Trên yến hội, tuy rằng đều có mùi hỏa dược nhưng mà ít nhất người trong hội sẽ không xé rách da mặt, như vừa rồi Mã Tuấn Huy nói, nếu một khi đắc tội với người, lại không có suy nghĩ, căn bản chỉ là một ít kẻ thần kinh không bình thường mà thôi.
Lâm Minh và Mã Tuấn Huy không oán không cừu, không quen không biết, Mã Tuấn Huy lại giống như chó điên nhào tới cắn loạn, nếu không phải do người ta sai khiến thì căn bản không nghĩ ra.
Mã Tuấn Huy hắc hắc cười lạnh hai tiếng:
- Đúng vậy, ta đúng là kích bác ngươi, lúc trước so những kỹ năng không đi tới đâu của ngươi chẳng có chút ý nghĩa. Tuy nhiên, chuyện ngươi ăn cơm cháo lẫn lộn mà trở thành đệ tử hạch tâm của Thần Hoàng đảo cũng không phải là do ta bịa đặt, mà đúng là có lời đồn đại như vậy, tục ngữ nói tin đồn vô căn cứ, chưa chắc không có nguyên nhân.
- Hôm nay để ta tới làm đá thử vàng, xem những lời đồn này rốt cuộc có phải là thật hay không, sao nào?
- Đá thử vàng? Ngươi cũng thật đề cao bản thân mình đấy.
Lâm Minh cười lạnh một tiếng:
- Chỉ sợ đá thử vàng này của ngươi mài một cái liền nát!
Lâm Minh nói xong, từ trong Tu Di giới rút Trọng Huyền Nhuyễn Ngân Thương ra, cây thương này từ sau khi hắn có Tử Huyễn thương thì không hề dùng nữa.
Nhưng mà Tử Huyễn thương là đỉnh cấp bảo khí địa giai thượng phẩm, quá mức kinh thế hãi tục, lúc trước Xích Viêm lão tổ từng ngụy trang cho Tử Huyễn thương, nhưng mà ngụy trang này chỉ giấu được những người có tu vi thấp hơn Xích Viêm lão tổ thôi, ở đây rất đông lão quái cấp tông chủ, đều là kẻ tuệ nhãn như đuốc, nhất định có người nhận ra nó.
Đỉnh cấp bảo khí địa giai thượng phẩm, ngay cả cao thủ Toàn Đan cũng vào đỏ mắt, Lâm Minh bây giờ có Thần Hoàng đảo làm chỗ dựa vững chắc, thật ra không sợ Tử Huyễn thương hấp dẫn ánh mắt, tuy nhiên loại phiền toái này có thể ít được thì ít đi, ở đây nhiều người như vậy, không tới một ngày tin tức sẽ truyền khắp ra.
Mã Tuấn Huy nhìn thấy Lâm Minh rút ra một cây ngân thương nhân giai trung phẩm. Không khỏi hơi sửng sốt, ngay sau đó cười ha ha:
- Ta không nhìn lầm chứ, ngươi thân là đệ tử hạch tâm Thần Hoàng đảo, mà lại đi dùng loại binh khí rác rưởi này hay sao? Ngay cả đệ tử thân truyền của tông môn tam phẩm, cũng có bảo khí địa giai dùng rồi, nhân giai trung phẩm? Ngươi đang đùa sao?
Khóe miệng Lâm Minh hơi vểnh lên, nếu mọi người đều hòa khí vui vẻ, hắn không ngại cho người khác một chút mặt mũi, còn hùng hổ dọa người như thế, rõ ràng là bị người khác sai khiến nhằm vào mình. Hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ.
- Đối phó thứ đồ như ngươi, vốn chỉ cần tay không là đủ rồi, ta ra thương chỉ là muốn lấy một chút máu, nếu như sau năm thương ngươi còn có thể đứng vững. Vậy tính ta thua.
Lâm Minh vừa nói ra lời này, mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Tay không là đủ rồi?
Rahương chỉ là muốn thấy một chút máu?
Trong năm chiêu phân thắng bại?
Triển Vân Gian có chút thích thú nhìn phía Lâm Minh, tiểu tử này thật là tự tin, hắn quay đầu lại nhìn Chu Tiểu Liên của Lôi Cực tông, lại thấy cô bé hưng phấn, hiển nhiên với trận đấu này tràn ngập chờ mong.
