Nam Hải mênh mông không bờ không bến, sóng lớn phập phồng, cuồn cuộn mãnh liệt. Ở chỗ sâu trong Nam Hải thường xuyên hình thành sóng lớn cao tới mấy trăm xích, sóng to dựng thẳng lên tận trời, ngay cả mây trên trời đều có thể bị đánh tan. Ở trên mặt biển dạng như thế, dù là thuyền rồng dài trăm trượng, cũng sẽ bị quẳng đi như chiếc lá.
Nơi này độ sâu của nước biển khó có thể tính toán. Thời đại thượng cổ, ở trong Nam Hải có thánh thú Cự Côn cơ thể dài ngàn dặm như vậy, từ đó cũng biết, rốt cuộc Nam Hải này sâu rộng biết bao!
Ở dưới đáy biển sâu thẳm, có một dãy núi chìm sát đáy uốn lượn dài mấy ngàn dặm, ở trong hẻm núi dãy núi, có một không gian phong bế trong quầng sáng màu lam, xuyên thấu qua quầng sáng, có thể nhìn thấy ở giữa dãy nhà cao lớn tạo thành phiến rừng rậm dưới đáy biển, có một quảng trường rộng lớn.
Ở trong một tòa đại điện to lớn nằm trong dãy nhà, sáu bảy nhân loại làn da xanh đen ngồi vây quanh ở một cái bàn đá vuông, hình dáng gương mặt bọn họ không khác gì với người thường, chỉ là trên thân bao phủ một lớp vảy màu xanh đen, móng tay vừa nhọn vừa dài.
Bọn họ là Mặc Giao tộc, bá chủ của hải vực mấy trăm vạn dặm phụ cận.
Sáu bảy người Mặc Giao tộc này đều có tu vi kinh người, trừ một người là Toàn Đan hậu kỳ ra, còn lại đều là tu vi Toàn Đan Chí Cực.
Thủ lĩnh tộc trưởng Mặc Giao tộc, trên trán có hai phiến vảy xanh, hắn cầm một tấm ngọc giản, nhắm mắt trầm tư cảm nhận nội dung trong ngọc giản, người Mặc Giao tộc ở chung quanh đều kiên nhẫn chờ đợi.
Sau một lát, tộc trưởng Mặc Giao tộc buông ngọc giản xuống, chậm rãi nói:
- Thì ra là thế! Ta thật ra lấy làm lạ, mấy năm nay những lão già của Nam Hải Ma Vực kia đang làm chuyện gì, hóa ra dường như bọn họ tìm được cách mở ra chiến trường thượng cổ Nam Hải rồi...
Mặc Giao bộ tộc Nam Hải, đã tồn tại hơn hai vạn năm, thọ mệnh của tộc nhân này, cũng dài lâu hơn rất nhiều so với nhân loại. Bọn họ hiểu biết về lịch sử Nam Hải, phong phú hơn xa nhân loại, chỉ riêng thọ mệnh của tộc trưởng Mặc Giao này đã vượt qua ba ngàn năm, hắn là người cùng một thời đại với U Minh đại đế đã chết đi.
- Xem ra, ghi chép trên điển tịch của tộc ta đều là sự thật!
- Ừm! Theo điển tịch trong tộc ghi lại, chỗ thế giới tàn phá của chiến trường thượng cổ Nam Hải này, chính là tồn tại di chỉ của Ma Thần đế cung tông môn lục phẩm ở mấy vạn năm trước. Quy mô khủng bố của nó, cho dù U Ma đế thành năm xưa cũng không theo kịp!
Một người Mặc Giao tộc khác tiếp lời chậm rãi nói.
Chung quanh vài trưởng lão trẻ tuổi trong tộc, nghe nói tới từ “tông môn lục phẩm” này, đều nuốt một ngụm nước miếng, tông môn ngũ phẩm đỉnh cao đã có thể tự xưng là thánh địa! Tông môn lục phẩm là khái niệm gì, bọn họ rất khó tưởng tượng! Trong tông môn tứ phẩm, cường giả Toàn Đan là trưởng lão, tông môn ngũ phẩm, trưởng lão là cường giả Toàn Đan Chí Cực vượt qua một lần Mệnh Vẫn, chẳng lẽ trong tông môn lục phẩm, trưởng lão là cường giả phong hoàng hay sao?
Vậy Ma Đế, cường giả mạnh nhất của tông môn đó phải là tu vi gì?
Rất khó tưởng tượng thời thịnh thế của Ma Thần đế cung mấy vạn năm trước, với một cái thế giới là di chỉ tông môn, có rất nhiều cường giả đại năng cùng với kế thừa, thiên tài địa bảo vô tận khó có thể tưởng tượng.
Một thế lực khổng lồ như vậy, vì sao lại ngã xuống chứ?
- Lão phu đã nhận được tin tức chuẩn xác, thế giới tàn phá này tuy rằng đã mở ra, nhưng bởi vì cửa vào tràn ngập gió lốc không gian khủng bố, đám lão già Nam Hải Ma Vực kia vốn cũng không vào được. Đây là cơ hội của Mặc Giao tộc chúng ta! Một khi thành công, chúng ta có thể sẽ có cơ hội thăng cấp thành thánh địa!
Lời này vừa nói ra, các trưởng lão trong đại điện hiển lộ sắc mặt khác nhau, hoặc hưng phấn, hoặc sầu lo.
Mặc Giao tộc bọn họ là tông tộc ngũ phẩm tầng dưới chót, nội tình đã đủ rồi, chỉ cần trong tộc sinh ra một cường giả phong hoàng, tiếp thêm một ít cường giả Mệnh Vẫn, thì Mặc Giao tộc chính là thánh địa!
Nhưng mà từ xưa đến nay, kỳ ngộ đều tồn tại chung với nguy hiểm! Lần này là Nam Hải nổi sóng to gió lớn! Không biết có bao nhiêu cường giả tụ tập nơi đó, từ đó, phát sinh chuyện phân tranh là không thể tránh được! Nếu thực lực không đủ, rất có thể bị cắn nuốt đến mảnh vụn xương cốt cũng không còn thừa lại.
Hơn nữa, ai có thể đoán trước được trong thế giới tàn phá kia, sẽ có nguy hiểm gì?
Nhưng, di chỉ Ma Thần đế cung này mê hoặc quá lớn, những trưởng lão này không lo lắng cho Mặc Giao tộc, cũng phải lo lắng cho chính mình. Nếu như nhận được cơ duyên gì đó, vượt qua Mệnh Vẫn tầng một, thọ mệnh của họ còn có thể sống thêm mấy trăm năm.
Rất nhiều thời điểm, đối với cường giả Toàn Đan Chí Cực mà nói, bọn họ liều chết đi độ Mệnh Vẫn, không phải vì thực lực mạnh hơn, mà vì thọ mệnh sống lâu hơn.
Bình thường cường giả Toàn Đan Chí Cực, người nào không phải nhân vật uy chấn một phương, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa... Người như vậy, có ai nguyện ý chết đi? Có một thân tu vi cao vời vợi nhưng cuối cùng lại hóa thành đống đất vàng, bọn họ không cam lòng!
...
Cùng lúc đó, ở Đại Thiện Vực, phương bắc Nam Thiên Vực.
Đại Thiện Vực diện tích còn lớn hơn so với cộng hết lại diện tích của Nam Thiên Vực và Ngũ Hành Vực. Trong Đại Thiện Vực, môn phái Phật đạo hưng thịnh do tông môn ngũ phẩm Đại Thiện tự cầm đầu, liên hợp rất nhiều tông môn tam phẩm, tứ phẩm, tạo thành chính đạo liên minh. Năm đó, Đại Thiện tự từng tham gia bao vây tiễu trừ U Ma đế thành.
Lúc này, trong Tàng Các tháp của Đại Thiện tự, một cao tăng mặc áo cà sa màu vàng đen, đang mở ra một phong thư. Phong thư này đến từ Thần Hoàng đảo, là tự tay Mục Phượng Tiên viết, sau khi vượt qua khoảng cách một trăm mấy chục vạn dặm đã đến đây.
Nhà sư yên lặng xem thư xong, cho lại trong bì thư, tĩnh tọa thật lâu, sau đó thì thào lẩm bẩm:
- Thật đúng là định số của thế gian, ba ngàn năm trước, sư tổ chịu cố nhân nhờ vả, Đại Thiện tự ta đến tham dự bao vây tiễu trừ U Ma đế thành, ba ngàn năm sau, ta nhận được thư của Mục Phượng Tiên tự tay viết từ Thần Hoàng đảo, chỉ sợ lại phải một phen đi chinh chiến với dư nghiệt của U Ma đế thành. Cơ duyên phát sinh ở Nam Thiên Vực bậc này, Mục Phượng Tiên lại gửi thư cho lão nạp, xem ra là đã hoàn toàn mất khống chế đối với Nam Hải rồi!
Đại Thiện Vực và Thần Hoàng đảo cách nhau quá xa, mặc dù phát sinh chuyện lớn như vậy, cũng rất khó nhận được tin tức ngay. Hệ thống tình báo của Đại Thiện Vực không có khả năng trải rộng đến địa phương xa như vậy. Nếu Mục Phượng Tiên không chủ động thông báo, đương nhiên Đại Thiện tự cũng không biết.
Việc này cũng có nghĩa, Mục Phượng Tiên tự biết mình thế đơn lực mỏng, cũng chỉ có dựa vào chính đạo liên minh ở Đại Thiện Vực, mới có thể chia một ly canh trong chiến trường thượng cổ này. Cho dù không chia được chút gì, chỉ cần sau khi Đại Thiện tự chèn ép Nam Hải Ma Vực, mà nếu có thể đánh bị thương nặng vài trưởng lão của Nam Hải Ma Vực, như vậy cũng có thể giữ được Thần Hoàng đảo không bị diệt vong!
Đây là quyết định của Mục Phượng Tiên!
Trên Nam Hải, vốn Nam Hà đảo rộng lớn trước đó, cả diện tích lớn sụp đổ, ở trên mặt biển, lớn có nhỏ có tràn ngập lốc xoáy hải dương.
Cuồng phong nổi lên bốn phía, sóng biển quấy động. Ở trong sóng gió dạng này, ở thời điểm đó, trong một lốc xoáy lớn đột nhiên nhấc lên một trận bọt sóng, một võ giả quần áo tả tơi từ trong lốc xoáy lao ra.
Tiếp theo là người thứ hai, người thứ ba... Nhân số càng ngày càng nhiều, nhưng đa số võ giả đều là sắc mặt tái nhợt, trên thân mang đầy thương tích.
Đại khái qua thời gian chừng một nén nhang, tất cả võ giả đều vọt ra, lăng không bay lượn ở trên vùng trời hải dương cuồng bạo. Không ít người trong ánh mắt tràn ngập vui mừng sống sót sau tai nạn.
- Cuối cùng đi ra được rồi!
Lối ra đúng y như Lâm Minh phỏng đoán trước đó, là ở giữa trời cao.
Lâm Minh nhìn thoáng qua số lượng võ giả trên không trung, tổng số chỉ còn lại hơn một trăm người. Thời điểm lần thứ hai thông qua lốc xoáy không gian, lại có một bộ phận võ giả Hậu Thiên đỉnh phong ngã xuống.
Lâm Minh không kìm được thở dài một hơi. Những võ giả Hậu Thiên đỉnh phong này, nếu như tới một quốc gia phàm nhân, cũng có thể sống cả đời vinh hoa phú quý, chỉ là phần lớn mọi người không cam lòng với thọ mệnh của mình không tới hai trăm năm, luôn muốn vượt qua Hậu Thiên đỉnh phong đạt tới một bước Tiên Thiên, hòng kéo dài thọ mệnh thêm bốn năm trăm năm, cũng từ đó ngã xuống như thế!
Người thành công thì nhất phi trùng thiên, kẻ bại thì hóa thành xương khô... Lần này sau khi thành công thoát ra, hai phương nhân mã tự nhiên cũng tiêu tan tâm tư tiếp tục chinh chiến. Ở giữa trời cao từng người tách ra, võ giả Ma Vực bay đi về hướng đại bản doanh Nam Hải Ma Vực, còn võ giả liên minh thời chiến thì có phần mờ mịt, đại bản doanh của họ đã bị phá hủy, không ít người còn có quân công chưa đổi! Bọn họ đến Nam Hải chinh chiến chính là vì quân công, tích lũy cũng đủ quân công, thậm chí có thể đổi lấy Nhập Thiên đan... Thế nhưng đại bản doanh của liên minh thời chiến đã bị phá hủy, quân công của họ còn có thể tìm ai để đổi? Cũng không có ai ghi lại... Những võ giả kia nghĩ đến đây, đều là vẻ mặt mờ mịt, nỗi vui mừng sống sót sau tai nạn lập tức bị tan đi rất nhiều.
Ngay cả thành viên của tiểu đội Hỏa Phủ, cũng không cao hứng nổi.
Thấy một màn như vậy, Lâm Minh thầm than nhẹ một tiếng! Đây là con đường cầu võ gian nan của võ giả tông môn nhỏ, so với võ giả bình dân cũng không tốt hơn bao nhiêu, một đường đi tới đều phải dựa vào chính mình liều mạng.
Hắn từ trên thân lấy ra một nắm Tu Di giới, nắm ở trong tay, nói:
- Đội trưởng Hỏa Phủ...
- Hoang Kích huynh đệ!
Hỏa Phủ quay lại nhìn Lâm Minh, hỏi:
- Hoang Kích huynh đệ sau này định làm gì?
- Dạo chơi bốn phương, lịch lãm võ học!
- Dạo chơi bốn phương ư? Hoang Kích huynh đệ định đi đâu?
Hỏa Phủ vẫn không biết thân phận chân chính của Lâm Minh, chỉ xem hắn là Huyết Ma, nam nhân râu ria, Tử Vũ, Mị Ảnh cũng nhìn về phía Lâm Minh, sắc mặt đều có chút phức tạp và không đành lòng. Kỳ thật bọn họ cũng biết rõ, người như Lâm Minh là không có khả năng đi chung với họ.
- À! Ta đến chiến trường Nam Hải chỉ là để lịch lãm rèn luyện chính mình. Hiện tại dường như đã xảy ra một số chuyện, không biết có biến cố gì. Có thể ta phải trước nghỉ ngơi và hồi phục một đoạn thời gian, tĩnh lặng chờ xem biến đổi. Những thứ này... Là một ít chiến lợi phẩm mấy tháng qua ta thu thập được, ta không dùng đến, giao cho các ngươi đi!
Lâm Minh nói xong đưa tay ra, trong lòng bàn tay có một nắm Tu Di giới, hơn hai mươi cái.
- Cái này...
Thành viên của tiểu đội Hỏa Phủ đều sửng sốt, một nắm lớn Tu Di giới, mà lại toàn bộ là cấp bậc nhân giai thượng phẩm trở lên. Không nói trong Tu Di giới chứa đựng vật gì, chỉ là bản thân những Tu Di giới này cũng có thể bán ra không ít Chân Nguyên thạch.
Xem tình huống, hơn phân nửa là Lâm Minh ném hết Tu Di giới trung phẩm, chỉ chừa lại Tu Di giới thượng phẩm.
- Thứ này rất quý giá, ta không thể nhận!
Lâm Minh nói:
- Chân Nguyên thạch ta đều giữ lại, những thứ đó ta cần dùng. Còn trong này đều là đan dược bình thường, đủ các loại bảo khí linh tinh... Nói thật, ta không dùng đến, trừ phi bày sạp bán chúng ra đổi lấy Chân Nguyên thạch. Ta cũng không có thời gian, mà đối với các ngươi, những tài nguyên này cũng có chút ý nghĩa!
Tuy rằng ở chung với tiểu đội Hỏa Phủ không lâu, nhưng Lâm Minh cũng lây lan tình cảm huynh đệ hỗ trợ lẫn nhau giữa các đội viên trong đội, nên đối với họ, Lâm Minh có thể giúp được gì đương nhiên sẽ không bỏ qua! Huống chi những thứ này, quả thật hắn không dùng đến.
Danh Sách Chương: