Mặt rổ ăn cái tát đau, động tác quả thực hơi nhanh nhẹn, nhưng lật tung toàn thân Lâm Nhược Kỳ cũng còn tìm được thứ đáng giá.
"Con bà nó, có tiền?! Đại Hắc, người này có tiền, cũng có thứ gì đáng tiền!"
Lúc này, đột nhiên nghe được người cao gầy canh giữ ở đầu hẻm phát ra tiếng kêu rên, Mặt rổ và Đại Hắc quay đầu nhìn lại, là người đàn ông cao lớn quật ngã người anh em của mình rồi.
Đại Hắc cầm đầu nhìn thấy người đàn ông cao lớn đó xuất, vẻ mặt nhịn được, hướng về phía anh ta, đưa ra cánh tay có lực, bắp thịt cuồn cuộn, tức giận: "Con mẹ nó, làm cái quái gì?! thấy đại gia mày làm chuyện đứng đắn sao?! Lão tử làm nhiều năm, vẫn chưa gặp qua người thích tìm chết giống như mày......"
Lời của anh ta còn chưa hết nhìn thấy đối phương vọt nhanh tới, cũng cho anh ta Thiết quyền tiêu chuẩn.
"Rầm......" quả đấm của đối phương vung ở mặt mình phát ra tiếng đáng sợ.
Theo bản năng Đại Hắc tự với mình, anh ta cũng phải là đối thủ của người nọ!
Ở bên cạnh, đồng bọn Mặt rổ cũng nhìn ra thực lực của người đàn ông cao lớn, anh ta nắm tay mình chặt, giống như động vật yếu thế, lúc đối mặt cường địch hết sức cắn răng đề cao sĩ khí của mình, vọng tưởng lộ ra nét mặt hung ác, phô trương thanh thế: "Đừng tới đây! Mày...... mày cút nhanh cho tao!"
Người đàn ông cao lớn trước mặt hiển nhiên bị chọc giận rồi. Đôi mắt đen thâm thúy híp lại, liếc mắt nhìn bóng dáng nhắn đất, bả vai khẽ giật giật, cố ý lộ ra đồ tốt nào đó đeo ở hông, cũng làm bộ muốn đưa tay lấy ra......
Ánh mắt của Đại Hắc và Mặt rổ cũng đui, theo động tác trong tay người đàn ông cao lớn nhìn sang, lúc phát vật nọ, sắc mặt đại biến.
"Trời ạ, anh, anh ta...... Có súng!" Mặt rổ ngây người như phỗng.
Đại Hắc biết bọn họ căn bản phải đối thủ của người nọ, đừng là ba người, sợ rằng mười người, ánh mắt của đối phương cũng chớp cái!
"Còn chạy mau!" Anh ta hét lớn tiếng, cùng Mặt rổ đỡ đồng bạn khác, hoảng hốt chạy.
Sau khi bọn trộm cướp rời, trong hẻm khôi phục yên tĩnh.
Lãnh Như Phong trợn to mắt nhìn chằm chằm đối phương, cho đến bóng lưng của bọn họ hoàn toàn biến mất, lúc này mới buông lỏng căng thẳng thần kinh, quay đầu lại nhìn Lâm Nhược Kỳ mặt đất. tới bên người, cau mày quan sát.
Mái tóc đen mềm mại, trơn bóng, rũ xuống thẳng tắp, lông mi tính là quá dài, quá dày, nhưng nghĩ tới khi mở mắt ra, dáng vẻ linh động giảo hoạt, đôi môi hình cung của Lãnh Như Phong bất giác cong lên, gương mặt kiên nghị bình thường lạnh lùng xuất vẻ nhu hòa khó gặp......
Nhìn kỹ lại, cái miệng xinh xắn, rất mềm mại, gương mặt cũng mang theo màu hồng đáng, da thịt tính là quá trắng nhưng làn da rất tốt, có lẽ do còn rất trẻ, nên da thịt vô cùng mịn màng, bộ mềm mại bởi vì hô hấp mà phập phồng lên xuống......
Hầu kết thể nhịn được nuốt xuống cái.
Đột nhiên, nhìn thấy nơi cổ và cánh tay, cổ tay của có vết thương anh ta nhịn được nhíu mày.
Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ là bị tên Cơ Liệt Thần kia...... Ngược đãi thành như vậy? Theo tính cách ác liệt của Cơ Liệt Thần, ngược lại vô cùng có khả năng! Nhìn người đàn ông bề ngoài càng ưu nhã ung dung, càng bí mật làm ra chuyện rất biến thái, phải sao? biết người của có vết thương như vậy hay? chừng còn có vết roi......
Nghĩ đến đây, Lãnh Như Phong tự động bắt đầu cởi cúc áo người, mới vừa cởi ra đến cúc thứ hai Lâm Nhược Kỳ đột nhiên trợn to hai mắt, tỉnh lại.
Ngốc trệ chốc lát, cảm thấy nơi lạnh lẽo, cùng với bàn tay Lãnh Như Phong tiếp xúc bộ của mình, biết tất cả chuyện gì xảy ra, Lâm Nhược Kỳ há to mồm, hít mạnh hơi, sau đó......
"A...... a a a...... Háo sắc a! Cứu mạng......"
Lãnh Như Phong thừa nhận, sau khi gặp mặt lần thứ hai ở Lư Đăng Bảo, này để lại cho anh ta ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Anh ta còn nhớ ngày đó, mặc chiếc váy dây màu trắng, khi làn váy màu trắng bay lên anh cảm giác cả người nhàng bay bay giống như đám mây, dường như lúc nào cũng có thể theo gió bay, làm cho trái tim người ta cảm thấy thấp thỏm lo âu, chỉ muốn vội vã kéo lại, sau đó tìm sợi dây đem buộc chặt!
Lúc lời nào vẫn còn rất dịu dàng, chỉ khi nào chuyện, cũng ra đầu đuôi làm cho người ta mất kiểm soát, cùng trao đổi qua lại, là chuyện rất khó khăn......
Nghĩ đến đây, Lãnh Như Phong phiền não cau mày, nghiêng đầu, vừa đúng bắt gặp bộ dạng vô cùng hoảng sợ của Lâm Nhược Kỳ, nhìn vẻ mặt hơi chán ghét của, cặp mắt đều mang theo tố cáo và vặn hỏi! Đôi tay đem vạt áo của mình siết chặt.
Anh được tự nhiên quay mặt qua chỗ khác, giọng lầm bầm: "bình tĩnh chút...... Mới vừa rồi, khụ! phải như nghĩ!"
Lâm Nhược Kỳ rủa thầm: Con mẹ nó, đôi tay đặt ở bộ tôi, dáng vẻ phải là như tôi nghĩ, vậy là cái gì?!
Liếc anh cái: "Này, cậu chủ Lãnh chút, mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Lãnh Như Phong hí mắt nhìn chút, thở dài: "Mới vừa rồi có ba người đàn ông làm hôn mê, vừa đúng lúc tôi qua, tôi nhìn thấy người có vết thương, cho nên......" Anh ta nhún vai cái, mở đôi tay, ý tứ chính là "Chuyện xảy ra như thế" .
Lâm Nhược Kỳ hừ tiếng, có chút nghi ngờ anh ta, lại trùng hợp như vậy?
Lãnh Như Phong bị nghi ngờ như thế, trở nên tức giận, cứng rắn: "Có tin hay tùy, dù sao, tôi có hứng thú gì với!"
"......" Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ giật giật, trợn mắt nhìn cậu chủ Lãnh kiêu ngạo cái, đột nhiên sang chuyện khác, "Đúng rồi cậu chủ Lãnh, xin hỏi ngọc bội của tôi đâu?"
Dường như sắp xếp lại suy nghĩ, Lãnh Như Phong thể thích ứng tư duy nhảy vọt của Lâm Nhược Kỳ, dừng lại ước chừng năm giây.
tiếp tục dây dưa chuyện anh ta có ý đồ bất chính đối với hay, cũng có hỏi anh ta tại sao lại xuất ở trong hẻm, mà là trực tiếp hỏi anh ta, ngọc bội ở đâu? Xem ra, ngọc bội đối với rất quan trọng.
Mày kiếm lạnh lùng nhíu lại, anh ta hỏi: "Đối với chuyện ngọc bội, còn nhớ bao nhiêu?"
Lâm Nhược Kỳ trừng mắt nhìn: "Tôi vốn cũng nhớ, tôi chỉ suy đoán ngọc bội kia đối với tôi rất quan trọng......" Lời đến nửa, nhìn thấy vẻ mặt Lãnh Như Phong đột nhiên trở nên rất thất vọng làm cho có chút kinh ngạc, "Cậu chủ Lãnh, anh hỏi như thế là có ý gì?"
Chẳng lẽ, anh ta biết chuyện ngọc bội?