- Ồ? Ngươi tin Lâm Minh trong năm chiêu có thể phân thắng bại?
Triển Vân Gian dùng chân nguyên truyền âm hỏi.
- Hì hì, ta không biết hắn có thể thắng hay không, tuy nhiên bất kể sau năm chiêu kết quả như thế nào thì cũng đều là một chuyện rất ý tứ, tất nhiên sẽ có một bên thua vô cùng thê thảm, ta rất chờ mong xem bên thua có biểu tình như thế nào. Bên thua có bị phá vỡ võ đạo chi tâm hay không, từ đó về sau sẽ không dậy nổi, chuyện tốt như vậy, ta đương nhiên là hưng phấn rồi.
Nhìn thấy Chu Tiểu Liên làm ra vẻ khờ dại nói chuyện này, Triển Vân Gian chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, tiểu cô nương này sau khi trưởng thành tuyệt đối là một cái họa.
Hơn phân nửa đệ tử Ngũ Hành Vực ở đây chờ xem náo nhiệt mà đệ tử Thần Hoàng đảo lại có tâm tư khác, có người lo lắng cho Lâm Minh giống như Trương Trấn, lại có người ghen tị mong chờ Lâm Minh bị người khác chặn họng, giống như Nghiêm Phó Hồng.
Khóe môi Nghiêm Phó Hồng nhếch lên, vui sướng khi người gặp họa, tay sờ sờ lên nhẫn, trong lòng thầm nghĩ:
- Quả nhiên là cùng một nơi đi ra, lại xuất ra một kiện bảo khí nhân giai trung phẩm làm cho mất mặt, vốn chỉ tìm người đánh cho ngươi tàn phế, để ngươi mất cơ hội tính vào Thần Hoàng bí cảnh. Bây giờ xem ra, trận này, võ đạo chi tâm của ngươi cũng bị hao tổn, tự chui đầu vào rọ, đúng là tên ngu ngốc.
Mục Dục Hoàng không nói chuyện, chỉ liếc Mục Thiên Vũ một cái, trong ánh mắt tràn ngập ý hỏi.
Mục Thiên Vũ rất không biết nói gì, Lâm Minh không lúc nào không khiến cho người ta bớt lo, vốn chỉ cần theo quy củ đánh bại tên kia là được rồi, không nên ép mình tới tuyệt lộ, đối mặt với ánh mắt Mục Dục Hoàng, Mục Thiên Vũ chỉ mạnh mẽ cắn răng gật gật đầu, nàng vẫn lựa chọn tin tưởng Lâm Minh.
Mục Dục Hoàng nhíu nhíu mày:
- Ngươi không phải nhờ lão già Xích Viêm kia chế tạo cho Lâm Minh tạo một cây bảo thương đỉnh cấp nhân giai thượng phẩm sao? Ngươi còn nói so với Chu Tước kiếm của ngươi chỉ hơn chứ không kém, tại sao không thấy hắn dùng?
- Chuyện này...
Mục Thiên Vũ cười khổ nói:
- Đại khái là hắn không muốn lộ tài mà gặp phải phiền toái...
Mục Dục Hoàng giọng điệu lạnh lùng nói:
- Gặp phải chút phiền toái cũng có Thần Hoàng đảo chống lưng cho hắn, còn hơn là thua trận này, mang ra một cái trường thương sắt vụn thật mà xấu hổ, nếu bị chặt đứt thì làm sao bây giờ? Nếu binh khí bị chặt đứt, hoặc là năm chiêu không thể phân ra thắng bại, cho dù thực lực mạnh hơn đối phương, cũng bị người ta nhạo báng, ta hy vọng trong lòng hắn hiểu rõ, không cần gây chuyện khiến người ta chê cười.
Mã Tuấn Huy nghe xong Lâm Minh nói vậy, không những không giận mà còn cười ngược, ánh mắt hắn lúc này nhìn Lâm Minh giống như nhìn một tên ngốc:
- Hôm nay ngươi nhảy ra không phải để cho người ta biết mình ngốc đó chứ? Ta bây giờ đứng đây, ta muốn xem làm sao ngươi có thể thắng ta?
Lâm Minh tay phải cầm thương, tay trái sờ lên thân thương, một cỗ cảm giác quen thuộc truyền khắp thân thể hắn, cho tới bây giờ, Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương là trường thương hắn sử dụng lâu nhất, nó giúp hắn chiến thắng Trương Quan Ngọc, giúp hắn đi xa hơn ở Nam Cương, giúp hắn đánh thắng tổng tông hội võ Thất Huyền cốc.
Nói năm thương phân thắng bại, Lâm Minh đã lưu cho mình một đường sống rồi, lúc trước Lâm Minh Tôi Tủy nửa thành cũng đã giết chết Hoàng Tử Hiên tu vi Hậu Thiên đỉnh phong rồi, mà Mã Tuấn Huy mới nửa bước Hậu Thiên, cho dù hắn là thiên tài tông môn tứ phẩm thì sao? Huống chi bây giờ Lâm Minh đã hoàn thành hai thành Tôi Tủy.
Hai chân vừa đạp mặt đất, thi triển thân pháp Kim Bằng Phá Hư, trong nháy mắt, tốc độ Lâm Minh đạt tới mức tận cùng, thân thể hắn liên tiếp vẽ ra ảo ảnh, mũi thương ngưng tụ thành hào quang màu xanh da trời, một thương đâm thẳng tới ngực Mã Tuân Huy.
- Ta cắt cái thương sắt gỉ của ngươi!
Kiếm trong tay Mã Tuấn Huy vung lên, bảy, tám đạo phong nhận gào thét chém ra, phong nhận rít lên tiếng xé gió giống như dao cắt lên thủy tinh, cực kỳ chói tai.
Đối mặt với thế công này, Lâm Minh tránh cũng không tránh, mũi thương tiếp tục mạnh mẽ đâm tới.
Thanh Thương chân nguyên không ngừng sinh sôi, mang theo lực chấn động Luyện Lực Như Tơ, cùng với phong nhận va chạm một chỗ!
- Coong coong coong coong coong!
Giống như tiếng thủy tinh liên tiếp vỡ nát, phong nhận của Mã Tuấn Huy giống như bị đao trận chém nát thủy tinh, mà thương thế Lâm Minh không giảm, thương mang cách ngực Mã Tuấn Huy chỉ chừng một trượng mà thôi.
- Hả?
Mã Tuấn Huy trong lòng cả kinh, một tay vung ra, Phong chi nguyên khí màu xanh tụ lại, hình thành một cơn gió lốc trước ngực hắn.
- Phong Ảnh thuẫn!
- Bồng!
Mã Tuấn Huy con chưa nói hết câu Phong Ảnh thuẫn, Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương đã trực tiếp đâm nát Phong Ảnh thuẫn, thanh âm giống như tiếng nghiến răng đâm vào màng tai, Trọng Huyền Nhuyễn Ngân Thương chỉ hơi tạm ngừng một chút, tiện đà đâm thẳng tới.
- Cái gì?
Rốt cuộc Mã Tuấn Huy sắc mặt đại biến, phòng ngự của hắn đã xuất chúng, hơn nữa có thể mượn lực giảm bớt lực Phong Ảnh thuẫn, vậy mà không chặn được một kích của đối phương? Cả người hắn bạo lui, nhưng mà Trọng Huyền Nhuyễn Ngân giống như giòi trong xương theo sát.
- Thanh Phong Trảm!
Mã Tuấn Huy hai mắt đỏ rực, quát một tiếng chói tai, một kiếm chém lên Trọng Huyền Nhuyễn Ngân, kiếm trong tay hắn chính là bảo khí địa giai hạ phẩm, nếu như bình thường, cho dù không cần chân nguyên cũng có thể trực tiếp chém bảo khí nhân giai trung phẩm thành hai đoạn!
Một kiếm lúc này, chắc là có thể như sắt chém lên nến, chém đôi trường thương của Lâm Minh, nhưng mà hắn không ngờ chính là, một kiếm của hắn chém lên Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương lại bị Thanh Thương chân nguyên làm cho trì trệ, ngay cả chân nguyên bên trong cũng bị một cỗ chấn động kỳ dị đánh tan.
Đây là công pháp gì?
Mã Tuấn Huy không thể tin được, lúc này đã không phải là lúc để hắn nghĩ rồi, thương thế như trời long đất lở sau khi trải qua ba lượt công kích làm tiêu hao, vẫn có uy lực cực kỳ khủng bố.
Không gian chung quanh dường như bị đọng lại, Phong chi nguyên khí bị đánh tan, thương mang với thế không thể đỡ mạnh mẽ đâm vào hộ thể nhuyễn giáp trên người Mã Tuấn Huy.
Trong nháy mắt, Mã Tuấn Huy chỉ cảm thấy như bị một cái búa tạ đánh trúng, nhuyễn giáp nhân giai thượng phẩm bị thương mang đâm ra một cái lỗ lớn, ngay cả chân nguyên hộ thể cũng như sành sứ bị vỡ nát, Mã Tuấn Huy phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp bay ngược ra xa mười mấy trượng, chỉ nghe một trận loạn hưởng “binh, binh, cách, uỳnh”, Mã Tuấn Huy cũng không biết chấn nát bao nhiêu cái bàn tiệc, cả người dính đầy rượu thức ăn và cơm canh, mảnh vỡ bát ngọc rơi đầy đất.
Vì thương mang đã bị triệt tiêu rất nhiều cho nên Mã Tuấn Huy bị thương không nặng lắm, nhưng lúc này hình tượng vô cùng chật vật, Mã Tuấn Huy từ trên mặt đất đứng lên, môi co rúm, ánh mắt đỏ như máu, khuôn mặt cũng đen như gan heo.
Cả trường im ắng, rất nhiều đệ tử Ngũ Hành Vực đều trợn tròn mắt, ai cũng không thể đoán được lại phát sinh một màn như vậy, chỉ một chiêu, Mã Tuấn Huy như bóng chày bị đánh bay, tuy rằng không bị trọng thương, nhưng Mã Tuấn Huy đã dùng ba chiêu chặn lại thương mang của Lâm Minh mà vẫn gặp phải kết quả như vậy, thực lực chênh lệch rõ ràng, căn bản không phải cùng một cấp bậc.
Ngay lúc toàn trường im lặng, một tiếng cười không khỏe như chuông bạc vang lên, Chu Tiểu Liên cười nằm xoài lên bàn, nước mắt cũng muốn chảy cả ra.
- Mã sư huynh, ngươi mau gỡ mấy sợi mỳ trên cổ áo xuống đi, cười chết ta mất, ha ha ha.
Lúc này Mã Tuấn Huy bị một chén lớn mỳ sợi vắt lên cổ, mỳ thọ dùng linh cốc chế biến không phải dai bình thường, bát mỳ vỡ thành nhiều mảnh như vậy nó cũng không bị đứt đoạn, một mặt sợi mỳ vẫn còn nổi trên nước dùng.
Mã Tuấn Huy giống bị rắn cắn quào quào sợi mỳ trên cổ, khuôn mặt xấu hổ muốn chết.
Thấy một màn như vậy, rất nhiều đệ tử Thần Hoàng đảo cũng không nhịn nổi cười, tuy nhiên trường hợp này bọn họ không thể cười một cách thống khoái, bọn họ vẫn phải khắc chế một chút, chỉ là nhịn rất vất vả.
Tuy nhiên, trong những người cười này không bao gồm Trương Trấn, lúc này Trương Trấn mở lớn mắt kinh ngạc nhìn Lâm Minh, trong lòng phát mộng, trong tất cả những đệ tử Thần Hoàng đảo, hắn là người tiếp xúc với Lâm Minh nhiều nhất, vào sơn môn, ăn cơm, lĩnh tài nguyên những việc này đều do Trương Trấn dẫn Lâm Minh đi làm, vài ngày tiếp xúc, hắn hoàn toàn không biết mình dẫn theo một tên yêu nghiệt cỡ vậy.
Mục Thiên Vũ thở phào một hơi, có chút oán trách trắng mắt liếc Lâm Minh một cái, tuy rằng tin tưởng Lâm Minh, nhưng mà mấy tháng này Lâm Minh tiến bộ cỡ nào, nàng cũng không rõ ràng lắm, trong lòng cũng không để ý.
- Cái tên Lâm Minh này khi nào mới để người ta bớt lo?
Danh Sách Chương: