- Nhìn mức độ nóng cháy của ngọn lửa trên thân kiếm của Tôn Lâm, Ngụy Hỏa Tinh của hắn sợ là đã bồi luyện đến cấp bậc ngàn năm rồi nhỉ. Thật biến thái!
Hỏa Tinh bất tử bất diệt, nhưng là Ngụy Hỏa Tinh lại không thể. Nếu như trường kỳ không cung cấp nguyên khí Hỏa hệ cho Ngụy Hỏa Tinh, Ngụy Hỏa Tinh sẽ chậm rãi suy nhược, thẳng đến tan biến.
Đương nhiên, Ngụy Hỏa Tinh cường đại tan biến chậm, Ngụy Hỏa Tinh nhỏ yếu tan biến nhanh. Cái gọi là Ngụy Hỏa Tinh cấp bậc ngàn năm, đó chính là sau khi ngừng cung cấp chân nguyên Hỏa hệ, Ngụy Hỏa Tinh này tự nhiên tồn tại thời gian một ngàn năm.
Đây là năm tháng tương đối dài lâu, phải biết lịch sử của Thất Huyền cốc cũng chỉ mới sáu trăm năm mà thôi.
Dù là đối với đệ tử hạch tâm Thất Huyền cốc có được lượng lớn tài nguyên mà nói, Hỏa Tinh cũng là thứ cực kỳ xa xỉ, chỉ có thể nhìn mà thèm. Có thể có một cái Ngụy Hỏa Tinh cấp bậc ngàn năm cũng là chuyện cực kỳ giỏi rồi.
- Các ngươi nói Khương sư huynh sẽ thắng lợi trong vòng mấy chiêu?
- Không dễ nói. Ta thấy phải mười chiêu trở lên, nói không chừng phải hai mươi chiêu ấy!
Tuy rằng thực lực Tôn Lâm biểu hiện ra không tầm thường nhưng đệ tử ở đây vẫn coi trọng Khương Lan Kiếm hơn.
***
- Khương sư huynh! Tiếp ta một chiêu Liệt Hỏa Liêu Nguyên!
Trên lôi đài, Tôn Lâm ra tay, vừa ra tay chính là chiêu thức sở trường, chỉ nghe tiếng lửa cháy “phừng phừng”, mưa lửa đỏ rực từ trên thân kiếm rộng lớn của Tôn Lâm lao ra, che trời phủ đất bao phủ hướng Khương Lan Kiếm. Khiến người ta cảm thấy quỷ dị chính là, ngọn lửa tạo thành mưa lửa này không giống ngọn lửa bình thường phủ kín rắn lửa bập bùng, mà là ngưng tụ thành từng luồng, như mũi tên nhọn!
- Là Thâm Uyên chi hỏa, Thâm Uyên chi hỏa nhân giai thượng phẩm! Tôn Lâm rồi lại có thể kiếm được loại lửa này để bồi dưỡng Ngụy Hỏa Tinh của hắn!
Một đệ tử Luyện Khí tông không kìm nổi kêu lên, ánh mắt nhìn về phía Tôn Lâm tràn ngập ghen tị. Hiển nhiên Thâm Uyên chi hỏa này đối với hắn kích thích rất lớn. Loại lửa nhân giai thượng phẩm này khẳng định sẽ không phải chính Tôn Lâm kiếm ra, như vậy chỉ có một loại khả năng, là tài nguyên Luyện Khí tông phân cho hắn.
Đây là đặc quyền của đệ tử hạch tâm, đệ tử bình thường bọn họ ở tông môn hơn trăm năm cũng sẽ không được phân đến lượng lớn ngọn lửa nhân giai thượng phẩm để bồi dưỡng Ngụy Hỏa Tinh của mình.
Đối mặt với mưa lửa đỏ rực, Khương Lan Kiếm vẫn bình thản như trước. Trường kiếm ra khỏi vỏ, trường kiếm màu xanh rộng ba ngón tay, sắc thái cổ xưa. Không có bất kỳ cảm giác sắc bén, nhìn qua giống như một chiếc lá khô không chút bắt mắt.
- Kiếm Chi Vân Tiêu!
Khương Lan Kiếm xuất kiếm, căn bản nhìn không rõ động tác ra tay của hắn, chỉ thấy ánh xanh chợt lóe, trong nháy mắt đó dường như có một con rồng xanh vọt lên trời!
Kiếm khí bừa bãi cùng mũi tên của mưa lửa va chạm cùng một chỗ, chỉ nghe một chuỗi “phốc phốc” liên tiếp nổ vang, mưa lửa tan thành mây khói.
Ánh lửa sáng lạn giống như pháo hoa nở rộ che mờ ánh mắt người xem, mọi người không kịp phản ứng. Khương Lan Kiếm lại một kiếm chém ra, một kiếm này mang theo tiếng khí bạo sắc bén, đâm thẳng tim Tôn Lâm.
- Liệt Diễm Chi Tường!
Tôn Lâm vô cùng giật mình. Hắn liệu đến Liệt Hỏa Liêu Nguyên khả năng không thể thương đến Khương Lan Kiếm, nhưng cũng không nghĩ tới bị phá dễ dàng như vậy. Trong cơn hốt hoảng, Tôn Lâm một bên lui về phía sau, một bên bố trí Liệt Diễm Chi Tường phòng ngự.
Phừng phừng phừng!!!
Liên tục ba loạt Liệt Diễm Chi Tường, loạt sau thế lửa thịnh vượng hơn loạt trước. Ngọn lửa màu đỏ thẫm vọt lên cao mười mấy trượng.
- Phá!
Khương Lan Kiếm vung trường kiếm, một luồng kiếm khí với khí thế vô cùng chém thẳng ra, chia cắt toàn bộ sân thi đấu, ba bức tường lửa, liền bị Khương Lan Kiếm một kiếm chém đứt. Ngọn lửa bị kiếm khí trực tiếp thổi tắt!
Tốc độ của Khương Lan Kiếm trong nháy mắt đạt tới cực hạn, ngay sau đó một bóng người màu xanh đã xuất hiện ở trước mắt Tôn Lâm. Tôn Lâm sắc mặt đại biến!
Kiếm quang chợt hiện!
Bùng!
Chân nguyên hộ thể của Tôn Lâm bị phá, thân thể bay ngược ra ngoài, sắc mặt tái nhợt.
Một khi gần người, Tôn Lâm căn bản không có bất kỳ cơ hội phản kháng. Hắn chỉ là một đệ tử Luyện Khí tông, tuy rằng cũng là dùng kiếm nhưng căn bản không tính là kiếm khách, kiếm của hắn càng giống như một loại pháp khí thi triển ngọn lửa công kích. Mà kiếm của Khương Lan Kiếm thì khác, kiếm của hắn chính là vận mệnh của hắn, nhân kiếm hợp nhất, trước giờ chưa từng bất lợi!
- Khương Lan Kiếm thắng!
Trưởng lão trọng tài cũng cảm thấy ngoài ý muốn sâu sắc, ba kiếm phá địch, đối phương cũng không phải hạng vô danh, lại thua đến triệt để như thế!
Thực lực của Khương Lan Kiếm quá khủng bố, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đã vượt qua một số đệ tử thân truyền.
Nên biết, hắn còn không phải thủ tịch đệ tử của Kiếm tông. Như vậy đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ tuổi Kiếm tông Khương Bạc Vân lại đã đến loại trình độ nào?
Không thể tưởng tượng!
Ở trên khán đài, đệ tử bình thường đều bị chấn kinh. Khương Lan Kiếm thật sự quá cường đại, ngay cả đệ tử thân truyền của Trận tông Phương Khải cũng sắc mặt không dễ nhìn. Nếu vừa rồi chính là toàn bộ thực lực của Khương Lan Kiếm, hắn còn miễn cưỡng có thể cùng Khương Lan Kiếm đánh một trận. Nếu như không phải, hắn sẽ nguy hiểm!
Là một trong bảy đệ tử thân truyền, nếu bại bởi đệ tử thứ hai của Kiếm tông, hắn tự nhiên trên mặt không ánh sáng.
Không riêng gì Phương Khải, đám người Âu Dương Minh, Huyễn Tiểu Điệp sắc mặt cũng không quá tự nhiên. Tạm thời bọn họ còn không cần lo lắng Khương Lan Kiếm, bọn họ lo lắng chính là Khương Bạc Vân. Bọn họ không hiểu biết thực lực của Khương Lan Kiếm, Kiếm tông khẳng định không thể không biết. Khiến Khương Lan Kiếm lợi hại như vậy làm đệ tử thứ hai, chỉ có thể chứng minh Khương Bạc Vân càng mạnh so với Khương Lan Kiếm.
- Tốt! Thật là tốt!
Thời điểm này, Âu Dương Minh đột nhiên nghe thấy bên người hắn vang lên một giọng nói âm trầm, khiến hắn da đầu tê rần. Quay đầu nhìn qua, lại thấy một tên toàn thân gầy trơ xương như củi, quấn băng vải đang cười hắc hắc.
Nhìn thấy cỗ thây khô bên cạnh này, Âu Dương Minh chỉ cảm thấy toàn thân không được thoải mái, hắn nhíu mày nói:
- Mộc Cổ Bặc Vực, ngươi cười cái gì?
- Khặc khạc khặc khặc, có đối thủ như vậy, ta rất hưng phấn.
Thây khô vươn đầu lưỡi thật dài liếm mép, trong mắt lóe hào quang quỷ dị. Giống như quỷ hút máu thấy con mồi ngon miệng, khiến người nhìn không rét mà run.
Họ của thây khô rất kỳ quái, họ kép Mộc Cổ, tên là Bặc Vực. Hắn cũng không phải người Nam Thiên Vực mà là ra từ Cực Tây Vực vô cùng xa xôi, sáu trăm năm trước, một người Cực Tây Vực tên là Mộc Cổ Nham Trác thông qua Truyền Tống trận khoảng cách siêu xa đi tới Thất Huyền địa khu của Nam Thiên Vực. Hắn chính là người sáng lập Khôi Lỗi tông Thất Huyền cốc.
Khôi Lỗi tông là một tông môn thần bí nhất của Thất Huyền cốc, đệ tử trong tông môn cũng là một dòng, chỉ có một dòng họ là Mộc Cổ. Bọn họ chưa từng thu đệ tử khác họ, cùng với nói là một tông môn kỳ thật càng giống một gia tộc.
Nhân số của Khôi Lỗi tông dù so với Cầm tông và Huyễn tông nhân đinh thưa thớt cũng không bằng một phần ba tổng số người của đối phương.
Nhưng là không có người nào dám coi thường Khôi Lỗi tông. Bởi vì sức chiến đấu của đệ tử Khôi Lỗi tông quá mạnh mẽ, hơn nữa phi thường đoàn kết. Lấy tổng tông hội võ lần này mà nói, Khôi Lỗi tông chỉ phái ra hai người, một người Mộc Cổ Bặc Vực, một người là Mộc Cổ Kiếp Nhung. Hai người đều một đường quét ngang, toàn thắng vào vòng sau. Trong đó Mộc Cổ Bặc Vực là đệ tử thân truyền, chiêu thức quỷ dị, thực lực khó lường. Âu Dương Minh tình nguyện đấu với Khương Bạc Vân cũng không nguyện ý gặp thây khô này.
Mộc Cổ Kiếp Nhung kia khẳng định cũng không kém bao nhiêu, mười hạng đầu là ổn thỏa. Thậm chí Phương Khải của Trận tông đều rất có thể không phải đối thủ của Mộc Cổ Kiếp Nhung.
Khôi Lỗi tông thật sự quá kỳ dị. Phân tông bọn họ có tín ngưỡng của mình, dường như là vị thần nào đó đến từ Tây Vực, cả ngày thần bí hề hề. Ngọn núi chính nơi tông môn cách ngọn núi chính của Thất Huyền cốc xa chừng một ngàn dặm, sâu trong dãy núi Thiên Huyền. Ở đó vắng vẻ không giấu chân người, hung thú thành đàn.
Khôi Lỗi tông không dùng đến tài nguyên của Thất Huyền cốc mấy, cũng không nộp tài nguyên lên Thất Huyền cốc. Ngẫu nhiên dùng đến đồ của Thất Huyền cốc, cũng sẽ trao đổi đồng giá. Có thể nói Khôi Lỗi tông là một phân tông tính độc lập phi thường mạnh bên trong Thất Huyền cốc, bình thường ít tiếp xúc với sáu phân tông khác, về phần mệnh lệnh của cốc chủ, đối với bọn họ mà nói gần như là có thể nghe có thể không nghe.
Thất Huyền cốc từ trên xuống dưới đều hiểu được một sự kiện, đệ tử của Khôi Lỗi tông tuyệt đối không thể trêu vào, bởi vì bọn họ chẳng những thực lực cường đại hơn nữa cực kỳ bao che khuyết điểm.
Nếu nói Kiếm tông là phân tông cường đại nhất của Thất Huyền cốc, như vậy Khôi Lỗi tông lại là phân tông khó đối phó nhất. Không ai nguyện ý giao thủ với bọn họ, chẳng những bởi vì bọn họ chiêu thức quỷ dị hơn nữa một khi bị bọn họ giết, thi thể của ngươi vô cùng có khả năng bị làm thành con rối.
Đây cũng là nguyên nhân nhân vật phong vân như Âu Dương Minh nhìn thấy Mộc Cổ Bặc Vực đều da đầu phát run. Hắn biết rõ túi đeo lưng trên người Mộc Cổ Bặc Vực chính là da của một cao thủ Tiên Thiên làm thành, mà con rối ngủ say trong túi da người này cũng là thi thể của một cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong làm thành.
- Khương Bạc Vân, ngươi lần này xui xẻo rồi.
Phát hiện Mộc Cổ Bặc Vực một mực liếm môi nhìn phía Khương Bạc Vân, Âu Dương Minh vui sướng khi người gặp họa nghĩ ngợi. Để hắn chống lại Khương Bạc Vân, hắn căn bản không nắm chắc, đối phó tên người không ra người quỷ không ra quỷ trước mắt này hắn lại càng không muốn. Nếu như hai người bọn họ gặp nhau, đấu đến lưỡng đại câu thương ngược lại là vui mừng lớn.
Sau khi Khương Lan Kiếm ra tay, liên tục ra sân ba đệ tử thân truyền, gần như đều là giải quyết đối thủ trong vòng ba chiêu. Trong lúc nhất thời, không khí sân thi đấu bị đẩy lên tới một cao trào.
Bảy đệ tử thân truyền nhân khí tăng vọt, thế cho nên sau khi Cầm Vô Tâm ra sân, trên sân thi đấu vang lên tiếng hò hét như thủy triều dâng.
- Cầm Vô Tâm tất thắng.
- Cầm sư tỷ cố lên.
- Cầm sư tỷ, ta yêu nàng.
Các loại thanh âm hỗn tạp truyền lên lôi đài, nhưng mà Cầm Vô Tâm chỉ ôm cầm đứng yên, căn bản không chịu ảnh hưởng chút nào. Nàng mặc một bộ quần áo thuần trắng, gió nhẹ thổi, quần áo bay bay. Toàn thân tự nhiên toát ra một luồng khí xuất trần không dính khói lửa nhân gian.
Đối thủ của nàng là Tĩnh Thiền Ngọc. Tĩnh Thiền Ngọc như trước đeo mạng che mặt, mặc một bộ áo liền quần màu vàng sáng, thoạt nhìn tĩnh như xử nữ.
Hai vị mỹ nữ phong cách bất đồng đứng chung một chỗ tự nhiên hấp dẫn vô số ánh mắt. Đối với rất nhiều nam nhân mà nói, lúc này so tài bản thân lại đã không trọng yếu.
- Ngươi không phải đối thủ của ta.
Cầm Vô Tâm lạnh lùng lên tiếng.
- Ta biết, tuy nhiên, ta nếu đã tiến vào tốp thứ nhất sẽ không muốn bỏ qua cơ hội giao thủ với đệ tử thân truyền các ngươi.
Tĩnh Thiền Ngọc ngạo nghễ ngẩng đầu. Tuy rằng bị Phương Khải đả kích cho thương tích đầy mình, nhưng nàng lại sẽ không từ đó sa sút tinh thần. Nàng tự tin ngày sau theo thời gian trôi qua, nàng sẽ từng bước đuổi kịp bọn họ, thẳng đến khi vượt qua.
Hiện tại nàng muốn biết chênh lệch rốt cuộc bao lớn.
- Như vậy... Thỏa mãn nguyện vọng của ngươi!
Cầm Vô Tâm mặt không biểu tình nói:
- Nghe ta một khúc cầm âm.
Bàn tay thon dài đặt lên cầm huyền thật dài, tiếng đàn như “Cao Sơn Lưu Thủy” theo đó vang lên.
Danh Sách Chương: