Mục lục
Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

vẫn trốn tránh anh.


Vẫn lời nào như vậy, giống như bình thường. Trong chớp mắt, khuôn mặt Cơ Liệt Thần ra nụ cười nhàn nhã: "Nếu cậu ba cũng như vậy...... Nhược Kỳ, đừng từ chối, lại đây ngồi."


Vỗ vỗ mình chỗ trống bên cạnh, bàn tay khác đưa về phía, khớp xương ngón tay ràng vừa lúc đặt trước mặt Lâm Nhược Kỳ, có thể chạm đến tay.


Trong lòng Lâm Nhược Kỳ cứng lại, chần chừ hai giây.


, phải xấu hổ, cũng phải là sợ sệt.


Nhưng khi nhìn thấy trong đáy mắt của anh che giấu lạnh lùng và bén nhọn, quả làm cho có chút chùn bước.


Cũng may, từ phía sau, Tiểu Ngôn tùy tiện đẩy cái, Lâm Nhược Kỳ lảo đảo, vừa lúc ngã vào trong Cơ Liệt Thần, chỉ như thế, hai tay vô tình vừa đúng đặt lên bắp đùi rắn chắc của anh, chỉ thiếu chút nữa đặt lên của quý của anh!


Nhất thời, gương mặt trở thành màu gan heo.


Mọi người thấy như thế, cất tiếng cười vang......


Cơ Liệt Thần cũng quá mức để ý, thuận thế ôm eo của Lâm Nhược Kỳ, đặt ở bên mình, dường như động tác hết sức tự nhiên, có thâm ý khác nhìn xuống cái, giơ tay lên vẫy vẫy, "Cũng đừng đứng nữa, ngồi."


Vì vậy, cũng làm thành vòng ngồi xuống.


"Thần, cậu trước kia, làm sao quen biết chị dâu?" dường như Giang Mẫn Hạo bị bệnh nhiều, tạo bầu khí sinh động nhất chính là anh ta, cái mông mới vừa ngồi vững vàng, bừng bừng hứng thú đưa ra đề tài.


Lần đầu tiên Lâm Nhược Kỳ cảm thấy người đàn ông này quá nhiều, là tốt.


Cơ Liệt Thần nhếch môi, cánh tay nắm chặt Lâm Nhược Kỳ, "Cậu hỏi ấy, để cho ấy tự."


Giọng thân mật mập mờ, làm cho lòng người ta ngứa ngáy chút, lập tức khơi dậy hứng thú của tất cả mọi người.


Thân thể Lâm Nhược Kỳ cứng đờ: người đàn ông này, tại sao ném trái bom cho?!


Nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh, lại bị mọi người cho rằng đắm đuối đưa tình.


thể từ chối, đành phải: "Chúng tôi...... biết nhau ở nơi gọi là ‘Hậu cung’ trong quán bar, bởi vì xảy ra chút chuyện, tôi mượn anh ấy chiếc áo com lê trắng che đậy thân thể, ách...... chỉ có như vậy, rất đơn giản, có gì đặc biệt."


Hết cách rồi, phải người viết tiểu thuyết viết ra nhiều tình tiết máu chó mạng internet, càng phải là nhà hùng biện diễn giải kích tình mênh mông, có biện pháp đem chuyện xưa miêu tả cho đặc sắc, hơn nữa cũng cảm thấy chuyện này có gì đáng giá để khoe khoang, cho nên, miêu tả này có chút...... Vô cùng đơn giản, nhàm chán.


Nhìn vẻ mặt mọi người hơi thất vọng chút, Lâm Nhược Kỳ xấu hổ cười cười, định vùi đầu giả bộ ngồi thiền.


Ai ngờ, cậu chủ nào đó dường như cố ý muốn làm khó, thậm chí công khai: "ra, phải là tôi và ấy ‘ghim’ quen biết."


"‘ghim’ quen biết?!" Mọi người kêu lên, ra còn có người dám "Ghim" Cậu chủ Cơ?!


Lập tức nổi lên hào hứng.


Sau đó, Cơ Liệt Thần tiếp tục ra những lời làm cho người ta sợ hãi chịu ngừng, khiến mọi người mở rộng tầm mắt.


"Nếu phải ấy lỡ tay ghim vào cái kia của tôi, cho dù gặp gỡ qua lần ở hậu cung, chúng tôi cũng có cơ hội gặp mặt lại. may ghim sâu, bị thương tổn đến kinh mạch quan trọng, bằng hạnh phúc cả đời của hai chúng tôi bị ấy tự tay hủy diệt. Nếu như vậy, xem như thành chuyện cười lớn. Anh đúng, bà xã?"


Mọi người đần độn, yên lặng, trong lòng ngổn ngang......


giây kế tiếp, tất cả cười ầm lên.


mặt Lâm Nhược Kỳ vẫn chưa hết ửng đỏ, lần này càng thêm đỏ hết, cả khuôn mặt đỏ như đít khỉ.


Những người bạn của Cơ Liệt Thần, đều quen thuộc tính tình của anh, anh có thể đem ra đùa, chứng tỏ anh chắc chắn vợ của mình tức giận. Cho nên, cười càng cười, ồn ào càng ồn ào, mọi người đều để ý, cười xong cũng qua, cũng có ý chế nhạo.


Mà thần kinh chậm chạp của Lâm Nhược Kỳ, quả cũng nghĩ chuyện lại đến mức độ này, ngược lại, bởi vì Cơ Liệt Thần cái gì vừa "Của quý", vừa "Hạnh phúc", ràng như vậy, làm cho cảm thấy rất lúng túng.


Cảm giác kia, giống như quan hệ giữa anh và, rất thân mật, điều này làm cho có chút nổi giận.


Thành mà, cảm thấy đám người kia rất nhàm chán, phải những người có tiền tụ họp chung chỗ, đơn giản để tán gẫu buôn bán, tán gẫu cổ phiếu, tán gẫu phụ nữ sao? Tại sao bọn họ tụ họp chung chỗ, hơn nữa chuyện tình của người khác?!


Mẹ nó, đây là chuyện bát quái chỉ có phụ nữ mới thích làm nha?!


Liếc mắt nhìn Cơ Liệt Thần bên cạnh, chút kiêng kỵ cười tà, ràng hết sức hài lòng kiệt tác vừa rồi của mình.


Nhìn ra nhìn chăm chăm, anh làm như có ai xung quanh, kéo vào trong, cúi đầu ở bên tai giọng: "vui? Ai bảo em vẫn trốn tránh anh, còn dùng vẻ mặt giống như con chó thấy khúc xương nhìn người đàn ông khác!"


"......" Lâm Nhược Kỳ bối rối, cách nào theo kịp trí tưởng tượng cực kỳ phong phú của người đàn ông này.


Dừng hai giây, khách khí chút nào cãi lại: "Xem như tôi đủ thông minh, đủ nhanh nhẹn, tại sao đem so sánh với con chó chứ?!"


"Em cũng chỉ có chảy nước miếng mà thôi!"


Cuối cùng, anh kiêu ngạo, ánh mắt nhìn xuống, bổ sung, "Đem chuyện xấu của em ra giải trí chút, chẳng qua cho em trừng phạt nho."


Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ lập tức nổi giận, hoàn toàn quên mất người đàn ông đẹp trai trước mặt là ông trùm Xã hội đen, hơn nữa quên mất mình ở trước mặt mọi người.


Nhất thời xúc động, xoay người mắng chửi cậu chủ nào đó: "Gà 16! Anh còn dám tôi? Muốn trách anh tự trách mình, nếu phải anh là người bệnh ung thư tinh hoàn, muốn phối hợp điều trị, tôi làm sao lỡ tay đem ống kim ghim vào của quý của anh hả? Còn nữa, nếu anh đột nhiên lấy tay chém tôi cái, tôi cũng làm rơi ống kim! Anh anh làm như thế......"


Bỗng dưng, phát tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn mình, Lâm Nhược Kỳ hùng hổ, ngưng lại.


khóc ra nước mắt!


Tại sao quên mất bốn phía còn có người khác vậy? tại sao quên mất Cậu chủ Cơ trước mắt căn bản là ác ma giết người nháy mắt vậy? Ông trời ơi, trong tình huống này, lại gọi anh là Gà 16, còn đem chuyện anh bị ung thư tinh hoàn ra ngoài rồi......


bên Cơ Liệt Thần vuốt vuốt tâm mi, da đầu tê dại.


đúng là để cho người ta thất vọng a......


may, Nhạc Tiểu Ngôn phản ứng khá nhanh, chợt vỗ cái vào lưng của Lâm Nhược Kỳ, cười hòa giải: "Ha ha ha, Nhược Kỳ, kỹ thuật diễn xuất của rất hài hước nhưng mới mẻ chút nào, vậy mà lần nào cũng dám lấy ra làm tiết mục giải trí nha, ha ha ha...... ôi chao, mọi người đừng nghe ấy vớ vẩn, tôi cũng quá quen rồi, đây là chuyện tình của Nhược Kỳ và cậu chủ Cơ, ha ha ha......"


Cơ Liệt Thần lên tiếng, vòng tay ôm chặt eo thon của Lâm Nhược Kỳ buông tay, đầu ngón tay như vô tình hay cố ý vuốt ve bên hông của, làm cho cả người phát run.


Ngước mắt nhìn lên, đôi mắt xinh đẹp hấp dẫn của Cơ Liệt Thần như có thâm ý khác lưu luyến mặt của mình.


Nhất thời, như ngồi đống lửa!


Lập tức muốn đứng lên, lại bị cánh tay mạnh mẽ của Cơ Liệt Thần ôm đến sít sao, cái tay khác cũng vòng chắc qua eo của, để cho muốn nhúc nhích cũng nhúc nhích được.


Mọi người thấy như thế, nghĩ thầm hai người này quả nhiên dính như keo a, phương thức ân ái cũng đặc biệt như vậy......


"Chị dâu, tôi hâm mộ hai người, tình cảm tốt!" Giang Mẫn Hạo trêu ghẹo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK