Dường như thở dài, "Anh hiểu rồi, em muốn hành hạ anh đúng? Tại sao em nhẫn tâm để cho ông xã mình nghẹn thành nội thương nghiêm trọng? Bà xã, anh bệnh rồi, em thể tàn nhẫn như vậy......"
Người này, bình thường thích trêu chọc còn chưa tính, giả bộ đáng thương cũng rất giống!
chỉ như thế, anh đem tay dời về phía bụng dưới của mình......
Khi Lâm Nhược Kỳ cảm nhận được nhiệt tình của anh chợt mò trúng cây giống như độc xà, nhanh chóng rút tay của mình!
Nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt Lâm Nhược Kỳ, Cơ Liệt Thần khẽ thở dài tiếng. Được rồi, nhớ đến này từng từng trải qua chuyện kinh hãi, mình vẫn nên làm đầy đủ phút dạo đầu, phải hết sức cẩn thận. Vì, anh thể kiên nhẫn, kiên nhẫn thêm chút......
Anh rất muốn cho đêm động phòng khó quên, nghĩ đến đây, anh đưa đôi tay, ôm lấy hai chân Lâm Nhược Kỳ, chợt lật người, để cho giạng chân ở người của mình.
"Được rồi, vậy chúng ta ôm chút là được." Đôi môi mỏng khêu gợi của Cơ Liệt Thần vẽ lên đường cong xinh đẹp.
Kế hoãn binh, anh cũng hiểu, thậm chí dùng thành thạo hơn.
Lâm Nhược Kỳ chẳng qua từ chối mấy cái tượng trưng, thấy Cơ Liệt Thần có bất kỳ cử động nào khác, cũng ỡm ờ rúc vào trong lồng nở nang của anh, lẳng lặng lắng nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ.
Thình thịch, thình thịch, từng tiếng từng tiếng......
lời nào, chỉ ấm áp dán sát vào nhau, suy nghĩ điều gì, chẳng qua hít lấy hơi thở của nhau, thưởng thức ánh trăng xinh đẹp tĩnh lặng ngoài cửa sổ, lắng nghe nhịp tim của nhau.
Thân thể mềm mại thơm tho của Lâm Nhược Kỳ dựa của người của anh, anh ôm chặt, làm cho chỗ nào trốn tránh. Thử thăm dò, anh hôn cái trán của, êm ái giống như chuồn chuồn lướt nước.
Sau đó dừng lại, ngẩng đầu ngưng mắt chờ phản ứng của. Thấy trong vẫn mềm mại ấm áp tựa sát vào mình, khóe môi Cơ Liệt Thần thoáng qua nụ cười.
Sau đó, anh gia tăng thế công......
Bắt đầu hôn lỗ tai Lâm Nhược Kỳ, lưỡi ấm ướt như cây cọ vẽ, miêu tả hình dáng lỗ tai, tiếp theo lại tuần tra tìm được khoảng trống sau tai, từng bước xâm chiếm. Loại nóng lạnh này, làm cho thân thể Lâm Nhược Kỳ dần dần ấm lên.
khẽ quẩy người cái, vươn tay đẩy ra cái lưỡi dây dưa thấm ướt ở vành tai. Nhưng chủ nhân của cái lưỡi lại bỏ, môi trượt xuống cái gáy trắng như tuyết của, nhàng trêu chọc, rơi xuống vô số nụ hôn tinh tế.
Theo đó, môi của bị hai mảnh mềm mại bao trùm lên......
Dịu dàng hôn, dần dần sâu hơn, môi lưỡi quấn quít, hơi thở trở nên nặng nề. Mút hôn sâu làm cho nhịp tim cũng trở nên hỗn loạn.
Dịu dàng hôn như thế, Lâm Nhược Kỳ kháng cự được. Thân thể bắt đầu nóng lên, loại tình cảm khác thường từ môi hôn trong miệng anh truyền khắp toàn thân. Chậm rãi, lưỡi của bị anh hít sâu, kéo vào trong miệng khác, bị thâm tình mút, bị mềm mại liếm, nước miếng trộn lẫn, ngọt ngào, nhộn nhạo rung động, say đắm lẫn nhau......
cách nào nghĩ đến, Cơ Liệt Thần là người bệnh hiểm nghèo "Ung thư tinh hoàn", vấn đề rất quan trọng nhưng rất mâu thuẫn với thực tại bị ném sau ót. Vẻ mặt quyến rũ mềm mại đáng, mắt sáng nửa khép, mông lung hấp dẫn.
Đôi môi hé mở, hàm răng trắng tinh như như, kiều thở hổn hển, gò má xinh đẹp.
môi vẫn còn ấm nóng......
Anh hôn rất nhiều lần nhưng nghĩ tới nụ hôn này có ma lực như thế, làm cho cảm thấy trời đất quay cuồng, toàn thân cũng mềm nhũn, kịch liệt nhảy lên, dường như muốn nổ tung......
"Anh...... Đừng như vậy......" Giọng của như nức nở, lộ ra chút vô dụng.
Thấy trong mắt hoảng sợ, anh dừng lại.
"Đừng sợ, anh làm gì." Mặc dù ngoài miệng như vậy nhưng cái tay len lén dò vào trong quần chíp bông của, cũng có ý rút ra.
Lại tiếp tục hôn, để cho có giây suy tư, lúc lại lần nữa lâm vào trong hỗn loạn cái tay khác cũng bắt đầu động tác công thành chiếm đất. Chẳng qua, động tác này vô cùng cẩn thận.
Anh dịu dàng hôn hòa tan...... Thân thể của mềm yếu đến xương, hề có sức chống đỡ.
Anh khàn khàn rên rỉ, trong lòng nhịn được khô nóng!
thầm khẽ nguyền rủa, là tiểu tinh giày vò!
"Dừng tay...... Mau dừng tay! Cơ Liệt Thần...... Anh... anh lưu manh!" Đại não trộm được chút lý trí, Lâm Nhược Kỳ sợ hãi phát ra tiếng thét chói tai.
"Ông xã làm chuyện như vậy đối với bà xã là bình thường." Anh cười tà, hai tay tiếp tục xoa nắn.
"A......" Lâm Nhược Kỳ run rẩy khẽ rên, vừa xấu hổ lại lúng túng, muốn đập đầu chết.
"Bà xã, thân thể của em ra rất nhạy cảm, rất thành thực. Bọn chúng thích anh, giống chủ nhân của bọn chúng ăn ở hai lòng như vậy!"
Cơ Liệt Thần khàn khàn lẩm bẩm ở vành tai Lâm Nhược Kỳ, mang theo trêu chọc. Da thịt nhạy cảm chịu được anh làm càn, cơn đau nhói tê dại kích thích thần kinh của......
"Bà xã, em đáng......" Anh càng che đậy, miệng trêu chọc.
"Anh... anh...... A......" Đáng tiếc, xấu hổ, cáu giận bị dìm ngập trong bá đạo, bất chấp mọi thứ mút hôn.
Khuôn mặt Lâm Nhược Kỳ cũng đỏ, cổ cũng đỏ, lỗ tai cũng đỏ, có loại ảo giác, dường như ngay cả sợi tóc cũng muốn bốc cháy!
rụt rè bị anh quyến rũ kích tình mút hôn, vỗ về làm cho hoàn toàn thiêu đốt hủy diệt. nhịn được bật ra kiều, đôi tay trắng chẳng biết lúc đặt gáy của anh. Thân thể cũng nhịn được dán sát anh, dán chặt!
"Cơ Liệt Thần, anh...... Ghét!" Lâm Nhược Kỳ nức nở ra tiếng.
biết, cậu chủ bề ngoài ưu nhã cao quý, trong xương kinh khủng thế này!
tiếng cười khẽ dễ phát, anh đáp lại, "Lời của em, anh hiểu thành em rất ưa thích."
Khi anh càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng ràng, càng lúc càng bá đạo, dưới thế công, gần như binh bại như núi đổ, thể làm gì khác hơn là mệt mỏi chống đỡ giơ cờ đầu hàng. Thân thể mềm mại, ôm chặt lấy anh.
Ông trời ơi, cảm giác này là muốn mạng người, vừa xấu hổ, vừa ảo não, vừa sợ, nhất thời biết nên làm sao, khẽ run, chỉ có thể mặc cho anh định đoạt......
giây kế tiếp, đợi kịp phản ứng, anh liền nhắm ngay khe hẹp hăm hở tiến vào, hai người cũng nhịn được phát ra tiếng rên khẽ......
Mà tiếng "rên khẽ" này và tiếng "rên khẽ" kia khác nhau, ít nhất cảm thụ khác nhau rất lớn.
Đối với Lâm Nhược Kỳ mà, đó là loại đau từ từ!
Đối với Cơ Liệt Thần mà, là loại sảng khoái!
Lâm Nhược Kỳ vô cùng khổ sở, theo bản năng, trong khoảnh khắc đó muốn thối lui, bắt đầu lùi bước, bắt đầu giãy giụa mạnh, tay ngừng vỗ vào lồng của anh, muốn đẩy anh ra, hai chân ra sức khép lại đá đạp lung tung, trán gần như rịn mồ hôi, ngờ cảm giác đau từ từ càng lúc càng kịch liệt......
Cả người Cơ Liệt Thần cũng đổ mồ hôi.
Ông trời ơi, đá đạp lung tung như vậy, cảm giác biết có bao nhiêu kích thích, có bao nhiêu kịch liệt! Thắt lưng trở xuống trong khoảnh khắc dâng lên từng trận run rẩy, cảm nhận lên đỉnh điểm, thiếu chút nữa anh nhịn nhịn được, bắn ra rồi......
"Oh......" Vô cùng sảng khoái làm cho anh phát ra tiếng rên.
Lâm Nhược Kỳ cũng mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, cả người căng thẳng, "Anh... anh ra ngoài!"
Anh vội vàng mút chặt vành tai, cánh môi, vừa mút, vừa thở gấp nặng nề, dụ dỗ, "Ngoan, hít sâu...... Em buông lỏng...... Anh động, động, anh chờ em......"
Lời ngọt ngào dịu dàng, hơi thở dụ hoặc làm cho Lâm Nhược Kỳ tình mê ý loạn quả nhiên nghe lời hít sâu, thân thể từ từ mềm nhũn......
Thân thể đau đớn dần dần chuyển thành vui vẻ khoái cảm, trong lúc vô tình sợ hãi biến mất, ngược lại dâng lên khao khát và chờ mong bị chôn sâu tận đáy lòng, đến cuối cùng, chỉ có thể để mặc cho anh định đoạt, đến lúc cao trào, lý trí hoàn toàn có cách nào chịu đựng, thân thể tự động lựa chọn hôn mê.....
ra, Cơ Liệt Thần cũng dùng quá nhiều hơi sức, bởi vì là lần đầu tiên của, anh lo lắng thân thể chịu nổi, cho nên làm hết sức nhẫn, cẩn thận.
Nhưng này hôn mê.
Sau khi bắn ra, Cơ Liệt Thần vẫn chưa buông ra, vẫn ở trong cơ thể, đầu chôn sâu ở cổ của, nặng nề thở dốc. Thỏa mãn hí mắt, hít sâu mùi thơm quyến rũ của người Lâm Nhược Kỳ.
Chầm chậm, anh lo lắng vỗ mặt của, thấy lắc đầu cái, hất tay của anh, lúc này mới thở phào nhõm.
ra chỉ mệt đến ngủ mê, cũng phải bởi vì thân thể khó chịu mà ngất......
Dừng lại, Cơ Liệt Thần ngồi dậy, ôm Lâm Nhược Kỳ người vào bên trong phòng tắm, muốn tắm sạch thân thể mệt mỏi rã rời của hai người.
Lâm Nhược Kỳ rất mệt mỏi, lần đầu tiên khó tránh khỏi cạn kiệt thể lực......
Cơ Liệt Thần cười, cưng chìu hôn hít lên chút, cẩn thận từng li từng tí lau chùi thân thể cho. Lẳng lặng ngắm nhìn Lâm Nhược Kỳ ngủ mê man, trong lòng nhịn được dâng lên thương nồng đậm, anh cúi người, dịu dàng hôn môi Lâm Nhược Kỳ, nhàng ôm vào lòng.
Cùng lúc đó, tại nhà riêng của Lãnh Như Phong.
giường rộng hai mét, giống như con mèo Ba Tư cao quý, nằm co ro ở trong Lãnh Như Phong, mặt ửng hồng tràn đầy kích tình qua, hưởng thụ đem mặt chôn sâu vào trong gáy của anh, hít sâu mùi vị người đàn ông của anh,.
"Phong, muốn cùng anh chết ở giường lớn này!" Vô cùng thẳng thắn bày tỏ, lộ ra thỏa mãn.
Đây là người đàn ông lần đầu tiên để cho mê muội sâu, cũng là người đàn ông để cho muốn quyến luyến dựa dẫm cả đời......
Khóe môi Lãnh Như Phong thoáng qua tia lạnh lùng, mặt thay đổi hít sâu hơi thuốc, phà lên mặt của, coi như là đáp lại.
"Anh hư......" làm nũng lẩm bẩm tiếng, lại đem thân thể dán anh chặt hơn, "Phong, anh cho chị của em trở về có được? Em đồng ý cùng chị phục vụ anh."
Tên của gọi là Văn Sương và người chị sinh đôi tên Văn Tuyết đều là bạn giường của Lãnh Như Phong.
Nửa tháng trước, bởi vì chị Văn Tuyết phạm vào chuyện sai lầm, bị Lãnh Như Phong ban cho Ngụy Lãng, thủ hạ của mình. Đối với phụ nữ, từ trước đến giờ Lãnh Như Phong đều cứng rắn, lạnh tình. Chuyện lần này, Văn Sương có chút oán hận, dù thế nào đó là chị sinh đôi của mình.
Về phần Ngụy Lãng kia càng giống tên súc sinh phóng đãng, thường đánh Văn Tuyết thương tích khắp người. Thỉnh thoảng còn len lén chạy về cầu xin Văn Sương, muốn ở trước mặt Lãnh Như Phong xin tha cho mình, muốn trở lại phục vụ Lãnh Như Phong.
"Câm miệng!" Lãnh Như Phong lớn tiếng trách mắng, thanh vang vọng ở trong phòng tối, "còn muốn ở bên cạnh tôi đừng bao giờ cầu tình!"
Dứt lời, tròng mắt đen sâu thẳm, lạnh lùng liếc Văn Sương nằm giường, gương mặt lạnh lùng.
Hai ngày trước, Lãnh Như Phong phái người đón Lâm Nhược Kỳ, lại biết được bị Cơ Liệt Thần cứu, vất vả dâng lên tia hi vọng trong nháy mắt tan biến.
và anh có hôn ước......
nhớ ra rồi sao? Vẫn nhớ khoảng thời gian cùng anh ở nhi viện sao?
Bây giờ Lãnh Như Phong 100% xác định, Lâm Nhược Kỳ chính là "" khi còn bé mà anh biết, bé có nụ cười ấm áp như thiên sứ.
Mắt thấy lần nữa tìm được nhưng lại bị Cơ Liệt Thần trước bước!
Trong lòng Lãnh Như Phong phiền loạn, nóng nảy nên lời, hùng hùng hổ hổ trở lại, vừa vào nhà liền đè Văn Sương hung hăng tàn sát trận, sau khi giải tỏa ngọn lửa trong lòng, lúc này mới cảm thấy thoải mái chút.
Lãnh Như Phong liếc mắt nhìn Văn Sương, hừ lạnh tiếng, xoay người tới phòng tắm.