là quá thể tưởng tượng nổi, quá tin nổi, hơn nữa...... Quá máu tanh rồi!
há miệng, cố gắng mở miệng gì đó, lại phát mình phát ra được chữ nào. Bởi vì, căn bản biết vào lúc này mình nên gì......
Tự nhiên Cơ Liệt Thần cũng phát phản ứng khác thường của Lâm Nhược Kỳ, chợt bắt được bả vai của, cúi đầu mặt thay đổi nhìn chằm chằm vào mặt của, nhưng trong đáy mắt lạnh lẽo.
Anh quyết định vạch trần toàn bộ: "Lâm Nhược Kỳ, thực cho biết. Chẳng những Cơ Liệt Thần tôi là xã hội đen, còn buôn lậu súng ống đạn dược, có nghe qua ‘Liệt Diễm’? công ty thương mại! Bề ngoài khác công ty bình thường, ra là tổ chức xã hội đen, vừa hoạt động buôn lậu vũ khí, súng ống đạn dược, còn đặc biệt tiếp nhận các vụ giết người! Tôi, Cơ Liệt Thần, chính là ông trùm của ‘Liệt Diễm’!"
ra, anh chưa bao giờ có ý định giấu giếm, thậm chí từ lúc mới bắt đầu có ý định cho biết thân phận của mình, chẳng qua, này trời sinh dây thần kinh chập mạch, tự xem anh như "Bạch mã hoàng tử" trong chuyện cổ tích......
Lần đầu tiên, Cơ Liệt Thần bắt đầu căm hận mình là người cầm đầu "Liệt Diễm".
Bên kia, Heber lái xe nhíu nhíu mày, khỏi có chút lo lắng cho hai người trẻ tuổi ngồi phía sau.
Ông ta hiểu tại sao cậu chủ đem khoa trương thành như vậy, mặc dù "Liệt Diễm" chính xác là tổ chức xã hội đen, làm tất cả buôn bán phi pháp, nhưng cậu chủ vì làm cho tổ chức trong sạch, nổ lực ròng rã 5 năm.
Năm năm này, ông ta và các thành viên tổ chức cùng nhau tiếp nhận nghiêm khắc huấn luyện, cùng vào sinh ra chết, rốt cuộc có thành tựu như tại. "Liệt Diễm" hôm nay, sớm còn là "Liệt Diễm" thời ông chủ Cơ nữa. Đối với thế giới bên ngoài mà, "Liệt Diễm" thực là tổ chức xã hội đen, ra cũng phải, nó sớm thành tổ chức hợp pháp mà số nước ngầm dựa vào hợp tác đồng bạn.
Vũ khí của bọn họ đều là từ chợ đen có được, sau khi trải qua cải tạo, qua tay tổ chức hợp pháp bán cho các quốc gia, chuyên dùng cho bọn đặc công. Về phần mục tiêu "Giết người", cũng là tội phạm nguy hiểm cực đoan mà các quốc gia truy nã, Bounty Hunter cách nào đuổi bắt được bọn họ, mà do Liệt Diễm huấn luyện bọn sát thủ "Săn giết".
Từ ý nghĩa nào đó, "Liệt Diễm" sớm phải là tổ chức xã hội đen bình thường......
"Tại sao chuyện? Sợ? Hối hận muốn gả cho tôi?" Cơ Liệt Thần liên tục vặn hỏi, đánh thức Lâm Nhược Kỳ đờ đẫn.
"...... Tôi......" biết mình nên lắc đầu, hay nên gật đầu.
thừa nhận mình gan lớn, nhưng lớn đến mức có thể tiếp nhận thực sắp cùng người mang tội giết người "Kết làm vợ chồng ngủ chung cùng giường".
Nên làm thế nào cho phải đây? hối hận, chính xác có chút, nhưng lập tức nghĩ tới lời của giáo sư Mạnh.
Đúng vậy, tại sao quên mất, anh còn là bệnh nhân a. Coi như anh là người mang tội giết người, coi như anh là xã hội đen làm nhiều việc ác, nhưng dù sao anh cũng là người mang bệnh thời kỳ chót a......
Nghĩ đến đây, mấp máy môi, lắc đầu: "Tôi...... Tôi sợ"
Cơ Liệt Thần hơi híp mắt lại, nhìn kỹ: "chắc chắn, sợ hãi?"
Suy nghĩ chút, gật đầu, "Ừ......"
"hối hận?" Anh lại ép hỏi.
"...... hối hận." lắc đầu.
, rất mâu thuẫn, sẵn có chút sợ ngày sau sớm chiều đối mặt với anh, lại có chút đồng tình với hoàn cảnh trước mắt của anh...... Bây giờ biết nên hình dung tâm trạng mình như thế nào, hoặc biết mình nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với anh.
Ánh mắt Cơ Liệt Thần vẫn dừng lại ở mặt của, làm cho có cảm giác bị thiêu cháy.
đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ, rất đau lòng......
phải là ba tháng nha, cũng qua tháng rồi, chịu đựng chút qua, hơn nữa bỏ bối cảnh xã hội đen của Gà 16, anh cũng rất đáng thương. Còn nữa, đồng ý với anh thể đổi ý, nếu thừa nhận mình đổi ý, nhất định tâm trạng của anh bị ảnh hưởng, chẳng may lại từ chối điều trị hỏng bét......
Vì xua tan lo ngại của anh, đồng thời giống như xác định tâm ý của mình, cắn chặt môi dưới.
Hạ quyết tâm, gằn từng chữ: "Anh yên tâm, tôi đồng ý gả cho anh, là muốn gả. Hơn nữa, người tôi muốn gả chính là anh, quan hệ thân phận của anh, công việc của anh......" Lời đến nửa, hơi ngừng lại, né tránh tầm mắt truy bức của anh, cúi đầu: "...... Tóm lại, anh chỉ để ý dưỡng bệnh cho tốt, những thứ khác cũng đừng nghĩ gì."
Nghe xong lời này, Cơ Liệt Thần lại vui mừng nổi.
Bởi vì, trong đáy mắt hoàn toàn tìm thấy chút vui sướng sắp gả cho anh! Ngược lại, trong đáy mắt phủ đầy sợ hãi, bàng hoàng và lo lắng!
A, đúng rồi, nguyên nhân chỉ có, còn băn khoăn anh là "Người bệnh hiểm nghèo ung thư tinh hoàn"......
Rất dễ nhận thấy, quyết định của, chẳng qua từ loại trách nhiệm, loại cam kết, thậm chí là loại...... Đồng tình!
Nhưng châm chọc là: lý do duy nhất có thể buộc ở lại, căn bản là giả!
Lo lắng nhanh chóng nhuộm đầy đôi mắt xinh đẹp tà mị, sắc mặt Cơ Liệt Thần càng lúc càng trầm, lúc Lâm Nhược Kỳ sắp ngẩng đầu, nắm lấy hai cổ tay.
Dùng sức lớn, khiến Lâm Nhược Kỳ trở tay kịp!
"Lâm Nhược Kỳ, đây là chính chính miệng. Nếu ngày nào đó đổi ý, tôi dễ dàng tha thứ cho!"
đợi kịp phản ứng, tay kéo vào trong, cúi người, trong nháy mắt nuốt lấy cái miệng nhắn khẽ nhếch bởi vì kinh ngạc, bừa bãi cuồng dã chiếm đoạt ngọt ngào của, giống như dã thú giận dỗi gặm nhấm, giống như bày tỏ quyền đoạt lấy.
Lâm Nhược Kỳ dám nhúc nhích, toàn thân căng thẳng, Cơ Liệt Thần cuồng dã như vậy làm cảm thấy sợ hãi. Lại lần nữa cảm thấy từ người anh tản ra loại khí thế đáng sợ bình thường có, nhớ trước đó từng có lần cảm giác như thế.
ra, loại đáng sợ này quả nhiên bị che giấu dưới khí chất cao quý hoa lệ, hôm nay bởi vì phận của anh bại lộ mà hoàn toàn bị phóng thích ra ngoài......
Người đàn ông quên hết mọi thứ đột nhiên ngừng lại nụ hôn. Bởi vì, anh cảm thấy đối phương tập trung.
Kích tình chỉ thoáng, giống như bị chậu nước lạnh dập tắt, Cơ Liệt Thần mở đôi mắt lạnh lẽo, nhìn cặp mắt đóng chặt, cả người căng thẳng run rẩy.
"bắt đầu chán ghét tôi rồi sao? Ghét đến mức muốn tôi chạm vào?" Cúi đầu Cơ Liệt Thần cười lạnh tiếng, đột nhiên trừng phạt, tăng thêm sức mút vào, chậm rãi theo khóe miệng dời xuống tới cằm của, vừa ngậm, vừa nhàng cắn.
Đầu lưỡi, theo cằm ướt nhẹp hướng lên, mập mờ liếm qua môi dưới thấm ướt môi, đẩy ra hàm răng, hôn miệng của, lần này hôn vô cùng dịu dàng, bắt được đầu lưỡi trơn trượt trốn chạy, giam cầm dây dưa, ngừng xâm nhập......
Lâm Nhược Kỳ thể thừa nhận, vứt bỏ những thứ, kỹ thuật miệng của anh, thích......
Phát dường như dưới người từ từ tiến vào chìm đắm, anh khẽ kéo dài khoảng cách, rũ mắt nhìn khuôn mặt nhắn của Lâm Nhược Kỳ, đôi mắt nhắm chặt, anh biết thích chính là nụ hôn, bộ vị nào mẫn cảm nhất, mặc dù da thịt hai người chưa từng thực dán sát, nhưng chỉ cần dùng phương thức hôn môi, anh vẫn hiểu ít......
Anh lặng lẽ từ từ cúi đầu, đôi môi chạm mí mắt mỏng của, cảm nhận con ngươi phía dưới có chút run run, kiên nhẫn hôn lông mi bên trái, sau đó tinh tế liếm qua lông mi bên phải của, lại trở về môi của, chậm rãi liếm trong trong ngoài ngoài mỗi tấc ngọt ngào......
Căn bản quan tâm Heber thỉnh thoảng ném tới ánh mắt co quắp, hai tay của Cơ Liệt Thần cũng còn nhàn rỗi, tay kéo hai cổ tay của cố định bên người, cái tay khác vén lên váy áo của, từ từ dò vào bên trong......