Nam nhân hoàng mãng áo bào này là con trai của Thiết Mộc thân vương của Đại Dã thần quốc, Chu Khôn, từng là người cạnh tranh chức vị thân vương thế tử của Thiết Mộc thân vương.
Ở trong thần quốc, lựa chọn thân vương thế tử khác với ở chỗ phàm nhân. Ở phàm nhân là chọn con cả làm thế tử, mà ở bốn đại thần quốc, ai thiên phú cao thì người đó làm thế tử.
Chu Khôn vài năm trước đúng là có chút nổi bật, nhưng sau này cạnh tranh chức thế tử vẫn bị thua trong tay tứ đệ mình, mấy năm nay hắn đã điệu thấp hơn nhiều, ít xuất hiện trước mặt công chúng hơn.
Luận thân phận địa vị, Chu Khôn tự nhiên kém không ít Lý Phong, tuy nói thực lực Đại Dã thần quốc mạnh hơn rất nhiều so với Thất Tinh thần quốc, nhưng Chu Khôn chỉ là công tử ngay cả một chức vị thân vương cũng không kế thừa được, mà Lý Dật Phong lại là hoàng tử Thất Tinh thần quốc, đương nhiên tôn quý hơn Chu Khôn rất nhiều.
Tuy rằng thân phận không bằng Lý Dật Phong, nhưng Chu Khôn lại hoàn toàn không có chút cung kính với Lý Dật Phong, hai người lúc còn trẻ đã biết nhau, sau lại cùng vào trong một cái bí cảnh, vì một phần cơ duyên mà động tay, mâu thuẫn lúc đó vẫn kéo dài cho tới bây giờ.
Chu Khôn cũng thích sưu tầm những Mộc Linh ngọc điêu khắc này, hắn cũng thường đến Bạch Long Ngọc Hành, ở trong này đụng phải Lý Dật Phong thì cũng là chuyện rất bình thường.
- Hắc hắc Lý huynh, sao lại không thấy hoàng phi tương lai, Mộ Dung công tử của ngươi đâu? Ta nghe nói Mộ Dung công tử quản ngươi rất nghiêm mà, lần này ngươi tới được Bạch Long Ngọc Hành, chỉ sợ trở về sẽ bị Mộ Dung công tử cáo trạng chứ, không biết Lý huynh sẽ bị phạt diện bích bao lâu nha?
Lâm Minh nghe Chu Khôn nói vậy, thế mới biết Mộ Dung cô nương nữ giả nam trang kia lại là vợ tương lai của Lý Dật Phong, mà Chu Khôn cố ý nhấn mạnh hai chữ công tử, hiển nhiên là đang trêu chọc cách ăn mặc quái dị của vợ tương lai Lý Dật Phong.
Chu Khôn vừa mới dứt lời, Thanh Nhi bên cạnh Lý Dật Phong liền nổi giận:
- Chu Khôn, hôm nay ngươi uống lộn thuốc rồi hả, ta thấy ngươi từ khi cạnh tranh thế tử thất bại thì như chó điên rồi, gặp người liền cắn, Mộ Dung tỷ tỷ nhà ta đi đâu thì mắc mớ gì tới ngươi!
Thanh Nhi vốn có tính điêu ngoa, nhưng mà ở trước mặt Lý Dật Phong lại là gái ngoan, xuất môn ra ngoài chưa bao giờ chịu thiệt, mở miệng là nói độc địa hơn.
Chu Khôn vốn còn muốn nói gì, lại bị Thanh Nhi trực tiếp nói cho nuốt trở về, thường nói mắng chửi người không nên mắng chỗ yếu, Thanh Nhi vừa nói là chạm tới chỗ đau của Chu Khôn, cạnh tranh thế tử thất bại đúng là khiến hắn suy sụp rất nhiều.
Chu Khôn sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm gì, cũng không phải hắn sợ Thanh Nhi, chỉ là lười so đo cùng một nha đầu, nếu thật sự mắng chửi, Thanh Nhi đương nhiên sẽ không sao mà mình có thể mất hết mặt mũi.
Đúng lúc này, hắn tử mặt sẹo đi lên hòa giải:
- Các vị công tử, tiểu thư bớt giận, mọi người đều là nhân vật thượng lưu trong bốn đại thần quốc, nhường một bước, trời cao biển rộng à!
Hán tử mặt sẹo cười ha ha, hắn chọn thời cơ khuyên can cũng vô cùng đúng lúc, hai ba khách nhân nếu cạnh tranh, đồ vật hắn bán ra lại càng nâng được giá cao, nhưng nếu xé rách mặt, như vậy thì không tốt.
- Được, mặt sẹo, ngươi không phải nói vừa mới có hàng mới sao, nhanh mang tới cho chúng ta nhìn xem.
Chu Khôn phất tay áo, có chút không kiên nhẫn nói, vừa rồi Thanh Nhi nói vậy khiến trong lòng hắn rất không thoải mái.
- Được rồi! Các vị công tử tiểu thư bên này mời!
Hán tử mặt sẹo đều cung kính với Lý Dật Phong và Chu Khôn, lại không chú ý tới Lâm Minh và tùy tùng Chu Khôn, hiển nhiên hắn cũng coi Lâm Minh trở thành tùy tung của Lý Dật Phong.
- Các vị tùy tiện xem, nhìn trúng thì nhớ mã số, ngọc giản sẽ có giá cả tương ứng.
Nam nhân mặt sẹo nói xong quơ quơ ngọc giản trong tay, ở trong ngọc giản giá cả cũng đã được định, không giống người mua hỏi người bán lời nói, hoặc là trực tiếp cấp cho cái giá trên trời, chỉ có người mua chân chính tới đây, người bán mới cấp ngọc giản giá bán cho, đưa cho khách nhân tham khảo.
- Lâm huynh đệ, ta và ngươi tới xem đi, tuy nhiên những thứ kia hơn phân nửa là giả, ngươi tốt nhất chỉ xem chứ đừng mua, đỡ phải chịu thiệt.
- Giả?
Lâm Minh ngạc nhiên.
- Đúng vậy, đây là ngọc làm giả kín đáo, ngọc tốt một chút thì bảy giả ba thật, thường thì đều là chín giả một thật, nếu như ở hàng bên ngoài vỉa hè, bất cứ quầy nào cũng có một vài cái, nếu muốn mua bảo thật, chỉ có thể đi tới phòng đấu giá lớn, tuy nhiên giá cả ở phòng đấu giá lớn có thể đắt hơn nơi này.
Như vậy... Lâm Minh không biết nói sao, không nghĩ tới Thiên Diễn đại lục và Thần Vực không ở cùng một vị diện, nhưng mà quy tắc lại giống nhau kinh người, ở Thần Vực, những Mộc Linh ngọc chạm khắc này phần lớn cũng là hàng giả, ở phòng đấu giá thật ra có thể mua được hàng thật, nhưng mà giá cả rất cao, cho nên rất nhiều người vẫn nguyện ý tới của hàng nhỏ mua, kết quả là liên tiếp chịu thiệt.
Quy củ Ngọc Hành là mua bán, ngươi tình ta nguyện, nhìn lầm thì phải tự trách bản thân ngươi.
Lý Dật Phong nói tới đây thở dài, lắc đầu nói:
- Những đồ cổ này thường xuyên được bán với cái giá trên trời, lợi nhuận rất cao, kỳ thật vật liệu dùng phỏng chế những phế phẩm kia giá trị cũng xa xỉ, nhìn không ra cũng chỉ tại mắt mình vụng về, trước đó ta mua một bình phong Mộc Linh ngọc, tưởng là tác phẩm của đại sư Tuyên Quýnh hai vạn năm trước, kết quả bị lừa gạt, bởi vì chuyện này, ta bị phạt diện bích hơn một năm, cho nên tên Chu Khôn kia mới dùng chuyện diện bích lấy ra xem thường ta.
Lý Dật Phong vừa nói, vừa dùng cảm giác tra xét những Mộc Linh ngọc chạm khắc này, Mộc Linh ngọc có đặc tính là che chắn cảm giác, cho dù đại năng Thần Hải cảm giác, cũng đừng mơ tưởng tiến vào được Mộc Linh ngọc nửa phần.
Lý Dật Phong phóng cảm giác ra, luồn lách bên ngoài bề mặt ngọc, hắn điều tra những hoa văn bên ngoài, điều tra mức độ sáng bóng để phán đoán phẩm chất và số năm của Mộc Linh ngọc, ngoài ra còn muốn giám định và thưởng thức kỹ nghệ chạm trổ, tranh vẽ, mỗi một đại sư đều có phong cách của mình, tuy nhiên sau này cũng không thiếu cao thủ bắt chước, cho nên muốn phân biệt thật giả cũng không dễ dàng.
Lý Dật Phong chơi Mộc Linh ngọc chạm khắc nhiều như vậy cho nên có không ít kinh nghiệm và tâm đắc, hắn vừa đi cùng Lâm Minh vừa giảng giải:
- Sau khi Mộc Linh ngọc chạm khắc làm ra, hàng năm hấp thu Mộc hệ nguyên khí trong thiên địa, sẽ hình thành những hoa văn nhỏ như lông trâu, không nhìn kỹ rất khó nhìn ra, những hoa văn này từ mức độ nào đó có thể phán đoán ra số năm Mộc Linh ngọc. Những người này bình thường đều là võ giả Mộc hệ, bọn họ có thể dùng năng lượng trong cơ thể mình, tạo thành hoa văn nhỏ như lông trâu trên mặt ngọc, không phải cao thủ thì căn bản không nhận ra, chẳng hạn như con rồng phía trước, ta tới đây nhìn vài lần rồi, vẫn nhìn không chính xác...
Lý Dật Phong nói như vậy, cảm thấy phẫn nộ bỏ con rồng điêu khắc trở về chỗ cũ. Lâm Minh nhìn thấy bộ dáng không cam tâm của Lý Dật Phong, không kìm nổi hỏi, con rồng này Nguyên Linh thạch?
- Ba ngàn ba trăm!
Lý Dật Phong nhẹ thở một hơi, giá cả như vậy cho dù Lý Dật Phong cũng gánh nổi thì cũng chịu đau.
- Đắt như vậy?
Lâm Minh nuốt một ngụm nước miếng, lúc trước sau khi Huyễn Vô Cực chết cũng chỉ lưu lại sáu ngàn khối Chân Nguyên thạch cực phẩm, cộng thêm các bảo vật khác, toàn bộ đổi thành Chân Nguyên thạch cực phẩm, cũng chỉ khoảng hai đến ba vạn, nếu dùng để mua con rồng này thì cũng chỉ mua sáu, bảy con đã táng gia bại sản.
Đây còn là tài phú của kẻ cầm quyền tông môn ngũ phẩm nha.
Nam Thiên Vực với so với bốn đại thần quốc, quả nhiên giống như thâm sơn cùng cốc.
Lâm Minh nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên hiện ra một ý tưởng, hỏi Lý Dật Phong:
- Nếu như đi phòng đấu giá thì sao? Rồng điêu khắc này nếu như là thật, có thể bán được bao nhiêu?
- Ít nhất nhiêu đây!
Lý Dật Phong vươn năm ngón tay.
- Năm ngàn?
- Đúng vậy! Đổi tay thì đã kiếm một ngàn bảy trăm, khấu trừ các loại thuế phí của phòng đấu giá còn lại gần một ngàn, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể xem chuẩn nó.
Thì ra là thế, Nguyên Linh thạch dễ kiếm như vậy.
Lâm Minh sáng mắt lên, thì ra kỹ xảo phân biệt và kỹ thuật điêu khắc trong trí nhớ của vị đại năng Thần Vực bị mình bỏ qua, thì ra lại có tác dụng lớn như vậy, vừa lúc có thể giải quyết vấn đề Nguyên Linh thạch của mình.
Nếu có thể liên tục mua giá thấp, bán được giá cao, vậy hắn không cần tiêu tốn thời gian đi tìm kiếm Mộc Linh ngọc nữa.
Lâm Minh lúc này điều tra trí nhớ của vị Luyện Dược sư lúc trước, bắt đầu tìm hiểu phân biệt.
Trí nhớ trong mảnh nhỏ linh hồn cũng không phải là tri thức trên sách vở. Tri thức văn tự cho dù có xem nhiều hơn nữa nhưng nếu không có tính thực tiễn thì vẫn không tốt.
Nhưng mà trí nhớ trong mảnh nhỏ linh hồn có rất nhiều kinh nghiệm thực tiễn, đó là kinh nghiệm phân biệt thực tiễn mà Luyện Dược sư Thần Vực trải qua trên vạn năm, phân biệt vô số đồ vật mà tích lũy được, chỉ cần hoàn toàn xem chúng hiểu hết, trình độ phân biệt của Lâm Minh cũng tăng tiến vùn vụt.
Cho dù chỉ đạt tới bốn, năm thành tiêu chuẩn của vị Luyện Dược sư Thần Vực kia cũng đủ ứng phó rồi, dù sao Mộc Linh ngọc chạm khắc trên Thiên Diễn đại lục lâu nhất cũng không vượt qua bảy, tám vạn năm, bởi vì sau hạo kiếp, lịch sử văn minh võ đạo Thiên Diễn đại lục mới chỉ hưng thịnh được bảy, tám vạn năm mà thôi.
Lý Dật Phong liên tiếp nhìn ba, bốn món tiếp theo, xem mỗi một cái đều mất non nửa canh giờ.
Nhìn lâu như vậy, Lý Dật Phong một kiện cũng chưa mua, lão bản mặt thẹo cũng không cấp bách, đối võ giả mà nói, vài cái canh giờ cũng chỉ là thời gian ngồi một lần mà thôi, căn bản không coi là gì.
Mà ở bên cạnh Lý Dật Phong, Lâm Minh lại nhắm mắt nhập định, thoạt nhìn như ngồi xuống, kỳ thật đang dùng tốc độ thật nhanh dung hợp trí nhớ phân biệt Mộc Linh ngọc chạm khắc của vị Luyện Dược Thần Vực, con đường phát tài này hắn tuyệt không buông tha, tu luyện Luyện Dược thuật chẳng những cần Mộc Linh ngọc, còn cần các loại dược liệu quý báu, mà những thứ hắn cướp đoạt được từ Nam Hải Ma Vực và Âm Dương huyền cung thì xa xa không đủ.
- Ta nói mặt sẹo huynh, lấy hàng hóa mới ra đi, mấy thứ hàng này của ngươi, vừa thấy đã biết vật mới phỏng chế rồi, hoặc là mấy cái thứ nhiều năm để ở trong này mà vẫn chưa có người mua, có cái gì đó mới hay không, nhanh lấy ra cho ta mở rộng tầm mắt.
Trong tay mặt thẹo đều là đám đạo phỉ, thứ lấy được đều thu được với giá thấp, bán giá này tự nhiên chiếm tiện nghi. Bình thường thứ tốt mang lên đều bị người mua đi. Chỉ có những người không phân biệt ra, mới mang những thứ không bán được nhiều năm ra.
Cho nên Lý Dật Phong mới bảo mặt sẹo lấy hàng mới ra.
- Hắc hắc, có, chỗ ta còn có một vòng tay mới khai quật, còn có vài món bồi táng ở cổ mộ đế giả!
Mặt thẹo vốn chỉ muốn đem những thứ này ra, để Lý Dật Phong trước xem một hồi lâu những hàng hóa đã nhiều năm kia có mất hết tính nhẫn nại, sau đó nhìn hàng hóa mới sẽ bán được giá cao, đây là một thủ đoạn nhỏ của doanh nhân.
Nghe mặt sẹo nói vậy, Chu Khôn cũng cảm thấy hứng thú, cười ha ha đi tới chỗ mặt sẹo:
- Cái gì vậy, cho Chu mỗ cũng mở rộng tầm mắt với.
Danh Sách Chương: