Ánh sáng Kim loại lấp lánh, chiếu vào ánh đèn trong phòng ngủ, sáng rực rỡ, chứng kiến cho thời khắc tuyệt vời và thiêng liêng này.
Anh giọng êm ái, "Bởi vì nợ em cuộc hôn lễ, anh chỉ có tặng cho em chiếc nhẫn này trước. Trả lời anh, Lâm Nhược Kỳ, em đồng ý gả cho anh?"
Hai bàn tay mười ngón tay đan nhau, bàn tay to lớn của Cơ Liệt Thần kéo kéo, nhàng đong đưa. Anh ngưng mắt nhìn, kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của.
"Em......" Đột nhiên nghẹn ngào.
Vào giờ phút này, rất muốn, đồng ý nhưng trong cổ họng nghẹn ngào khó chịu, phát ra được chữ.
Lâm Nhược Kỳ yên lặng nhìn mười ngón tay đan xen nhau của hai bàn tay, cùng với cặp nhẫn, ngây ngốc nức nở thành tiếng.
Vài giây sau, rốt cuộc gật đầu cái, kèm theo tiếng oà khóc.
Lâm Nhược Kỳ cũng thèm trông nom cái gì, cũng để ý cái gì, che giấu, cứ như vậy ngay trước mặt Cơ Liệt Thần, ngửa mặt há miệng khóc lóc nức nở. Cũng lau, mặc cho nước mắt tùy ý chảy mặt mình!
tự trách, áy náy, hơn nữa cảm thấy đau lòng vì anh! Bởi vì, đột nhiên nhớ tới, cũng bao lâu nữa người đàn ông này rời khỏi cuộc đời rồi!
Đây rốt cuộc là người đàn ông như thế nào a, ràng mình vẫn còn bệnh, tại sao muốn đối với tốt như vậy?! Mặc dù anh cũng chính miệng thừa nhận thích, nhưng anh làm đủ loại, làm cho cảm động, để cho cảm động đến ngay cả bản thân cũng cảm thấy mình là xấu xa, tại sao sớm phát anh tốt chút? Tại sao thể đối với anh tốt ít?
Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Kỳ chỉ muốn khóc, chỉ có thể khóc, khóc như điên, khóc đau xé tim gan, khóc vô cùng thương tâm!
vẫn cứ khóc như vậy mà Cơ Liệt Thần vẫn cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhắn nước mắt rơi như mưa của......
Dường như khóc mệt, Lâm Nhược Kỳ ngẩng đầu lên, nghiêng qua cổ áo sơ mi của anh, thô lỗ lau toàn bộ chất lỏng khuôn mặt mình lên áo sơ mi trắng như tuyết của Cơ Liệt Thần, vừa định buông tay, lại bị anh ôm chặt trong.
Ôm mạnh......
Ôm chặt......
Lâm Nhược Kỳ cảm thấy phổi mình nhanh chóng bị anh đè ép.
Nếu là tính cách trước đây của, nhất định cho anh đấm, hoặc là hung hăng mắng phen để cho anh mau buông mình ra nhưng tại được gì, chỉ muốn để cho anh ôm.
Cơ Liệt Thần nhắm mắt lại, đầu chôn sâu ở cổ của, ngửi mùi của.
"Bà xã, bây giờ nguyện ý động phòng với anh chưa?" Anh thấp giọng khàn khàn, dịu dàng hỏi, mang theo chút mê hoặc.
Lâm Nhược Kỳ nghe xong liên tục lắc đầu, nước mắt càng lả tả tuôn ra.
phải là nguyện ý mà tự trách, áy náy, trong lòng đau xót, còn đâu có tâm trạng động phòng?!
Nước mắt rơi xuống lả chả, Cơ Liệt Thần nhìn thấy thế, đau lòng dứt.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy khóc, này mặc dù bình thường hay quen thói khinh thường nhưng từ trước đến giờ đều rất lạc quan, mạnh mẽ, có bao giờ nhìn thấy khóc?
Dịu dàng thắm thiết nâng lên khuôn mặt nhắn của, dùng lòng ngón cái giúp lau liên tục......
"Ghét! Đừng lau......" Lâm Nhược Kỳ cố gắng đẩy đôi tay kia ra, có kết quả, chỉ đành phải để mặc cho anh nắm giữ, lau, vẫn khóc đến lợi hại, theo quán tính khóc thút thít, "Đừng lau, càng lau càng nhiều......"
Nước mắt vẫn tuôn như suối, khiến cho Lâm Nhược Kỳ vốn cứng cỏi mạnh mẽ, trở thành búp bê pha lê dễ vỡ, nhạy cảm.
Cười khẽ tiếng dễ phát, biết thẹn thùng. Cơ Liệt Thần cưng chìu vuốt ve mái tóc mềm mại của, khẽ nghiêng đầu đến gần, đôi môi đặt lên khóe mắt, hút những giọt nước mắt.
Lâm Nhược Kỳ chợt ngơ ngẩn, nước mắt giống như vòi nước bị vặn lên, lúc này ngưng chảy xuống. Cặp mắt sững sờ nhìn anh chằm chằm, lâu cũng có bất kỳ phản ứng nào.
Cơ Liệt Thần đặt tay đỉnh đầu khẽ xoa mấy cái. Cái loại xúc giác an ủi đó, khiến cho Lâm Nhược Kỳ cảm giác thoải mái.
đem gò má của mình dán vào mu bàn tay trái đeo nhẫn của anh, giống như con mèo chà chà cọ cọ, giống như đứa bé thiếu hụt cảm giác an toàn......
Lòng ngón tay của anh nâng cằm của, để lo lắng của chìm đắm trong tròng mắt đen cực nóng, nụ hôn chậm rãi phủ xuống.
Nụ hôn nồng hậu lưu luyến vẫn hôn xuống, Lâm Nhược Kỳ rất thuận theo nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn của anh.
Hơi thở rất nhanh bị chiếm đoạt, đại não bắt đầu thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, cảm thấy ý thức trống, rồi lại hỗn loạn, dường như có quá nhiều thứ phức tạp rối ren, có chút nóng ấm.
"Em vẫn chưa trả lời anh, tại nguyện ý động phòng với anh chưa?" Cơ Liệt Thần lại trở lại vấn đề mấu chốt này, ngón tay thon dài thích buông vuốt trán, quyến rũ dẫn dắt.
Đàn ông là như vậy, chỉ có vừa lấy được lòng của phụ nữ, lại vừa được thân của phụ nữ mới có thể cảm thấy yên tâm.
Cho dù Cơ Liệt Thần là người đàn ông xuất thân cao quý, cũng tránh được tầm thường.
Lâm Nhược Kỳ lắc đầu mạnh. mặc dù trong lòng kháng cự, nhưng thân thể kháng cự. cho cùng, vẫn sợ hãi, chưa bao giờ dám tưởng tượng vật kia của người đàn ông, vào bên trong thân thể của phụ nữ, hơn nữa vật kia của anh phải là hùng vĩ bình thường......
"muốn? Là sợ, hay chưa muốn?" mắt đào hoa chứa đầy tình ý sâu xa, ngắm nhìn Lâm Nhược Kỳ, mong đợi chỉ giả vờ ỡm ờ và ngượng ngùng.
Nhưng Lâm Nhược Kỳ vẫn lắc đầu. Chỉ dùng đầu ngón tay chăm chú vuốt ve chiếc nhẫn ngón tay vô danh bên trái của Cơ Liệt Thần......
vòng, lại vòng, cứ lặp lại liên tục, rất chăm chú!