Mục lục
Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hắt xì......"


Lâm Nhược Kỳ vừa đến phòng Giáo vụ, vừa nhảy mũi. Nhắc tới cũng kỳ, mấy ngày nay luôn nhảy mũi, nhưng ràng có bị cảm nha, chẳng lẽ giống như người bạn thân Tiểu Ngôn, là có người thầm......


Phòng làm việc Giáo vụ rất rộng rãi, chiếm diện tích tương đương với phòng học sai biệt lắm, sạch, bố trí đâu vào đấy. Lâm Nhược Kỳ vào phòng làm việc, trực tiếp tới trước bàn làm việc của Ngô trưởng phòng.


"Ngô trưởng phòng, chào thầy!" Tiếng to, mười phần phấn khích.


Chẳng qua, tiếng của quá lớn, ngồi ghế làm việc, Ngô trưởng phòng bị giật mình, bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ, trong nháy mắt, vẻ mặt liền lập tức trở nên nhăn nhó ha ha.


"Lâm Nhược Kỳ à, tại sao lại là?"


"Ngô trưởng phòng, thầy xem phiếu điểm này, rất quá đáng rồi! Thầy cũng biết, mấy năm này, tôi vẫn cầm học bổng, đạt danh hiệu học sinh ưu tú, tại sao có thể thành tích thực tập xứng đáng vậy"


Lâm Nhược Kỳ mở ra phiếu điểm thực tập trong tay run lên, đưa tới, cố ý ở trước mắt Ngô trưởng phòng bày ra vẻ mặt vô cùng oán giận, bất mãn của mình.


"Thành tích thực tập này của, phải là tôi quyết định cho, là bên đơn vị thực tập, sau khi trao đổi quyết định kết quả".


"Tôi cảm thấy trong này nhất định có vấn đề, có thể làm phiền thầy giúp tôi xác minh chút hay......"


"Bạn học Tiểu Lâm a, cái này phải tự mình đến bệnh viện thực tập xác minh mới đúng nha, công việc giáo vụ của chúng tôi, rất bận rộn, nếu mỗi sinh viên nào cũng giống như, vậy công việc của chúng tôi làm sao thực được......"


Lâm Nhược Kỳ nghe xong, hiển nhiên hài lòng cách của anh ta: "Ngô trưởng phòng, cũng thể như vậy......"


Nghe vậy, Ngô trưởng phòng đen mặt, hiển nhiên bị thái độ phân biệt được lớn của chọc giận, vung tay lên.


"Lâm Nhược Kỳ, với tôi mà hoàn toàn biết xấu hổ. Nghe, ghim vào của quý của người bệnh, có chuyện như vậy, đúng?"


Lâm Nhược Kỳ sững sờ, sắc mặt lập tức từ trắng chuyển hồng, từ hồng chuyển qua xanh mét......


Nhìn sắc mặt thay đổi liên tục, Ngô trưởng phòng biết mình đến trọng điểm, tiếp tục: "làm trò trống gì, ống tiêm nho cũng có thể thất bại, còn mình thành tích ưu tú...... Bệnh viện người ta đánh giá cho đủ điểm, xem như tốt rồi, nếu người ta tố cáo hoặc là bắt chịu trách nhiệm rủi ro trong điều trị, vân vân, tôi xem làm thế nào!"


"Cái này......" Lâm Nhược Kỳ nghẹn họng.


Khả năng như vậy, đúng là chưa từng nghĩ qua! Kể từ ba ngày trước, sau khi nhận được phiếu điểm thực tập, sức chú ý của cũng chỉ đặt ba chữ lên khó coi "đủ điểm" , những thứ khác, cái gì cũng nhớ.


Nghĩ lại: được! Tuyệt đối thể lùi bước, thành tích thực tập đủ điểm này, trực tiếp ảnh hưởng đến việc làm sau này, nếu cứ im hơi lặng tiếng như vậy, sau này có thể bị thua thiệt lớn!


Hạ quyết tâm, tiến lên bước, tròng mắt trắng đen ràng "Ngô trưởng phòng, tôi muốn nhờ thầy giúp tôi bệnh viện thực tập xác định lại chút!"


Ngô trưởng phòng nghe xong, hoàn toàn hết ý kiến. Hắc, Lâm Nhược Kỳ này, chẳng những đem lời vừa nghe trả lại, mà còn được tấc muốn lấn thêm thước, cầu anh ta tự mình thay làm việc. là biết lớn,......


"Lâm Nhược Kỳ!"


Rốt cuộc, Ngô trưởng phòng nghiêm mặt, "đừng được tấc còn muốn lấn thêm thước, đàng hoàng cho biết là tốt lắm rồi, người bệnh bị ghim bị thương, tố cáo, là trường học giúp ngăn lại rồi. Nếu còn muốn thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp, tôi khuyên đừng trở lại gây chuyện, nhanh về cẩn thận chuẩn bị tìm việc làm!"


Lâm Nhược Kỳ cắn răng, hai con mắt ràng bắt đầu đỏ lên, nhưng vẫn cố chịu đựng, hết sức chịu đựng.


Cái gì gọi là "Được tấc còn muốn lấn thêm thước?” Cái gì gọi là "Gây chuyện"? Biểu của có ác liệt như vậy sao?


Nghĩ nghĩ lại, mới vừa rồi Ngô trưởng phòng, người bệnh kia tố cáo... Vân Vân......


Lâm Nhược Kỳ từ phòng giáo vụ ra ngoài, quẹo cái, trực tiếp vào hành lang toilet bên trái, đá cái văng cửa.


"Anh được đấy Gà 16! ràng ngày đó là anh cho phép tôi chạy, bây giờ lại đâm sau lưng tôi chiêu như vậy. Giở trò với tôi sao? Hừ! Xem tôi dọn dẹp anh như thế nào!"


Đêm khuya, giờ sáng.


Sương đêm kéo tới, giữa mùa hạ, vào ban đêm cũng có chút lạnh lẽo, dưới ánh trăng mông lung, thấy được mấy vì sao, dường như đem tối muốn chiếm đoạt tất cả. Khắp nơi đều có tiếng kêu to thê lương bi ai của dế mèn và ve sầu, theo sương đêm nặng thêm, dường như cũng càng lúc càng yếu. Trong ánh ánh đèn nhàn nhạt, chợt sáng, chợt tối, càng u ám hơn.


Bên trong phòng, hai lẳng lặng chờ đợi. Theo đêm dài chậm rãi trôi qua, bốn phía càng ngày càng yên tĩnh, làm cho người ta khỏi khủng hoảng.


"Nhược Kỳ, tôi là sợ...... xác định trốn ở chỗ này ai biết?"


"Yên tâm, tôi thử qua rồi, rất an toàn. Có lần tôi trốn ở chỗ này, chờ bọn họ cũng tan việc, người biết, quỷ hay chạy tới phòng làm việc, xem ghi hình phương pháp giải phẩu"


Tiểu Ngôn vừa nghe, cứ chắt lưỡi. giỏi, trốn trong phòng chứa thi thể đến nửa đêm, mình đến phòng làm việc xem ghi hình phương pháp giải phẩu, cái này cũng ham mê cái gì......


"Nhưng...... cũng qua tuần rồi, xác định Gà 16 mà, vẫn còn ở lầu?"


"Tôi điều tra, tên kia vẫn còn ở đó".


"Như...... Tại sao trực tiếp lên tìm anh?" Khẽ dừng lại, Tiểu Ngôn nghi ngờ hỏi, "chuyện ràng với anh chút, chừng có thể hủy bỏ tố cáo"


"giỡn! Tên kia lầu gian trá lắm" . Lâm Nhược Kỳ nhìn đồng hồ cổ tay chút, "đến lúc rồi, chờ, tôi chút về!"


Tiểu Ngôn phát bắt được cánh tay của, "Này, cứ như thế, ném tôi mình ở phòng chứa thi thể, là khủng khiếp đấy!"


"có tiền đồ!" Trong bóng tối, Lâm Nhược Kỳ quay đầu lại quăng cái liếc mắt cho Tiểu Ngôn, "Ngoan ngoãn ở chỗ này, đừng động, cũng đừng lên tiếng, bằng bị lộ!"


Tiểu Ngôn cầu khẩn, "Nhược Kỳ, hay là để cho tôi cùng với, nơi này là quá kinh khủng...... Lại, kéo tôi tới phải là vì cùng nhau hành động sao?"


"Dĩ nhiên phải!" Lâm Nhược Kỳ dùng ngón trỏ giá giá trước đôi môi, "Hư...... giọng dùm chút......"


"Nha......" Quả nhiên Tiểu Ngôn ngoan ngoãn thấp giọng, "Vậy dẫn tôi tới làm cái gì?"


"nhảm, dĩ nhiên cho tôi thêm can đảm!"


hai lời, Lâm Nhược Kỳ tránh thoát móng vuốt của Tiểu Ngôn, vào trong hành lang tối......


Sau lưng, khóe miệng Tiểu Ngôn rụt rụt: "còn muốn tôi cho thêm can đảm......"


Lầu 11, phòng bệnh săn sóc đặc biệt.


Điện thoại di động đầu giường vang hai tiếng, Cơ Liệt Thần nằm ngang giường, trong nháy mắt mở mắt ra, giống như con dã thú ngủ say lâu, lại tùy thời chờ đợi thức tỉnh, nét mặt lạnh nhạt, nghiêng người cầm điện thoại di động lên.


Ấn nút tiếp nghe: "Ừ...... là tôi"


Nghe đối phương báo cáo xong, lông mi dài của anh hơi chớp, vẻ mặt bình thản như mặt hồ gợn sóng, nhìn ra chút xao động nào: "Được, tôi biết rồi. Thả ấy lên, đừng cản"


Sau khi cúp điện thoại, môi mỏng khêu gợi khẽ cong lên.


ngoài dự đoán, quả nhiên tới......


ra, sở dĩ Lâm Nhược Kỳ chọn buổi tối tìm anh ta đàm phán, chủ yếu là băn khoăn tới mấy người đàn ông vạm vỡ ở cửa, bên người anh ta còn có cái ông chú kia, dường như cũng phải là người đơn giản.


làm như vậy, cũng là bất đắc dĩ.


Lâm Nhược Kỳ đeo túi xách, thở hổn hển từ tầng dưới bò đến lầu 11, ở nơi trước cửa nghỉ ngơi chút. Vì tránh những người đó, cố ý thang máy, ngờ bò tầng lầu 11, quá lao lực thế này! Mẹ kiếp! Mệt chết tôi......


nào biết, tầng đại sảnh cao ốc này cũng cao bằng 6 tầng lầu của cao ốc bình thường, cách khác, tầng lầu 11 nơi này, thực tế tương đương với tầng lầu 17 của cao ốc bình thường......


Nghỉ ngơi đủ rồi, rốt cuộc đến phòng bệnh săn sóc đặc biệt. Nhìn bốn phía xem xét, rất tốt, có người nào. (bị người khác dọn dẹp toàn bộ)


nhàng đẩy cửa, đưa cái đầu vào trong dò xét trước. Tốt vô cùng, cái ông chú đó cũng ở đây. (Heber muốn ở lại, bị người khác cước đạp)


Mượn ánh sáng yếu ớt, Lâm Nhược Kỳ nhìn về phía giường bệnh...... Vô cùng tốt, người kia ngủ ngon.


Vì vậy, rón rén tới bên giường, đặt túi đeo lưng xuống, rón rén mở nó ra, sau đó lục lọi ở trong túi phen.


Rốt cuộc sờ tới thứ muốn tìm, dừng chút, mặt nở nụ cười quỷ dị, như tên trộm, từ trong bao lấy ra bó sợi dây và cái khăn lau!


Kế hoạch của Lâm Nhược Kỳ là: thừa dịp anh ta ngủ, cầm sợi dây trói anh ta lại...... cứu tỉnh anh ta...... thừa dịp anh ta giật mình tỉnh giấc, sau khi phát mình bị trói, sắp kêu to, cầm khăn lau bịt miệng của anh ta lại...... bắt đầu điều kiện với anh ta, để cho anh ta hủy bỏ tố cáo, cũng với bệnh viện sửa đổi thành tích thực tập của...... Nếu đồng ý, ký hiệp ước thả anh ta; nếu kháng cự, uy hiếp muốn cởi quần áo của anh ta, chụp ảnh nude, hình khiêu dâm, vân vân, nếu uy hiếp có tác dụng, trực tiếp đánh cho anh ta ngất......


Hoàn hảo, rất hoàn hảo hết sức hoàn hảo!


Vì vậy, đưa tay vén chăn lên...... Còn chưa có vén lên, lại bị khuôn mặt đẹp trai lúc ngủ của anh ta làm cho rung động.


Dưới ánh trăng lờ mờ, có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt tinh xảo của người kia, lông mi dài dày cong lên, vài sợi tóc theo tư thế nằm nghiêng buông xuống dưới, khóe môi mỏng hơi vểnh lên, xem ra đôi môi kia rất hấp dẫn, giống như cảm xúc tươi mát, trơn bóng......


Ách...... Được rồi, thừa nhận, nên vào lúc này mơ ước sắc đẹp của anh ta, lại cứ cố tình giống như bị đầu độc, nhìn anh ta chằm chằm......


Lắc đầu, để ình tỉnh táo lại, lần này quyết định trói anh ta lại.


Mới vừa ra tay, chợt bị người bắt được cổ tay.


Lâm Nhược Kỳ cả kinh, giương mắt vừa nhìn, ra là anh ta tỉnh!


Anh mở hai mắt to nhìn!


Phản xạ có điều kiện, nghĩ muốn thu tay lại, lại bị anh chợt lôi kéo, liền ngã xuống giường, đáng giận hơn, còn chưa kịp phản ứng, thân thể cao ráo của người này liền lật mình, đè chặt dưới thân.


Lồng cường tráng của anh ta, chống đỡ bộ của, chân dài càng thêm dùng sức gắt gao đè bắp đùi. Cho dù cách lớp vải, cảm giác nóng ran đè ép, làm cho khẩn trương, miệng đắng lưỡi khô!


Xấu hổ ngẩng đầu, chống lại đôi con ngươi xinh đẹp thâm thúy, phát ánh sáng lấp lánh từ trong đáy mắt của anh, di chuyển, rơi xuống vô số ánh sáng rực rỡ......


thề, người đàn ông này nhất định sớm tỉnh! (nhảm, người ta chờ đấy)


Kế hoạch triệt để bị xáo trộn, thể phản ứng bình thường được, tại khổ nhất não chính là bị anh ta ép tới thở được, bật thốt lên: "...... anh ………. anh đứng lên cho tôi! Nặng quá!"


"Vậy phải đồng ý với tôi trước, được làm loạn". Anh cười, giọng tà mị.


chỉ như thế, môi mỏng, ác liệt xẹt qua mặt của Lâm Nhược Kỳ.....


Lâm Nhược Kỳ cả kinh, quay mặt qua chỗ khác, hoàn hảo bây giờ là đêm khuya, nhìn thấy mặt hồng lên......


"Lưu manh! anh cần làm loạn, có được hay?!"


Lưu manh? Đầu tiên là Gà 16, tại lại thay đổi gọi anh là lưu manh?! này, rốt cuộc cho anh bao nhiêu ngạc nhiên......


Anh cúi đầu nhìn, chợt cười rộ lên, tiếng cười trong sáng thuần khiết.


Nụ cười này của anh, ra để cho cảm thấy nhõm ít, vì vậy từng ngụm, từng ngụm hít thở đến mấy lần.


muốn cố đứng dậy, đoạt lại quyền chủ động, thế nhưng anh lại mở miệng: ", tới nơi này là muốn làm gì?"


Lâm Nhược Kỳ lúng túng, ngạc nhiên nhìn anh: "Làm sao anh biết tôi muốn đến làm gì?"


Vẻ mặt Cơ Liệt Thần đầy vạch đen, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chút, nhìn lại ngoài cửa sổ tối đen như mực. Ánh mắt kia đúng là: hơn nửa đêm chạy tới phòng bệnh của anh, chẳng lẽ là tới la cà tán dóc hay sao?


Lâm Nhược Kỳ xấu hổ, rụt cổ cái.


Người đàn ông đè ở người, ưu nhã quay mặt sang, lấy cái tay chống đỡ đỉnh đầu, dáng vẻ miễn cưỡng, hỏi đằng, trả lời nẻo: "Có phải vì ống kim chích nhầm, bị người tố cáo, đưa đến thành tích thực tập đủ điểm, lại lo lắng tốt nghiệp, lấy được bằng tốt nghiệp, cho nên muốn tới uy hiếp tôi, đúng? Hả?"


Mắt hạnh của lườm cái, thể tin, nhìn anh ta. Làm sao anh biết hết? Chẳng lẽ......


Trong óc nhanh chóng bắt đầu YY, Tiểu Ngôn bị tên con trai bắt được, sau khi bị đánh đập tra tấn, đẫm máu, Tiểu Ngôn chịu đựng hành hạ được, cho nên phản bội, cũng tiết lộ kế hoạch của......


Nghĩ đến tình cảnh nghiêm trọng này, cả người Lâm Nhược Kỳ rùng mình cái.


nhìn khuôn mặt tươi cười cần ăn đòn trước mắt này, hận thể đem anh ta xé nát bấy! Tiếp theo cái chớp mắt, chỉ là cười ngọt ngào, quyến rũ, mắt nheo lại cái. Mặc dù trong đêm tối, anh ta vô cùng có khả năng thấy nét mặt của......


Nhưng tuyệt đối thể để cho người này chiếm quyền chủ động, tới nơi này đàm phán với anh ta!


Vì vậy, thuận thế ôm cổ của anh, cong chân, dùng sức, mạnh mẽ đè lại.


Chống lại cặp mắt kinh ngạc của anh, giống như nữ vương, dạng chân ngồi lên ngang thắt lưng anh, cúi đầu, cắn răng, lấy sợi dây ra, "Đừng động, nằm thẳng cho tôi!"


Quả nhiên thấy anh động, tiếp tục "sai, bản tiểu thư chính là đến uy hiếp anh, vậy thế nào?!"


ràng Cơ Liệt Thần ngẩn ra, mặt mày hớn hở cố nén tức giận, quá đáng, chơi rất vui.


Vẻ tươi trẻ, cặp mắt càng làm cho người mê loạn.


Hơn nữa, tư thế chết người này......


này nhất định này biết, đối với người đàn ông mà, đúng là có bao nhiêu hấp dẫn! Ách...... Được rồi, tại anh đóng vai người mắc bị bệnh hiểm nghèo, nhất định phải kiềm chế, cố gắng kiềm chế bản thân mình......


vất vả đè xuống ngọn lửa hừng hực trong lòng, Cơ Liệt Thần nhàng, "Nếu muốn thay đổi thành tích thực tập, ra, tôi có cách".


"? Cách gì?" Lâm Nhược Kỳ ngớ ngẩn.


Cơ Liệt Thần ngoắc ngoắc môi, chậm rãi ra: "Theo tôi về nhà......"


Trong nháy mắt, bên trong phòng bệnh chợt yên tĩnh.


Trong lòng của Lâm Nhược Kỳ chợt cứng lại. Người này...... Anh ta có bệnh chứ? Theo anh ta về nhà? Làm cái gì?


Khẽ vuốt cằm, Cơ Liệt Thần nhìn vẻ mặt nghi ngờ của, "Theo tôi về nhà, làm hộ lý riêng cho tôi"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK