Lâm Minh vẫn đứng ở trung tâm Võ Đấu trường không nhúc nhích, cầm trong tay Tử Huyễn thương như pho tượng đất.
Mà ở trước mặt Lâm Minh, Khai Dương thân mình đầy máu, cười ha hả:
- Thế nào, mùi vị ý chí đế giả không tệ chứ!
Một màn này làm cho người xem ở đây đều kinh ngạc ngây dại, một chiêu súc thế đã lâu của Khai Dương, bị Lâm Minh tung một kích đánh bay, vốn bọn họ đều nghĩ là Khai Dương xong rồi, không nghĩ tới tình thế xoay chuyển, Lâm Minh đứng đó giống như bị trúng tà, không hề nghi ngờ một kích của Khai Dương vừa rồi có huyền cơ gì đó.
Ý chí đế giả... Đó là thứ gì? Nghe ra trúng phải hẳn phải chết!
- Dường như Lâm Minh... Không còn nhúc nhích rồi!
- Ý chí đế giả kia nhất định là công kích linh hồn! Khai Dương không hổ là một trong Thiên Ma thất tinh, lại là thiên tài Ải Ma tộc tinh thông công kích linh hồn! Lực phòng ngự linh hồn của Lâm Minh tuy rằng rất mạnh, nhưng cũng không thể ngăn được một chiêu này của Khai Dương. Quả thực đáng sợ!
Nhìn Lâm Minh lúc này giống như một pho tượng đất, chân nguyên hộ thể trên thân biến mất, chỉ cần Khai Dương dùng bảo đao Diệt Hồn chém xuống một đao, tất nhiên đầu Lâm Minh phải rơi xuống!
Chiến đấu cứ như vậy đã kết thúc ư?
Trong mắt Khai Dương hiện lên vẻ hung ác hưng phấn, chứng tỏ rốt cuộc đến thời điểm của mình rồi! Đệ nhất thiên tài vạn năm ngã xuống dưới tay của mình, thậm chí có thể bởi vậy mà đoạt được một tia số mệnh của Lâm Minh!
Chịu đựng nhiều đau khổ trên Đế Giả chi lộ như vậy, chính là để nhận được một tia ý chí đế giả này. Ý chí đế giả vốn là từ cường giả cấp đế chân chính, võ giả bình thường sao có thể chịu đựng nổi. Cho dù là một tia một lũ, đều sẽ tạo thành xung kích thật lớn đối với tinh thần chi hải!
- Đáng tiếc ngươi nghe không được lời nói của ta, thực lực ngươi cường lại như thế, còn không phải chết ở dưới tay của ta!
Khai Dương hét lớn một tiếng, bước tới một bước, phóng vọt tới chỗ Lâm Minh!
Mắt thấy một màn này, võ giả ở chung quanh đều không chớp mắt nhìn chăm chú. Mặc Cổ trong lòng bàn tay ra đầy mồ hôi, Phong Thần trầm mặc không nói, còn Hắc Ám tôn chủ khóe miệng đã nổi lên tia cười ác độc. Là tôn chủ, đương nhiên hắn biết sự khủng bố của ý chí đế giả! Hắn cũng không nghĩ tới, Khai Dương có thể nắm bắt được một tia ý chí đế giả cho mình sử dụng. Người này có lẽ thích hợp tài bồi nhiều hơn một chút.
- Đi chết đi! Dùng máu đệ nhất thiên tài vạn năm của ngươi, để chứng Ma Đế chi đạo của ta!
Trên mặt Khai Dương hiện lên vẻ điên cuồng, quát to, rồi vung đao chém thẳng tới cổ họng Lâm Minh!
Mà đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng mà bình thản, vang lên ở bên tai Khai Dương:
- Đáng tiếc... Chỉ thiếu một chút liền lĩnh ngộ được cỗ ý chí này, phải chi ngươi chờ thêm một chút là tốt rồi...
Chỉ là một tiếng nhẹ nhàng, dường như trong nháy mắt làm đông lại linh hồn của Khai Dương, khiến toàn thân hắn rét lạnh đến xương.
- Cái gì?
Khai Dương đầu óc phát mộng kêu lên.
Ngay sau đó, điện quang màu tím chói mắt đến cực điểm tràn ngập tầm nhìn của hắn, thương ảnh vô cùng sắc bén chiếu sáng khắp Võ Đấu trường, sắc bén chói sáng đến mức người ta không mở mắt ra được, dường như linh hồn đều bị thương ảnh này xỏ xuyên qua!
“Ầm!!!”.
Thương ảnh thẳng tắp xỏ xuyên qua ngực Khai Dương, máu thịt bay tung tóe, tròng mắt Khai Dương lồi lên, miệng phun máu tươi, thân mình bị quẳng ra ngoài!
“Phốc!”.
Thân thể Khai Dương giống như con chó chết rơi “phịch” trên đống gạch vụn. Ở ngay vị trí trái tim trên ngực hắn, bị xuyên thủng một cái lỗ máu nhìn thấy mà ghê người. Trái tim dập nát, máu tươi phun ra như suối!
- Cái gì?
Biến hóa như thế, làm tất cả võ giả ở đây đều bất ngờ!
Trước đó còn tưởng rằng Lâm Minh phải ngã xuống dưới tay Khai Dương, trong nháy mắt, chiến cuộc đột nhiên biến chuyển!
Vốn Lâm Minh giống như bị hóa đá đột nhiên đâm ra một thương, đâm thủng trái tim Khai Dương!
Vẻn vẹn chỉ một thương đánh chết đối thủ, mặc dù có hơi bất ngờ, nhưng cũng đủ để chứng tỏ độ chênh lệch thực lực giữa Lâm Minh và Khai Dương là cực lớn!
- Coi nhẹ công kích của Khai Dương, đâm ngược một thương giết chết...
Mặc Cổ thì thào tự nói, sự cường đại của Lâm Minh vượt hơn xa tưởng tượng của hắn.
Mặc dù là Phong Thần, cũng hơi mất đi vẻ ung dung, thở ra một hơi, khẽ lắc đầu, cũng không biết lúc này trong lòng hắn nghĩ gì.
Ở mười mấy trượng xa xa, Khai Dương trái tim dập nát còn chưa chết hẳn, hắn cào mặt đất dưới thân, móng tay màu đen bấu thật sâu vào gạch đất, máu thịt bầy nhầy.
- Vì sao, vì sao... Lại như vậy...
Mặt Khai Dương vặn vẹo, trong hai mắt tất cả đều là không cam lòng và không thể tin.
Hắn quả thật không cam lòng! Hắn nhẫn nại một tháng chịu tra tấn linh hồn đau nhức trên Đế Giả chi lộ, rốt cuộc chiếm được một tia ý chí đế giả làm của mình sử dụng.
Vốn tưởng rằng đây sẽ là đá lót đường cho tương lai thành tựu Ma Đế của hắn, vốn tưởng rằng với lần này hắn sẽ nhất phi trùng thiên... Vậy mà mới chỉ là trận chiến đầu tiên, hắn đã chết!
Ý chí đế giả cũng rõ ràng đâm vào trong cơ thể Lâm Minh, vì sao lại là kết quả này?
- Ngươi...
Khai Dương chống thân mình nhìn về phía Lâm Minh, trong miệng máu tươi càng toát ra càng nhiều, mà máu chỗ trái tim hắn lại thong thả chậm lại rồi ngưng chảy... Máu đã chảy cạn. Hắn muốn nói gì nhưng cuối cùng ánh mắt chậm rãi mất đi thần thái.
“Bịch!”.
Khai Dương ngã nằm trên đất, chết không nhắm mắt.
Trong lúc nhất thời, võ giả ở đây lặng ngắt như tờ, Lâm Minh thắng, bọn họ cũng không bất ngờ lắm. Nhưng chiến đấu đánh tới trình độ này, lại kết thúc với hình thức biến đổi bất ngờ như thế, làm cho bọn họ không kịp phản ứng.
Tuy nhiên có một điều không hề nghi ngờ là, thực lực của Lâm Minh hơn xa Khai Dương!
Ở trên ghế ngồi, sắc mặt Hắc Ám tôn chủ cực kỳ âm trầm, Không ngờ ý chí đế giả lại vô dụng với Lâm Minh?
Ma Ha cũng sắc mặt ngưng trọng, rốt cuộc hắn không thể không nhìn thẳng vào Lâm Minh. Tuy rằng hắn xem thường không để Khai Dương vào mắt, nhưng ở dưới tình huống giữ lại phần lớn thực lực mà dễ dàng đánh bại Khai Dương, hắn cũng chưa chắc có thể làm được!
“Tiểu tử này!”. Ma Ha chạm vào chuôi bảo đao sau lưng, trong mắt sát khí sáng quắc!
“Phù!”.
Ên lôi đài, huyết sát khí trên thân Khai Dương ngưng tụ thành một phân thân Thiên Ma, đánh về phía Lâm Minh. Hình xăm Thiên Ma của Khai Dương chính là Thiên Ma tám cánh hậu kỳ!
Lâm Minh điểm ra một lóng tay, dùng ngón tay làm thương, thương mang lóe ra trực tiếp đánh nát phân thân Thiên Ma kia, hóa thành sát khí tinh thuần, rót vào trong cơ thể Lâm Minh. Ma dực thứ tám trên thân hắn chậm rãi giương ra...
Thiên Ma tám cánh trung kỳ đỉnh phong!
Sau khi Lâm Minh hấp thu một nửa sát khí trên thân Khai Dương, khoảng cách Thiên Ma mười cánh càng ngày càng gần!
Lâm Minh thở ra một hơi dài, chậm rãi áp chế xao động trong lòng. Vừa rồi bị ý chí đế giả đánh trúng, quả thật Lâm Minh cũng bị tấn công rất lớn!
Mặc dù có Luân Hồi võ ý, tâm thần hắn cũng suýt nữa thất thủ.
Vì thế, Lâm Minh cho Thiên Ma võ ý trong cơ thể bùng phát ra. Thiên Ma võ ý, chẳng những có thể áp chế thân thể, chân nguyên, cũng có thể áp chế linh hồn lực. Thiên Ma võ ý kết hợp với Luân Hồi võ ý, hai cỗ võ ý đồng thời áp chế cỗ ý chí đế giả này, mới miễn cưỡng chế phục được nó!
Lâm Minh vốn định nhân cơ hội lĩnh ngộ một chút cỗ ý chí đế giả, nhưng đáng tiếc vừa mới lĩnh ngộ một chút, Khai Dương đã ra tay, vì thế Lâm Minh đành phải gián đoạn lĩnh ngộ, mở ra ba thành Tà Thần lực, lật tay đánh chết Khai Dương!
Thu lấy Tu Di giới của Khai Dương, Lâm Minh lại bắn ra một đạo Diệt Huyết Tà Lôi, hút đi tinh huyết của Khai Dương.
Hiện giờ Đại Hoang kích quyết đối với Lâm Minh cũng không phải là sát chiêu mạnh nhất. Tuy nhiên Lâm Minh cũng không có buông bỏ tu luyện Đại Hoang kích quyết, bởi vì bộ công pháp với công kích giết chóc là chính này đã gợi ý rất nhiều cho hắn.
Ba chiêu Truy Điện, Truy Nhật, Quán Hồng của hắn, đều là thoát thai từ Đồ Lục trong Đại Hoang kích quyết. Lâm Minh vô tình đã đi lên con đường dung hợp võ đạo, cảnh giới tông sư sáng tạo võ đạo kế thừa.
Tay phải cầm xéo Tử Huyễn thương, mũi thương chĩa xuống đất, vạch ra một vành trăng tròn, Lâm Minh nhìn về phía Diêm Si và Ma Ha, bình tĩnh nói:
- Kế tiếp là ai?
Danh Sách Chương: