ra, sau khi Lâm Nhược Kỳ xong lời kia liền có chút hối hận. biết mình giận lây sang anh, dù sao khối ngọc bội kia cũng nhất định đánh mất lúc ở trong núi này, tại sao có thể trách anh chứ?
Huống chi, mặc dù tự mình đem khối ngọc bội kia làm thành tín vật quan trọng để nhận ra người nhà, nhưng nhiều năm như vậy, nếu quả có người nhà cũng nên tới tìm rồi, nhưng tế là......
Phát người khác ôn hòa vỗ lưng của, Lâm Nhược Kỳ đột nhiên có loại nhận thức, người đàn ông này cho rằng mình phải tốn tiền mời hộ lý, mà là tốn tiền nuôi con chó chứ?
giây kế tiếp, lại nghe thấy Cơ Liệt Thần: "Chuyện ngọc bội...... Rất xin lỗi, đó phải là ý của tôi. Trả lại ngọc bội cho cũng là việc nên làm, cũng biết lúc nào mới có thể tìm được, đầu bếp Trung Quốc tôi cũng mời về cho...... đến mức độ này rồi, nên đồng ý điều kiện của tôi chứ? Còn có cầu khác?"
Anh cúi đầu nhìn Lâm Nhược Kỳ.
Lâm Nhược Kỳ theo kịp lời anh vừa, trong đầu có vài giây trống, mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh.
Cơ Liệt Thần có chút sốt ruột, nhíu nhíu mày, đổi lại câu đơn giản hơn thay thế câu lúc nãy, lặp lại vấn đề của mình lần nữa: "Chỉ cần đồng ý làm hộ lý riêng của tôi, muốn cái gì, tôi cũng có thể cho"
Lần này Lâm Nhược Kỳ nghe hiểu, cúi đầu suy nghĩ chút, sau đó nắm quyền: "Tôi muốn gian phòng của mình!"
giỡn, cũng muốn mỗi sáng sớm, phát mình đều ngủ giường người đàn ông này! Dù sao là hộ lý, phải làm tình nhân!
Lại, nhà của cậu chủ Cơ Liệt Thần anh, tòa tòa thành lớn như vậy, ngủ của anh gian phòng, căn bản là chuyện.
ngờ, người đàn ông trước mắt này ngạc nhiên, sửng sốt chút, hiểu: "Tôi vốn tính để cho ngủ phòng của tôi, dù sao giường của tôi rất rộng rãi, mình ngủ cũng nhiều lắm, nếu muốn ngủ giường của tôi, tôi có thể bảo người sắp xếp cho cái giường mới"
"......" Lâm Nhược Kỳ vẫn ngồi xổm mặt đất, thiếu chút nữa nản lòng ngã chúi xuống đất......
Ông trời a, anh đúng là coi như tình nhân a......
Người đàn ông này xác định bị bệnh nan y mà phải bệnh thần kinh sao? Người bình thường hoàn toàn có biện pháp hiểu tư tưởng của anh! Tại sao phải ngủ ở phòng của anh? Mặc dù sắp xếp cho giường lớn khác, nhưng trai đơn chiếc ở cùng phòng, có phải quá dễ dàng hay? Anh cũng chưa xem qua trinh tiết cơ bản sao? Cái gì gọi là mình ngủ cũng nhiều lắm......
Là ai? Là ai cậu chủ Cơ Liệt Thần phong cách nho nhã, được giáo dục tốt đẹp? Cái này ràng chính là trần truồng đùa giỡn a, đùa giỡn! Phải hay?
Vì vậy, sau khi Cơ Liệt Thần đưa ra "Chính sách dụ dỗ", cuối cùng Lâm Nhược Kỳ đồng ý cầu của anh, quyết định làm hộ lý riêng của anh, cũng lấy được gian phòng ngủ thuộc về mình, bắt đầu đoạn cuộc sống bình thường.
Mà Cơ Liệt Thần vì đề phòng đổi ý, ký với “Ba điều cam kết”.
“Ba điều cam kết” này rất đơn giản, điều thứ nhất là "cho phép chạy trốn" , hai điều còn lại chính là "Hễ gọi là tới" và "Tuyệt đối trung trinh" .
Đối với điều thứ nhất và điều thứ hai, Lâm Nhược Kỳ tỏ vẻ có thể hiểu được, dù sao có "Tiền án", cũng khó trách Cậu chủ Cơ ra điều thứ nhất để ràng buộc hành động của. Điều thứ hai cũng thể chỉ trích nặng, hộ lý riêng thực tế là chịu trách nhiệm chăm sóc 24h, phòng ngừa ngộ nhỡ bệnh tình của người bệnh tái phát, có thể làm cứu chữa trước tiên.
Nhưng điều thứ ba này "Tuyệt đối trung trinh", Lâm Nhược Kỳ cảm thấy có chút thể tưởng tượng nổi......
Chẳng lẽ anh lo lắng cùng lúc kiêm việc hai bên? Đó đúng là ý nghĩ dư thừa, đối phó với mình anh cũng cảm thấy đủ mệt mỏi, còn làm chỗ khác? Vậy khẳng định là có lòng nhưng đủ sức.
Cuối cùng, đợi đến khi Lâm Nhược Kỳ ký xong điều ước, ràng sắc mặt của Cơ Liệt Thần sáng lên, nhếch miệng khẽ cười cái, tới vươn tay thoải mái ôm lấy, sau đó đặt vào ghế sau chiếc Rolls-Royce.
Sau khi cùng ngồi vào bên trong xe, bàn tay vung lên, với Heber: "Heber, lái xe! bãi đáp máy bay trực thăng chút"
Lâm Nhược Kỳ ngạc nhiên, bật thốt lên: "Làm cái gì?"
Cơ Liệt Thần nghiêng người quay đầu cho nụ cười đẹp trai, quyến rũ,: "Mưa tạnh, tôi dẫn hóng gió chút"
Nghe Cơ Liệt Thần muốn mang mình hóng gió, Lâm Nhược Kỳ rất vui mừng. Hắc, vừa đúng, nhân cơ hội này quan sát quan sát địa hình......
Nghĩ nghĩ lại, anh bãi đáp máy bay trực thăng trong nháy mắt, có chút mơ hồ. Kinh ngạc, trợn to cặp mắt linh động, nhấp nháy nhìn chằm chằm Cơ Liệt Thần.
Lẳng lặng nhìn chăm chú vào gò má của anh, hỏi "Đợi chút, anh vừa chúng ta...... chỗ nào?"
"cứ?" Hỏi đằng, anh trả lời nẻo, trong tròng mắt đen xinh đẹp thoáng qua ranh mãnh, rất nhanh khôi phục thanh nhã như trước.
"Tôi...... biết" giọng lầm bầm.
đọc truyệN tại http://truyencuatui.net/
phải là biết, mà bởi vì nhìn anh rất kiêu, nên mặc kệ anh, bãi đáp máy bay trực thăng có thể làm gì? Tám phần là để cho thăm máy bay trực thăng của anh, khoe khoang anh rất giàu có chứ gì. Hừ, nhà tư bản ác liệt......
Cơ Liệt Thần ngoắc ngoắc môi hình cung, "chút nữa biết"
buồn buồn gật đầu cái, nghĩ tới từ dưới chân núi lái xe đến bãi đáp máy bay trực thăng cần nửa giờ, hơi cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy mí mắt, mí mắt dưới dường như bắt đầu đánh nhau, định nghiêng đầu qua nghỉ ngơi, tối qua cũng ngủ ngon đấy......
Vì vậy, Lâm Nhược Kỳ rất nể mặt, bắt đầu buồn ngủ. Trong giấc mộng, Lâm Nhược Kỳ tìm kiếm tư thế dễ chịu, từ từ dựa lên bả vai Cơ Liệt Thần.....
Cơ Liệt Thần hơi nghiêng quá mức...... lẳng lặng nhìn.
Dường như tư thế này rất thoải mái, cho nên Lâm Nhược Kỳ gần như đem hơn phân nửa sức nặng thân thể mình, nương tựa, đè lên tay trái Cơ Liệt Thần. Cơ Liệt Thần nhìn Heber vẫy vẫy tay, ý bảo ông ta mau cho xe chạy chậm lại, chiếc xe hình giọt nước lấy tốc độ 40 km từ từ leo lên dốc núi, đường xe nửa giờ bị kéo dài tới hơn giờ......