Ánh mắt Cơ Liệt Thần ngưng tụ, trầm tư lát, ngón tay có quy luật gõ bàn cái, lát sau dừng lại, khạc ra hai chữ: "Rút lui!"
"Dạ! Lão đại!"
Sau khi cúp điện thoại, Cơ Liệt Thần chút hoang mang ngồi ghế làm việc, mở ngăn kéo bên tay phải, lấy ra hộp điều khiển ti vi bên trong, đè xuống cái nút, bíp bíp hai tiếng, màn hình TV khởi động.
Cơ Liệt Thần như có điều suy nghĩ nhìn về phía hình ảnh trong màn hình, xuất người đàn ông cao lớn, mặt mày già dặn, lại gắn chòm râu, anh hơi híp mắt, khóe miệng chứa đựng chút ý cười.
Thú vị: "Diệu Nhật trong truyền thuyết ra anh sao? Lãnh Như Phong!"
Hôm nay Lâm Nhược Kỳ rất thoải mái, nguyên nhân là buổi sáng, từ trong miệng xinh đẹp họ Tang lấy được tin tức...... ngày mai Cơ Liệt Thần có chuyến xa nhà, Tang Tuyết Phù, Heber và hai hộ vệ cũng phải, nhưng Lâm Nhược Kỳ chỉ có thể ở lại trong thành bảo.
Nhớ vẻ mặt hăng hái của Tang Tuyết Phù như vầy: "Đây chính là kỳ nghỉ phép phải?! A ha ha ha...... Ông anh ủng hộ, bao ăn, bao ở, dạo chơi du thuyền sang trọng mười ngày! Bà này ở viện khoa học nghỉ đông cũng có thú vị như vậy!"
Sau khi cẩn thận nghe ngóng, ra tham gia tiệc mừng thọ 60 tuổi của Lãnh Kiêu Hùng, lần trước, Lãnh Như Phong tới đưa thiệp mời là vì chuyện này. Lần này đối phương hao tốn lớn, bao toàn bộ du thuyền lớn sang trọng, từ bến tàu vùng duyên hải Nam Thành, đường dạo tới Tang thị, toàn bộ hành trình trải qua mười hai cảnh đẹp nổi tiếng, ba thành phố du lịch, đây chính là siêu kiêu ngạo!
Tiếc nuối chính là có phần của!
Lâm Nhược Kỳ cũng nghĩ ra, phải Cơ Liệt Thần nhiều lần nhấn mạnh, là hộ lý riêng của anh ta, phải 24h lúc nào gọi đến sao? Mười ngày này cũng mang, sao lại như thế?
Ngộ nhỡ nửa đường anh ta xảy ra chuyện gì sao, nếu chết (tôi nhổ vào phi phi, thầm, anh nhất định biết) nhưng phải chịu trách nhiệm.
Cho nên, căn cứ “Ba điều cam kết” và điều lệ quy định về chức nghiệp y tá, nhất định phải kháng nghị với anh: phải mang!
Lâm Nhược Kỳ khí thế hùng hùng đến trước mặt Cơ Liệt Thần, vỗ bàn cái, hỏi "Cậu chủ Cơ, xin hỏi, tại sao anh ra khỏi nhà mười ngày mà mang theo hộ lý riêng tôi đây? Ngộ nhỡ xãy ra chuyện gì, anh bảo tôi làm sao chịu trách nhiệm?"
cậu chủ đầu cũng lười ngẩng lên: "yên tâm, mười ngày này, tôi cần chịu trách nhiệm"
"Vậy được, tôi là y tá, tuyệt đối thể để cho bệnh nhân của tôi xảy ra chút xíu ngoài ý muốn!"
Nghe xong những lời chính nghĩa, rốt cuộc Cơ Liệt Thần ngẩng đầu lên, cười cười: "Khó được nghĩ tới những thứ này, cần lo lắng, tôi dẫn Tuyết Phù, chút xíu ngoài ý muốn, ấy có thể lo được"
"Nhưng, nhưng...... Ngộ nhỡ có chuyện lớn sao?" Lâm Nhược Kỳ có chút nóng nảy, bắt được cơ hội tốt, có thể ra ngoài chơi đùa, cũng muốn ở lại chỗ quỷ quái này, buồn chết người, mười ngày ra!
"có chuyện gì lớn...... A, hay là muốn xảy ra chuyện gì?" Cơ Liệt Thần chợt nhíu mày, ánh mắt ma quỷ lạnh lùng ném tới.
Nhìn thấy sắc mặt anh đúng, Lâm Nhược Kỳ lập tức phủ nhận: "Tôi đương nhiên muốn anh xảy ra chuyện gì!"
Cơ Liệt Thần nhìn khuôn mặt bé, kích động của, đột nhiên đứng dậy, ngón tay lạnh như băng xẹt qua trán của, thay vén vài sợi tóc nghịch ngợm vắt ngang trán, lại kéo tay của đặt trong lòng bàn tay, tỉ mỉ vuốt ve, vẻ mặt sắc bén trước đó thay đổi.
Thay vào vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh, giọng cũng biến thành quyến rũ tận xương: "Hả? sao? Tại sao đột nhiên quan tâm tôi như vậy?" Vừa hỏi, vừa bắt đầu vuốt vuốt bàn tay của, mu bàn tay, kẽ tay, đầu ngón tay......
"Ách...... Tôi đồng ý với anh, phải chăm sóc cho anh tốt, tôi muốn nuốt lời......" nháy mắt mấy cái, nghiêng thân thể về phía sau, cố gắng né tránh ngón tay đối phương tản ra ma lực. Trong lòng oán thầm: làm ơn cần sờ nữa, thân mật như vậy tốt lắm đâu......
"?" Bên cửa sổ thư phòng, khuôn mặt người đàn ông xuất nụ cười mê hoặc đắm chìm trong dưới ánh mặt trời, khóe môi chỉ hơi nâng lên, đường cong tuyệt mỹ, "muốn chăm sóc cho tôi tốt, vậy......" Anh đột nhiên dừng lại.
Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc nhìn anh ta, cảm nhận được ngón tay của anh ta đột nhiên đưa về phía khuôn mặt của, chậm rãi dán lên cổ, từng tấc trợt xuống, vén cổ áo lên, cái tay khác dùng sức, nắm cả eo đem đối phương kéo đến sát gần trong lòng mình.
Người đàn ông nhàng phà hơi thở ấm áp, dụ hoặc: "Chúng ta...... Có muốn tiếp tục chuyện chưa làm xong lần trước hay?"
"Cái... cái chuyện gì?" Lâm Nhược Kỳ bắt đầu cảm thấy khí tốt lắm.
Tại sao tay người này cởi cúc áo của, còn làm rất lưu loát như vậy?!
"A, đương nhiên rồi....." Rất ràng, từ lúc vừa mới bắt đầu cậu chủ Cơ Liệt Thần cũng để ý đến câu trả lời, chuyên tâm thay cởi ra dãy cúc áo chi chít áo sơ mi...... Muốn cởi ra hết chúng, hiển nhiên là kỹ thuật hết sức khó khăn, cậu chủ cởi đến cúc áo thứ tư, liền mất kiên nhẫn, bàn tay ôn hoà hiền hậu đưa về phía cổ áo của Lâm Nhược Kỳ, vén nó lên, mở thêm góc độ, vùi đầu xuống, đôi môi ươn ướt ấm áp môi hôn lên chiếc cổ trắng của......
Khi cái gì đó ẩm ướt trơn bóng, tiếp xúc da thịt ấm áp gáy của, trong nháy mắt, bị cố định đến sít sao, rốt cuộc bạn học Lâm Nhược Kỳ nhịn được lên tiếng!
"Chờ, chờ chút! Anh...... anh bây giờ là muốn tiến hành...... Chuyện phòng the rồi sao?"
Tôi là y học thường thức đây!
Hỏi lên: Người ung thư tinh hoàn vẫn còn khả năng tình dục?
Trả lời: Người bệnh ung thư tinh hoàn cũng phải đánh mất khả năng tình dục, chẳng qua vì mỗi ngày đều sống trong sợ hãi, cho nên khả năng thân thể và tố chất tâm lý có thể kém hơn so với người bình thường, cho nên trong cuộc sống rất nhiều chuyện cần phải tiết chế, cũng phải là đại đa số người cho là phải cấm dục. Dĩ nhiên, căn cứ thể trạng khác nhau của mỗi người bệnh, bệnh tình nghiêm trọng bị tiết chế ở phạm vi rộng hơn, ngược lại, nếu là bệnh tình ổn định, sinh hoạt tình dục thích hợp có lợi cho thân thể khỏe lại.
Lâm Nhược Kỳ nhớ rất ràng, lần trước sau khi tái khám, giáo sư Mạnh, trước mắt tình trạng cơ thể của Cơ Liệt Thần rất ổn định, cũng có tượng thay đổi khác hay tồi tệ hơn, nếu anh ta có nhu cầu ở "Phương diện kia”, cũng là rất bình thường.
Nhưng giáo sư Mạnh cũng đặc biệt dặn dò, nhất định phải giữ tình trạng cơ thể của người bệnh tốt, vả lại phương diện kia, dưới tình huống đặc biệt có nhu cầu ràng mới có thể làm, hơn nữa, sau đó trong tuần nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức, uống nhiều thuốc bổ... Vân Vân.
Nhìn biểu mới vừa rồi của anh ta, hiển nhiên là có dấu hiệu nhu cầu phương diện kia rất ràng......
Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Kỳ nhíu mày, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt có vẻ hưng phấn khác thường. Đẩy anh ra, đôi tay bắt lấy hai cánh tay của anh, trong đôi mắt to, tròng trắng, tròng đen rất ràng, trong suốt.