám.
Vóc người của hắn cực kỳ cao lớn, toàn thân cũng bị áo choàng màu đen bao lấy, ánh mắt thâm thúy như ánh sao trong đêm tối, xem tướng mạo, giống như là hỗn huyết giữa Cự Ma tộc cùng Man tộc.
Người này hẳn là... Cực Tinh tháp chủ!
Chẳng những Cực Tinh tháp chủ đến, ở phía sau Cực Tinh tháp chủ, còn có một vị võ giả Man tộc đeo cái rìu lớn, hắn cũng là một vị tháp chủ, tháp chủ Cự Phủ tháp!
Hai đại tháp chủ đều tới, võ giả tại chỗ nhất thời câm như hến!
Cho dù là Chuyên Du bởi vì mới vừa đạt được đại cơ duyên trong Vạn Cổ Ma Khanh mà lòng tự tin bành trướng cực độ, trong lòng cũng là rùng mình, không hề dám lỗ mãng nữa, ở trước mặt tháp chủ cấp siêu cấp cường giả, hắn thật sự không có năng lực phản kháng.
Ở phía sau Cực Tinh tháp chủ cùng Cự Phủ tháp chủ, lại có bốn năm võ giả đi theo, trong đó có Tam Nhãn tôn chủ của Bạch Thạch tháp, cũng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, thực lực không hề kém so với Vân Sát tôn chủ.
Trừ hắn ra, còn có mấy võ giả Lâm Minh nhận biết, một người là Hắc Khôi tôn chủ của Vân Tiêu tháp, đây là người ban đầu tổ đội cùng Lâm Minh xâm nhập Vạn Cổ Ma Khanh, ban đầu lúc Lâm Minh vừa tới Vạn Cổ Ma Khanh, Hắc Khôi tôn chủ này đã không thể kìm chế, trong ánh mắt nhìn Lâm Minh có chiến ý không che giấu được, thậm chí nghĩ tới thử dò xét bản lãnh của Lâm Minh, cuối cùng vẫn là Vân Sát tôn chủ cản lại mới thôi, về sau hắn gia nhập đội ngũ cùng Lâm Minh, cũng là không yên lòng, chỉ bất quá về sau không có cơ hội xuất thủ thôi.
Một người khác Lâm Minh quen biết là Huyết Viêm tôn chủ thực lực xếp hàng thứ nhất ở Cực Tinh tháp, hắn cùng với Lâm Minh giống nhau, bị Cực Tinh tháp chủ gieo nô ấn, bất quá hắn thật sự bị khống chế. Lâm Minh vốn tưởng rằng lần này Huyết Viêm tôn chủ tiến vào Vạn Cổ Ma Khanh sẽ làm pháo hôi, không có nghĩ tới tên này cũng sống.
Sau khi Hắc Khôi tôn chủ cùng Huyết Viêm tôn chủ thấy Lâm Minh, cũng là ngây ngẩn cả người, nhất là Hắc Khôi tôn chủ, ban đầu hắn tận mắt thấy Lâm Minh trở về tuyệt địa, cho là Lâm Minh hẳn phải chết không thể nghi ngờ, trăm triệu lần không nghĩ tới hắn thế nhưng còn sống trở về?
Hơn nữa còn... Đột phá Toàn Đan?
Đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Hắc Khôi tôn chủ ghen tị muốn chết, không nghi ngờ chút nào, Lâm Minh đã có được đại cơ duyên ở Vạn Cổ Ma Khanh!
Con mẹ nó, hỗn tiểu tử này làm sao vận tốt như vậy!
Hắc Khôi tôn chủ ghen thành hận, con ngươi vừa động, nói với Cực Tinh tháp chủ:
- Chúc mừng Cực Tinh đại nhân, Cực Tinh tháp các ngươi lại có thêm một viên đại tướng, lần này Lâm Minh nhất định là đạt được đại cơ duyên ở Vạn Cổ Ma Khanh a, ngay cả Toàn Đan cũng đột phá, thật đáng mừng.
Một câu nói kia của Hắc Khôi tôn chủ nói ra trước mặt mọi người, rõ ràng cho thấy muốn kéo cừu hận về Lâm Minh, nhất là ở trước mặt Cực Tinh tháp chủ, đây là muốn cố ý câu khởi lòng cướp đoạt của Cực Tinh tháp chủ.
Tâm tư của Hắc Khôi tôn chủ Lâm Minh dĩ nhiên biết, hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hắc Khôi tôn chủ một cái, trong mắt hiện lên một tia sát ý không lưu dấu vết.
Cực Tinh tháp chủ khẽ mỉm cười, hắn suy đoán cũng không khác Hắc Khôi tôn chủ, không biết Lâm Minh đạt được cơ duyên gì? Hắn vẫy vẫy tay với Lâm Minh, nói:
- Lâm Minh, tới đây.
Trong lòng Lâm Minh cười lạnh, một cái tay vuốt Tu Di giới, thật sự đi tới chỗ Cực Tinh tháp chủ.
- Lâm Minh, làm không tệ, ngươi bình an trở lại, bản tôn cũng cảm thấy rất vui mừng, lần này ngươi đạt được cơ duyên gì?
Khi Cực Tinh tháp chủ nói chuyện, trên mặt luôn luôn treo nụ cười hòa ái, phảng phất giống như thật sự là cao hứng vì thuộc hạ bình an trở lại, đến khi hắn nói câu sau cùng, lại là dùng chân nguyên truyền âm để nói.
- Một chút Ma Thần Chi Cốt, một quả trái cây.
Trên mặt Lâm Minh nở nụ cười trả lời, ngôn ngữ vô cùng giản lược, chẳng qua là bên trong nụ cười của hắn lại cất giấu một phần vẻ châm chọc khó có thể nhận thấy được.
- Nga? Có trái cây?
Cực Tinh tháp chủ hơi ngẩn ra, nhất thời hứng thú, thực vật trong Vạn Cổ Ma Khanh gần như tuyệt tích, một khi có trái cây, nói không chừng là cái gì khó lường.
- Không tệ, tương đối khá, ngươi làm rất tốt, hiện tại đưa trái cây cho ta nhìn một chút a.
Lâm Minh nghe Cực Tinh tháp chủ thì căn bản bất vi sở động, ngược lại vẻ châm chọc trên mặt càng thêm rõ ràng, lần này, Cực Tinh tháp chủ rốt cuộc nhận thấy được không bình thường.
Sắc mặt hắn trầm xuống.
- Lâm Minh, thế nhưng ngươi cãi mệnh lệnh của ta?
- Mệnh lệnh của ngươi?
Khóe miệng Lâm Minh khẽ cong lên.
- Ta tại sao phải nghe mệnh lệnh của ngươi?
Những lời này, hắn không có lại dùng chân nguyên truyền âm, võ giả toàn trường cũng nghe được, thoáng cái, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Chuyện gì xảy ra? Tại sao Lâm Minh đột nhiên nói như vậy với Cực Tinh tháp chủ?
- Ngươi nói cái gì?
Cực Tinh tháp chủ sắc mặt biến đổi, hắn đột nhiên liên lạc với nô ấn trong tinh thần chi hải của Lâm Minh lại phát hiện nô ấn vẫn hảo hảo tồn tại cùng tinh thần chi hải của Lâm Minh, điều này sao có thể?
Không đúng!
Nô ấn hoàn hảo không tổn hao gì, Lâm Minh làm sao có thể thoát khỏi khống chế?
Chẳng lẽ, đối phương có biện pháp gì cách ly nô ấn? Thậm chí từ vừa mới bắt đầu hắn sẽ không bị chính mình khống chế, mà là làm bộ bị chính mình khống chế?
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Cực Tinh tháp chủ càng thêm khó coi!
- Chậc! Đang dò xét miếng nô ấn kia sao? Yên tâm, nó hảo hảo ở trong tinh thần chi hải của ta a!
Những lời này của những lời này, vẫn không dùng chân nguyên truyền âm như cũ, lúc này nói ra rõ ràng, toàn trường phải sợ hãi.
Nô ấn?
Danh Sách Chương: