Cổ của phơi bày, cảm giác nòng súng lạnh như băng chống đỡ cổ, ràng như vậy, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim của mình đập mạnh.
"Thành khai báo, những thứ tóc giả và mặt nạ da người này, vừa xảy ra chuyện gì?" Anh ta chợt thốt ra câu như vậy.
Lynda cảm thấy da đầu của mình cũng bắt đầu tê dại, nhưng biết đối phương xuất lúc nào, là quá sơ suất hay thực lực đối phương cao hơn? Nhưng lúc đánh nhau với anh ta, ràng anh ta đánh lại.....
sững sờ, đáy mắt càng nồng đậm lo lắng, dường như rất nghiêm túc giải thích: "Được rồi, thành cho anh là được, tôi thi hành nhiệm vụ. Đừng hỏi tôi là nhiệm vụ gì, dù sao mỗi người chúng ta đều có ông chủ, bất kỳ chuyện liên quan đến anh, xin đừng hỏi tới."
"Hừ, liên quan tới tôi? Tại sao tôi cảm thấy chuyện này rất liên quan đến tôi vậy?" Lôi Thiệu Đình đột nhiên dùng chút sức lực, đập nòng súng vào đầu Lynda, ", Cơ Liệt Thần để cho tới làm gì?!"
Ánh mắt Lynda ngưng tụ: hỏng bét, chẳng lẽ anh ta đều nhìn thấy?
Bỗng dưng, nhìn thấy xa xa người người nhốn nháo, Lynda nhanh trí, đột nhiên cao giọng hô: "A...... Cứu mạng a, anh ta, trong tay anh ta có súng!"
Bọn cận vệ nhà họ Lãnh vừa nghe thấy tiếng hét lớn, lập tức chạy về phía bên này: "Nhìn thấy anh ta rồi, anh ta bên kia! Nhanh, đuổi theo nhanh lên!"
Nghe vậy, Lôi Thiệu Đình nhíu mày, khuôn mặt đẹp trai chợt trở nên lạnh hơn, "Xem như lợi hại!"
ngờ này tuyệt, lúc đầu đánh nhau với, anh ta thấy là phụ nữ nên cố ý xuống tay nhường nhịn, ngờ lúc này muốn đẩy anh ta vào chỗ chết! Mẹ nó!
Quăng ánh mắt lạnh lùng, Lôi Thiệu Đình nhìn sâu Lynda chút, tung người nhảy cái, bóng dáng liền biến mất vào bóng tối trong hành lang.....
Mười phút sau.
Tang Tuyết Phù vui vẻ ngồi trong phòng nhìn thấy Cơ Liệt Thần sắc mặt nghiêm túc vào, vô cùng hài lòng liếc anh cái.
"Anh họ, tại sao gõ cửa vào? phong độ thân sĩ tôn quý của anh đâu rồi?"
Cơ Liệt Thần mặc kệ, sau khi khóa cửa, trực tiếp hỏi: "Thế nào? Có tìm được đồ hay? bị Hoắc Diệm để mắt tới chứ?"
Tang Tuyết Phù xì khẽ tiếng: "Bản tiểu thư ra tay, há có thể được? Em đánh cuộc với Hoắc Diệm, kết quả anh ta thua, đâu còn tâm tư để ý tới em...... Này, máy cd cầm," Dứt lời, đem máy cd ném cho Cơ Liệt Thần, anh đưa tay ra, vừa vặn bắt lấy.
còn chưa xong, trong tay kia cũng cầm vật, quơ quơ, khoe khoang chút, hỏi "ra, em còn lấy được món đồ, anh đoán thử xem là cái gì?"
Cơ Liệt Thần ngước mắt, sau khi nhìn thấy vật gì trong lòng bàn tay, cả người sửng sốt: "lấy được ngọc bội của ấy rồi hả? ở chỗ Lãnh Như Phong?"
"Đó là đương nhiên, cầm. Chẳng qua......" Dứt lời, đem ngọc bội ném cho Cơ Liệt Thần, "Chỉ tiếc ngọc bội bị vỡ thành hai nửa rồi, cũng biết tại sao làm rơi...... Nếu em đoán sai, chừng Lãnh Như Phong biết thân thế của Lâm Nhược Kỳ. Anh họ, nếu anh thích ấy, động tác cần phải nhanh chút, xem ra, lần này Lãnh Như Phong quyết tâm rồi."
Sắc mặt Cơ Liệt Thần hơi thay đổi, thoáng qua khôi phục thái độ bình thường, đem ngọc bội cất xong, quay đầu cười: "A, chỉ bằng Lãnh Như Phong anh ta, muốn tranh giành phụ nữ với tôi sao, tôi thấy đợi thêm 18 năm nữa."
Khóe miệng Tang Tuyết Phù giật giật, vô cùng khâm phục anh họ mình. Dưới tình huống như thế, lại còn có thể tự kỷ ngạo mạn ra lời như thế, có lẽ toàn thế giới cũng chỉ có mỗi mình anh ấy......
Mặc dù nghe rất hay, nhưng vừa về tới phòng của mình, sắc mặt của Cơ Liệt Thần lập tức thay đổi.
Ngọc bội...... Lãnh Như Phong cũng có khối ngọc bội hình ‘Long’, Tuyết Phù từng, ngọc bội long và ngọc bội phượng của Lâm Nhược Kỳ là đôi, như vậy......
Trầm tư hồi lâu, anh quyết định, lập tức bảo Tuyết Phù gọi Lâm Nhược Kỳ.
Lâm Nhược Kỳ vừa vào phòng của anh, nhìn thấy anh nằm ở giường, sắc mặt tái nhợt, đắp chăn giống như là bị lạnh phát run, sắc môi tím ngắt, sắc mặt tái nhợt, ràng triệu chứng phát bệnh.
Nhìn lại chút Lynda đứng ở bên cạnh anh, sắc mặt của ấy cũng giống như ngày tận thế, Lâm Nhược Kỳ gì, liền bước nhanh tới trước giường của anh, cầm cổ tay của anh.
"Chuyện gì vậy? Mới vừa rồi phải còn tốt sao? Tại sao đột nhiên biến thành như vậy."
Trời! Toàn thân anh lạnh quá......
"Lâm Nhược Kỳ, tôi muốn trở về...... Tôi rất đau......" Anh cố hết sức.
"Muốn trở về?" ngẩn ra, ngước mắt nhìn nét mặt của Lynda và Tang Tuyết Phù chút, hai người bọn họ cũng gật đầu cái, liền vỗ vỗ tay của anh, "Được, chúng ta lập tức bảo bọn A Bưu chuẩn bị chút, Tuyết Phù và Lynda từ giả cha con họ Lãnh, tôi ở lại chỗ này với anh"
Trong lòng Cơ Liệt Thần chấn động, ngờ này nhìn như cả ngày chân tay vụng về, nhưng vào lúc gặp nguy cũng sợ hãi, làm việc rất có mạch lạc. Rốt cuộc là dạng phụ nữ thế nào? Luôn mang đến cho anh rất nhiều kinh ngạc......
Mọi người bắt đầu lập tức hành động, Tang Tuyết Phù và Lynda từ giả Lãnh Kiêu Hùng, lý do rất đơn giản, thân thể Cậu chủ Cơ mắc bệnh, bất tiện ở lâu.
Hai cha con họ Lãnh vắt hết óc muốn tìm về máy cd bị mất ở người "Lôi Thiệu Đình", căn bản rảnh để đánh giá cậu chủ Quý tộc yếu ớt nhiều bệnh, rất nhanh liền đồng ý với anh, phái người hộ tống đám người bọn họ trở lại Nam Thành.
Mặc dù hai nhà còn qua lại, nhưng mặt mũi này, ông cụ Lãnh xem như đủ. Có lẽ, nhà họ Lãnh nghi ngờ bệnh tình của cậu chủ Cơ có bẫy, hoặc đơn giản chẳng qua Lãnh Như Phong muốn nhìn Lâm Nhược Kỳ lâu hơn, cho nên việc tiễn chân bọn họ, dĩ nhiên là Lãnh Như Phong tự mình.
Trong lòng tất cả mọi người biết, mặc dù thân phận cậu chủ Cơ tôn quý, nhưng Lãnh Như Phong cũng cần thiết đến mức tự mình tiễn chân bọn họ, hơn nữa lần tiễn đưa này, dứt khoát đưa bọn họ trở về đến tòa thành.
Nguyên do bên trong, cần cũng biết......
đường, Lâm Nhược Kỳ luôn mơ hồ cảm thấy ánh nóng hừng hực ném người của mình, mỗi lần quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lãnh Như Phong thân thể thẳng tắp ngồi ngay ngắn ở bên cửa sổ, nửa khuôn mặt của đối phương lạnh lẽo dường như mang theo bất cứ cảm tình nào.
"...... Tôi chỉ muốn thân thiết với chút, tôi có ác ý với, chính xác, tôi rất có hảo cảm với, điều này là, thể nghi ngờ."
Lời anh ta trong vũ hội, cùng với cảm giác rợn cả tóc gáy khi anh ta liếm láp tay, làm cả người run rẩy, giống như mới vừa xảy ra......
Bỗng nhiên, tầm mắt của Lãnh Như Phong lần nữa phóng thẳng đến.
Trong con ngươi đen như mực, người đàn ông mạnh mẽ đè nén lạnh lẽo, càng lộ ra vô cùng nóng bỏng!
Lâm Nhược Kỳ hơi cứng ngắc, cúi đầu đón nhận ánh mắt của đối phương.
Vẫn...... Rất sợ anh ta. Mặc dù anh ta, anh ta muốn thân thiết với, nhưng chút cũng muốn thân thiết với anh ta!
Ôm bên eo, cậu chủ Cơ thu hết tất cả cảm xúc của vào trong mắt, dĩ nhiên, ánh mắt hừng hực của Lãnh Như Phong nhìn chằm chằm vật sở hữu của anh, cũng bị anh nhìn thấy.
Hơi gấp môi hình cung, đáy mắt lên chút ý cười, anh cúi đầu ở tai bên mềm giọng: "chưa buồn ngủ sao? Đêm qua cũng chưa ngủ đấy......"
Mọi người giật mình, quay đầu lại quan sát cậu chủ nào đó và, dừng hai giây, mọi người lại nhanh chóng cúi đầu, người giả bộ bị câm điếc, người giả bộ là khí, người giả bộ mình trong suốt...... Tóm lại, coi như mình tồn tại!
Trong lòng cũng oán thầm: Cậu chủ của chúng ta quả thực quá phúc hắc rồi, chơi trò mập mờ là sở trường giỏi nhất mà!