Lâm Nhược Kỳ trượt chân bãi cỏ, bị người đàn ông phát bắt được cổ tay.
Cầm đầu vai, cẩn thận quan sát trong chốc lát, Cơ Liệt Thần cau mày phát bắp đùi có thêm vết trầy xước mới, khẽ thở dài hơi.
"cứ như vậy muốn làm hộ lý riêng của sao? là, hơn nửa đêm cũng muốn chạy về......"
Ôm lấy thân thể nhắn xụi lơ, Cơ Liệt Thần tới cửa chính, vươn tay đè xuống ngón cái, nhàng "kịt" tiếng, cửa chính liền mở ra.
Vào đại sảnh, Heber kinh ngạc chào đón: "Cậu chủ, Y tá Lâm làm sao thế?"
Cơ Liệt Thần cũng nhìn ông ta cái, thẳng đến phòng ngủ của mình.
Nghĩ nghĩ lại, nhớ cái gì đó, bước chân dừng lại, căn dặn: "Heber, ngày mai đến nhà kho đóng cửa đường ống thông gió, lập tức làm, tránh cho con chó nào đó chạy ra ngoài nữa"
"...... Vâng, cậu chủ"
Cơ Liệt Thần ôm Lâm Nhược Kỳ thẳng về phòng ngủ, bởi vì Tang Tuyết Phù trở về nhà mình, anh chỉ có thể tự mình xử lý vết thương cho. Xử lý vết thương cũng khó, đối với Cơ Liệt Thần mà thường xuyên như ăn cơm bữa, nhưng xử lý vết thương cho là lần đầu tiên anh gặp trong đời.
Khó tránh khỏi đem vóc người của xem sạch bách, sau khi xử lý xong vết thương, Cơ Liệt Thần phát cả người bẩn thỉu, hoặc là làm, làm làm đến cùng, cởi bỏ hết quần áo của ra, thay cho bộ đồ ngủ.
Sau khi làm xong, trời gần sáng......
Cơ Liệt Thần từ trong phòng tắm bước ra, áo sơ mi trắng tơ lụa trơn mềm, cổ mở ra, lộ ra da thịt trắng mịn, anh cẩn thận nằm bên cạnh, tay đỡ đầu, tay đem thân thể nhắn của ôm trong mình, tỉ mỉ quan sát Lâm Nhược Kỳ hôn mê.
lúc lâu, môi hình cung cong lên: "là nhắn đáng, có tư chất dẫn dụ đàn ông phạm tội......"
Dứt lời, chỉ ôm chặt, dần dần chìm vào mộng đẹp......
Khi Lâm Nhược Kỳ tỉnh lại, phát ràng mình nằm ở trong Cơ Liệt Thần, có bao nhiêu hoảng hốt......
Anh nằm ngủ, đường nét gương mặt dịu dàng, sống mũi thẳng tắp, gò má xinh đẹp, môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch lên, ngay cả lúc ngủ cũng cao ngạo như vậy, lông mày dài, dày đặc, giống như chim Phượng hoàng màu đen, xinh đẹp, mái tóc hơi dài, có mấy sợi rũ mặt của, cảm giác trơn mát, giống như tơ lụa tốt nhất, có vẻ xa hoa lạnh lùng.....
Vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ đầy vạch đen. Tại sao người này muốn cùng ngủ chung chỗ?
Chợt nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua anh cứu..... Chẳng lẽ anh sợ chạy trốn lần nữa cho nên ngay cả ngủ cũng ôm ở bên người?
phải đâu......
Khóe môi Lâm Nhược Kỳ kéo ra, cẩn thận đẩy cánh tay nắm thắt lưng mình, sau đó rướn cổ lên nhìn ngoài cửa sổ chút.
Dường như trời sáng lâu rồi......
Vì vậy, rón rén từ bên cạnh anh rút cái đầu của mình, tay và eo......
Cuối cùng, lúc rút cái chân ra, dường như mơ hồ cảm thấy cổ chân bị vật bắt được!
cả kinh, quay đầu nhìn lại......
"Hô......" Lâm Nhược Kỳ vỗ vỗ.
Cũng may, anh tỉnh giấc, có lẽ nằm mơ, đem cổ chân của trở thành chân gà hay cái gì đó......
Nhưng bị anh nắm như vậy làm cho Lâm Nhược Kỳ giật mình lảo đảo cái, nặng nề ngã xuống mặt thảm tinh xảo trong phòng......
Có thảm giảm xóc, mà lúc ngã xuống tiếng động cũng lớn nhưng bạn học Lâm Nhược Kỳ cũng nơm nớp lo sợ, quay đầu lại, ghé vào mép giường, len lén nhìn lên......
Cũng may, anh vẫn chưa tỉnh, ngay cả tư thế ngủ cũng đổi.
Rốt cuộc bò dậy, lúc này mới thở phào nhõm, lại dám nhìn nhiều, nhanh chóng đứng lên chạy.
bị lần tối hôm qua, Lâm Nhược Kỳ ngu đến nổi cho rằng mình có thể chạy thoát được tòa thành này, nếu "Trốn", chẳng qua là muốn trốn khỏi phòng ngủ của anh mà thôi.
giỡn, cho dù đồng ý làm hộ lý riêng của anh cũng chưa từng nghe, làm hộ lý riêng còn phải ngủ chung!
Chân trần giẫm mặt thảm lông, Lâm Nhược Kỳ rất nhanh, tà váy màu trắng dài đến đầu gối nhàng bao quanh người, lúc này mới phát, ràng mình trống. Nhưng tối hôm qua ràng mặc......
Nhất thời, khuôn mặt đỏ lên như trái cà chua.
Lại thay đổi suy nghĩ, tối qua, lúc chui chuồng chó, cái quần bị xé rách, nếu bây giờ còn mặc nửa cái quần này ra gặp người, chắc rằng mất mặt hơn. Đơn giản cũng được tự nhiên, chừng quần ngủ cũng phải tên kia thay cho, dù sao nơi này có rất nhiều nữ giúp việc, đúng?
Hơn nữa, nơi này là kỳ quái a, ban ngày cũng thấy được mấy người giúp việc ra ngoài lại, thỉnh thoảng, có, hai người qua, cũng chỉ cung kính, lễ phép khẽ khom người chào, sau đó câu nào, rời.
đúng là...... kì quái!
Nhưng ai để ý cũng tốt, mừng rỡ, nhõm, thoải mái. Lâm Nhược Kỳ mặc chiếc váy ngủ màu trắng, nhàng, xung quanh chút, nhìn chút, tối qua bị cú thua thiệt, bây giờ tìm hiểu tình hình của đối phương trước chút, nắm giữ địa thế cho quen thuộc, kế hoạch chạy trốn từ từ cũng muộn a.
tới cửa sổ sắt chạm trổ hoa văn to, hai tay Lâm Nhược Kỳ bám vào khung cửa sổ, cái trán cũng dính cửa sổ, lặng lẽ nhìn bầu trời mờ mịt tối tăm bên ngoài, hít thở mạnh, phà vào cửa sổ màu xanh, lưu lại hơi nước mờ mờ.
ra bên ngoài trời mưa......
Nhớ lại Tang Tuyết Phù, em họ của Cơ Liệt Thần, cả tòa núi này đều của Cơ Liệt Thần. Xem ra, hâm mộ anh, bởi vì từ góc độ này nhìn ra ngoài, bên ngoài rất xinh đẹp.
Mưa phùn vẫn rả rích, mơ hồ, dãy núi liên miên bất tận, xem ra quả chính là bức tranh sơn thủy xinh đẹp......