Văn Sương lắc đầu một cái, cười khổ.
Đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới ầm ầm sụp đổ xung quanh mình, cô không thể chịu đựng lần thứ hai......
Lâm Nhược Kỳ đứng ở một bên nhìn thân thể Văn Sương run lẩy bẩy, trong lòng cũng không khỏi khó chịu. Ngay cả cô cũng hết sức không thích giọng điệu của Lãnh Như Phong huống chi là một cô gái rất yêu anh?
Lãnh Như Phong a Lãnh Như Phong, nếu không phải anh quen coi nhẹ cảm thụ của phụ nữ thì làm sao nói ra lời lạnh bạc, làm ra loại chuyện đoạn tuyệt như vậy?
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ một chút, nếu Cơ Liệt Thần là người đàn ông như vậy, cho dù anh dùng cách như vậy theo đuổi cô một lần nữa, sợ rằng chính mình cũng không đồng ý gả cho anh.
Nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm tức giận.
Lâm Nhược Kỳ lên tiếng trách móc, "Lãnh Như Phong, anh đừng nói nữa! Cô ấy đã đủ khó chịu, tại sao anh còn muốn kích thích cô ấy? Anh làm như vậy còn xem là đàn ông sao? Thật là quá đáng!"
Thân hình Lãnh Như Phong chựng lại, bóng dáng cao lớn vào lúc này nhìn có một giây cô đơn, tròng mắt nhàn nhạt liếc Lâm Nhược Kỳ một cái, im lặng.
Quá đáng? Anh quá đáng sao......
Suy nghĩ lại, nhẹ nhàng mỉm cười một cái.
Trên thực tế, anh không lo lắng Lâm Nhược Kỳ đối xử với mình như thế nào, bởi vì mặc kệ cô đối xử với mình như thế nào, anh cũng sẽ nghĩ biện pháp lấy được cô. Mà dưới mắt anh lo lắng hơn chính là Cơ Liệt Thần sắp chạy tới, vào lúc này mình thân đơn thế cô, tình thế đối với mình rất bất lợi, e rằng sẽ có một trận ác chiến với Cơ Liệt Thần.
Hơn nữa, chuyến đi đảo Bali lần này chỉ là quyết định tạm thời, vì không để cho Lãnh Kiêu Hùng nghi ngờ, anh không mang theo người nào, cũng chỉ dẫn theo Văn Sương. Ngoài mặt, anh cùng cô gái đi du lịch, thực ra là vì Lâm Nhược Kỳ. Nếu như ông già kia biết chuyện này, nhất định sẽ trách tội, nói không chừng còn sẽ làm khó cô......
Thà rằng như vậy, không bằng bây giờ rút lui đi trước......
Nghĩ đến đây, Lãnh Như Phong quyết định đánh nhanh thắng nhanh, "Văn Sương, nghe lời đi, nhanh đưa súng trả lại cho tôi cùng tôi trở về, tự nhiên tôi sẽ cứu chị của cô về."
Nhưng dường như Văn Sương quyết tâm muốn chống đối anh, lắc đầu gào thét.
"Tôi không tin! Tôi muốn anh gọi điện thoại cho Ngụy Lãng ngay bây giờ, muốn anh đưa chị của tôi về biệt thự tư nhân của anh!"
Nghe vậy, Lãnh Như Phong nhíu mày một cái.
Ngay bây giờ? Hiện tại đã gần khuya, biệt thự tư nhân của anh cách khuôn viên nhà họ Lãnh cũng không xa, buổi khuya còn lái xe đưa cô gái trở về, chỉ sợ sẽ kinh động đến ông già kia......
Sắc mặt của Lãnh Như Phong càng thêm lạnh, cứng rắn nói: "Văn Sương, cô không có tư cách nói điều kiện với tôi! Nếu tôi nói sẽ cứu chị của cô thì nhất định sẽ cứu! Bây giờ cô chỉ làm theo lời tôi nói là được!"
Thấy Lãnh Như Phong và Văn Sương giằng co không xong, hiện tại Lâm Nhược Kỳ nhìn không nổi nữa, đột nhiên xen vào nói: "Lãnh Như Phong! Anh có thể đừng quá cứng rắn hay không? Phụ nữ căn bản không nuốt trôi bộ dạng này của anh, nếu đổi lại là tôi... tôi cũng không đồng ý với anh!"
Lãnh Như Phong hơi ngẩn ra, cứng đờ quay đầu lại.
Cô có thể nhẹ nhàng nói ra như vậy......
Lãnh Như Phong bình tĩnh, đột nhiên hỏi: "Nếu tôi là anh ta, em sẽ bằng lòng gả cho tôi sao?"
Anh ta dĩ nhiên là ám chỉ Cơ Liệt Thần.
Lâm Nhược Kỳ không thể tin nhìn anh, từng chữ từng chữ vô cùng rõ ràng hỏi: "Anh...... Nói gì?"
Lãnh Như Phong cúi đầu hỏi lại một lần nữa: "Tôi hỏi em, nếu như tôi đổi thành Cơ Liệt Thần, em sẽ bằng lòng gả cho tôi sao?"
Trong lòng Lâm Nhược Kỳ run lên.
Cô đột nhiên nhớ tới mấy lời Văn Sương đã nói trước đó, nói Lãnh Như Phong xem hai chị em bọn họ là cô... Vân vân, vào lúc này lại nghe thấy Lãnh Như Phong hỏi câu này, cô cảm giác rợn cả tóc gáy......
Kinh ngạc trả lời: "Đó là không thể nào, anh vĩnh viễn không thể nào là Cơ Liệt Thần."
Đột nhiên, sắc mặt của Lãnh Như Phong thay đổi trong nháy mắt, trở nên lạnh lùng âm trầm, trên người tản mát ra hơi thở có thể làm đông cứng không khí xung quanh, anh hung tợn nhìn cô chằm chằm, giống như hận không thể một hớp nuốt cô......
Đúng vào lúc này, chợt có người lớn tiếng dọa người: "Cô vợ nhỏ của anh, em nói rất có lý, xem ra Cậu chủ Lãnh phải nhìn tôi học tập một chút."
Giọng nói lạnh nhạt mang theo chế nhạo và kiêu căng, không biết từ nơi nào truyền ra.
Nhưng vào lúc này Lâm Nhược Kỳ chỉ cảm thấy hoa mắt, trong nháy mắt có mấy bóng đen nhảy vọt đến trước mặt, ba người ở tại chỗ cũng không còn kịp nhìn rõ, đã có bốn họng súng ngắn đồng thời nhắm vào Lãnh Như Phong và Văn Sương!
Tốc độ rất nhanh, có thể nói nhanh như chớp giật, khí phách mười phần, tất cả được bố trí đến độ vô cùng chính xác làm cho Lãnh Như Phong và Văn Sương không còn sức chống đỡ!
Lâm Nhược Kỳ theo từ nơi phát ra giọng nói nhìn sang......
Cách đó không xa từ tảng đá nhô ra, người đàn ông thân thể cao ráo lấy tư thế ưu nhã tung người nhảy xuống, vững vàng dừng bước, thản nhiên nhàn nhã dạo bước đi đến, theo thứ tự đi ở sau lưng anh còn có A Bưu và A Hải.
Nhất thời, Lâm Nhược Kỳ mừng rỡ, "Thần! Rốt cuộc anh đã tới!"
Lãnh Như Phong đột nhiên cứng ngắc, nét mặt có vẻ đông lạnh khác thường.
Cô gọi anh ta là "Thần"?
Quan hệ của bọn họ đã rất thân mật rồi sao?
A, anh suýt chút nữa đã quên, bọn họ đã kết hôn rồi......
Nhưng vậy thì thế nào? Cơ Liệt Thần cũng không thích hợp với cô, một ngày nào đó cô sẽ biết, gả cho Cơ Liệt Thần tương đương với đem mạng của mình giao cho Thần chết!
Cơ Liệt Thần ở trong xã hội đen lẫn chính giới giết không ít người, cũng vì vậy đắc tội không ít danh môn vọng tộc, sớm đã bị người theo dõi, vả lại cha nuôi Lãnh Kiêu Hùng đối với anh ta cũng hận nghiến răng nghiến lợi, đang lo không tìm được bước đột phá, nếu biết sự tồn tại của Lâm Nhược Kỳ, nhất định sẽ dùng cô làm bia.
Như vậy Lâm Nhược Kỳ nhất định dữ nhiều lành ít......
Trầm ngâm nhìn sang, trong lòng Lãnh Như Phong đã đưa ra quyết định.
"Cậu chủ Cơ, anh đã đến rồi!" Lời này mặc dù rất khách khí nhưng hiển nhiên không phải tán gẫu mà rõ ràng là khiêu khích.
"Rầm!" Một cú đấm thật nặng, là âm thanh Cơ Liệt Thần thình lình ra tay đánh vào bụng Lãnh Như Phong.
Chưa từng phòng bị Cơ Liệt Thần chợt ra tay như vậy, sau khi Lãnh Như Phong rên lên một tiếng, không nhịn được cong người xuống.
Ngược lại mỉm cười, là do anh không chú ý, từ trước đến giờ Cơ Liệt Thần thích hành động kỳ lạ......
Tròng mắt đen của Lãnh Như Phong trong nháy mắt tích tụ tức giận nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt kiêu ngạo đầy thâm ý của Cơ Liệt Thần, liền đè nén tức giận. Cho dù anh không cam lòng thế nào, cho dù anh có cương quyết thế nào, thật sự Lâm Nhược Kỳ bởi vì anh mà thiếu chút xíu nữa bị thương tổn, Cơ Liệt Thần đánh anh một quyền cũng có thể hiểu được.
Huống chi, phát hiện mình đang ở trong hoàn cảnh xấu, đối phương nhiều người sức mạnh lớn, anh không thể không thu liễm lại tài năng sắc bén của mình.
Gần như cùng lúc, truyền đến tiếng thét chói tai của hai cô gái.
"Phong......" Văn Sương nhào về phía Lãnh Như Phong, lại bị thủ hạ của Cơ Liệt Thần ôm lại, không thể động đậy.
"Thần......" Lâm Nhược Kỳ không ngờ tới ông xã của mình lại đột nhiên ra tay, cũng bị cử động của anh làm giật mình.
Nghĩ thầm: nhất định anh rất tức giận, nhất định là rất tức giận mới có thể ra tay ác như vậy......
Cơ Liệt Thần thật sự rất tức giận.
Một cú đấm âm thầm, chính xác rất ngoan độc!
"Lãnh Như Phong, ngay cả phụ nữ của mình anh cũng không trông nom được, còn muốn đi trông nom phụ nữ của người khác sao?!" Cơ Liệt Thần cắn răng nghiến lợi lạnh lùng nói, "Lại để cho cô ấy bị thương tổn như vậy......"
Anh tức giận, tròng mắt như thanh sắt nung đỏ, nướng cháy da thịt Lãnh Như Phong, hận không được trong nháy mắt thiêu cháy anh ta thành tro! Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
Lãnh Như Phong cố nhịn bụng đau đớn, ánh mắt thu lại, mỉa mai mà nói: "Cậu chủ Cơ, không phải là tôi thích chõ mõm vào, là bản thân anh không bảo vệ tốt cho phụ nữ của mình, theo tôi thấy, anh căn bản không bảo vệ được cô ấy......"
Không đợi Lãnh Như Phong nói xong, Cơ Liệt Thần đã vung nắm đấm cứng rắn mạnh mẽ đánh tới Lãnh Như Phong......
"Chờ, chờ một chút...... Dừng tay!" Lâm Nhược Kỳ kinh hãi đến nỗi ngay cả lời cũng không thoát ra ngoài, níu chặt cánh tay Cơ Liệt Thần, "Thần, anh không thể làm như vậy."
Mắt thấy mùi thuốc súng càng lúc càng đậm, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy nếu để mặc cho Cơ Liệt Thần đánh, chỉ sợ sẽ càng làm lớn chuyện.
Hiện tại cô đã biết ân oán giữa hai nhà Cơ-Lãnh, nếu Lãnh Kiêu Hùng lấy chuyện này làm khó Cơ Liệt Thần, vậy coi như phiền toái. Không phải cô không tin tưởng bản lãnh của ông xã mình, chẳng qua không hy vọng sự tình phát triển xấu hơn.
Hơn nữa......
Lâm Nhược Kỳ liếc nhìn Văn Sương nơi vách đá, phát hiện cô đã chảy rất nhiều máu, trên tảng đá đã sớm nhiễm đỏ một mảng ướt nhẹp, cô thoi thóp ngồi lệch dưới đất, nhìn bộ dạng giống như lúc nào cũng có thể sẽ chết, làm cho người ta nhìn rất đau lòng. Nếu vẫn còn ở nơi này tiếp tục dây dưa, không biết cô có thể chống đỡ nổi hay không......
"Thần, bây giờ em đã không có chuyện gì...... Em không muốn ở chỗ này, chúng ta đi về có được không?"
Đôi tay nhỏ bé của cô níu chặt cánh tay Cơ Liệt Thần, giống như làm nũng lắc lắc, muốn đem sự chú ý của anh chuyển dời đến trên người mình, làm cho anh hết giận.
Nhưng có người có lẽ nhìn hai người bọn họ vừa thấy mặt đã thân thiết rất không chịu nổi, hậm hực cười nhạo, mang theo mười phần khiêu khích.
"Cậu chủ Cơ, ngày đó sau khi trở về, Lâm tiểu thư không có nói cho anh biết gì sao?"
Cả người Cơ Liệt Thần sửng sốt.
Trong lòng Lâm Nhược Kỳ cũng kinh hoảng, ánh trăng tàn che khuất nửa gương mặt Cơ Liệt Thần, cô nhìn không rõ vẻ mặt của anh.
Không thể nghi ngờ, những lời này của Lãnh Như Phong thật sự giống như một trái bomb!
Cơ Liệt Thần bỗng chốc nắm lấy eo Lâm Nhược Kỳ, ôm cả người cô vào trong ngực, vừa khép chặt lại quần áo của cô, vừa nói: "Thật xin lỗi, bản cậu chủ không có hứng thú."
Khóe môi vểnh lên thành đường cong lạnh lẽo, nhìn đã cảm thấy thất vọng đau khổ.
Mà Lâm Nhược Kỳ cũng nghe trong lòng run sợ.
Bởi vì, cô rõ ràng cảm thấy tay anh nắm ở bờ eo của mình, đột nhiên căng cứng!
Lâm Nhược Kỳ nén hơi ở cổ họng nhưng không dám thở mạnh......
Làm ơn! Lãnh Như Phong, anh có thể đừng nói nữa được không?!
Không thể lường trước, dường như Lãnh Như Phong cố ý chợt vươn tay nắm tay Lâm Nhược Kỳ! Tốc độ nhanh không kém Cơ Liệt Thần, ngay cả hai ngưòi thủ hạ bên cạnh Cơ Liệt Thần cũng không thể ngăn được!
"Cậu chủ Cơ, không nói gạt anh, tôi và Nhược Kỳ là thanh mai trúc mã. Hai nhà tôi và anh như nước với lửa, sợ rằng sau này gặp mặt cũng ít đi. Đã như vậy, có thể để cho tôi và cô ấy nói thêm một câu nữa hay không?"
Nghe giống như khiêm nhường, thực ra có thâm ý khác.
Ngụ ý, cô gái của anh đã từng có quan hệ sâu sắc với tôi......
Cơ Liệt Thần cười lạnh một tiếng: "Đừng mơ tưởng!"
Nói xong, muốn kéo Lâm Nhược Kỳ về bên cạnh mình.
Nhưng sức lực của Lãnh Như Phong cũng không nhỏ, gắt gao níu tay Lâm Nhược Kỳ không hề muốn buông ra. Lâm Nhược Kỳ bị đau, khóe miệng không ngừng co rút đau đớn.
Lãnh Như Phong cúi đầu nhìn về phía Lâm Nhược Kỳ, đột nhiên cười khẽ một tiếng: "Cậu chủ Cơ, anh đối với mình không có lòng tin, hay là đối với bà xã của mình không có lòng tin?"
Cơ Liệt Thần vừa nghe, nhất thời tức giận.
Cơn tức giận cố đè xuống vào lúc này bị Lãnh Như Phong thực sự chọc giận, giống như một cỗ lạnh lẽo từ nơi tối tăm nhất phát ra, cổ tay tùy tiện kéo mạnh Lâm Nhược Kỳ tránh thoát giam cầm của Lãnh Như Phong, kéo đến bên cạnh mình.
Cùng lúc đó, một cái tay khác nhanh chóng rút ra súng, nhắm vào ngực Lãnh Như Phong!
"Lãnh Như Phong, chỉ bằng vào câu nói này, tôi bảo đảm anh sẽ chết không toàn thây!"
Ánh mắt lạnh lùng, tiếng nói như băng giá!
Thật ra, Cơ Liệt Thần thích dùng đao kết thúc sinh mạng người khác hơn. Bởi vì lưỡi đao cắt vỡ da thịt, gân mạch, nếu so với dùng súng sảng khoái hơn. Anh là ác ma trong bóng tối đi ra, khoác biệt hiệu phán quan khát máu, càng thêm chuyện gì cũng làm ra được.
Chẳng qua, cô vợ nhỏ đáng yêu của anh vẫn còn ở bên cạnh, anh không muốn để cho cô nhìn thấy những chuyện máu tanh này.
Trong lòng anh biết rõ, sở dĩ Lãnh Như Phong dùng lời khích bác anh, đơn giản muốn cho Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy một mặt khát máu của mình. Thật sự anh có chút dao động, hận không được tự tay làm thịt tên giảo hoạt Lãnh Như Phong, nhưng vợ bé nhỏ bên cạnh kịp thời ngăn lại.
Bàn tay nhỏ bé hơi lạnh đang nắm cánh tay của anh, thân thể co rúm sát mình, trong nháy mắt dập tắt lửa giận trong lòng anh.
"Thần! Không thể!" Cô ôm lấy thắt lưng gầy gò của anh, không ngừng lắc đầu.
Lâm Nhược Kỳ vô cùng lo lắng, chỉ sợ Cơ Liệt Thần kích động, làm ra chuyện không nên làm, mặc dù anh luôn luôn là người đàn ông có sức kiềm chế......
Lúc này, Lãnh Như Phong vẫn không quên thêm dầu thêm mỡ, "Nhược Kỳ, em cũng không quên tôi, đúng không? Có phải bởi vì nhớ lại tôi, cho nên muốn ngăn cản Cơ Liệt Thần hay không?"
Lâm Nhược Kỳ có chút đen mặt, thở ra một ngụm, dừng lại một lúc, sau đó tức giận tuôn ra.
Cô quay đầu lại tức giận mắng to: "Lãnh Như Phong! Anh hoàn toàn chết tâm của anh đi! Coi như anh và tôi là thanh mai trúc mã vậy thì thế nào? Bây giờ tôi cũng không nhớ anh, ngay cả tôi nhớ ra anh, vậy cũng không có gì thay đổi! Hiện tại tôi chỉ yêu có chồng tôi, Cơ Liệt Thần! Tôi khuyên anh tốt nhất nhìn cho rõ ràng, thực sự nguyện ý sống ở bên cạnh anh rốt cuộc là ai!"
Cô lạnh lùng nhìn Lãnh Như Phong, khinh thường mang theo một chút tức giận.
Những lời cuối cùng này, dĩ nhiên là nói thay cho Văn Sương đang nằm thoi thóp.
Mặc dù trước đó cô nói rất không khách khí, mặc dù Văn Sương bắt cóc cô, còn cầm dao gác trên cần cổ cô nhưng cùng là phận phụ nữ, Lâm Nhược Kỳ thật lòng không hận nổi Văn Sương.
Quay đầu lại, cô nói với Cơ Liệt Thần nói: "Ông xã, để em đi xem Văn Sương một chút, cô gái kia cũng đủ đáng thương. Cô ấy bị thương......"
Cơ Liệt Thần kéo tay của cô, không cho cô đi, bởi vì anh lo lắng an nguy của Lâm Nhược Kỳ.
Ngước mắt nháy mắt ra dấu, để cho hai người thủ hạ canh giữ ở bên cạnh Văn Sương khiêng cô đi.
Sau đó, anh ôm lấy Lâm Nhược Kỳ, ở trên gò má cô dịu dàng hôn một cái, giao cô vào trong tay A Bưu và A Hải.
"Nhóc ngoan, trước về trên xe đi ngồi một chút, anh muốn nói chuyện với Cậu chủ Lãnh một lúc nữa."
Lâm Nhược Kỳ hoảng sợ, "Thần, anh......"
Cơ Liệt Thần điêu luyện, trong đồng tử thoáng qua một tia giảo hoạt, thuần thục trêu chọc tóc mai cô, dịu dàng nói: "Yên tâm, anh sẽ không làm gì."
Trừng mắt nhìn, Lâm Nhược Kỳ không nói gì, thứ nhất cô tin tưởng Cơ Liệt Thần, thứ hai cô ở bên bờ biển lâu như vậy thật sự cũng rất lạnh, sợ rằng bị cảm càng lúc càng nghiêm trọng......
Gật đầu một cái, cô nghe lời rời khỏi.
Như có chút không yên tâm, cô từng bước một quay đầu, trong đêm tối vô tận, đồng tử trong suốt như gương, "Anh cẩn thận một chút."
Cơ Liệt Thần không nói, gật đầu một cái, chỉ cười nhẹ.
Vì vậy, bên vách đá chỉ còn lại hai người đàn ông đứng nhìn nhau.
Hai người thủ hạ của Cơ Liệt Thần, chờ cách đó không xa......
Sắc mặt của Lãnh Như Phong thay đổi, "Cơ Liệt Thần, anh muốn thế nào? Nhược Kỳ cô ấy......"
Một tiếng trầm muộn, bên gò má trái Lãnh Như Phong bị Cơ Liệt Thần đánh trúng một quyền!
Trong mắt Cơ Liệt Thần thoáng qua ánh sáng lạnh băng, "Nhược Kỳ? Nhược Kỳ cũng là tên để anh gọi à?!"
Trong giọng nói dày đặc lạnh lẽo như từ địa ngục đòi mạng.
Mà một quyền cứng rắn đánh cho Lãnh Như Phong ngã lệch trên mặt đất, khóe miệng rịn ra tia máu, nhưng năng lực chịu đòn của anh ta rất mạnh, liên tiếp bị Cơ Liệt Thần đánh hai quyền, giận quá hóa cười.
"Ha ha, Cậu chủ Cơ, anh thật đúng là ngụy quân tử...... Ở trước mặt cô ấy nói lời thề son sắt, sau lưng là bộ dạng khác." Lãnh Như Phong mỉa mai nói.
Nghe vậy, Cơ Liệt Thần cười lạnh một tiếng, thân thể lui về phía sau hai bước, ánh mắt ra hiệu, hai người thủ hạ cường tráng đè Lãnh Như Phong còn chưa kịp bò dậy, đánh một trận dữ dội.
Nếu như trước đó chỉ là bị chút ít cảnh cáo, như vậy lúc này Lãnh Như Phong bị trừng phạt.
Nhìn anh ta rất nhếch nhác, trên áo sơ mi màu xanh đã nhuộm đầy máu tươi, trong miệng anh cũng không ngừng tràn ra máu tươi. Tuy nói anh ta có năng lực chịu đòn rất mạnh, nhưng anh ta mới vừa bị đánh một trận, lại để cho anh ta đứng bên vách đá sắp sụp đổ. Hai người thủ hạ đều là tinh nhuệ trong tổ chức "Liệt Diễm", ra tay đấm đánh rất tốt. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
Đôi tay của Cơ Liệt Thần ôm ngực, theo thói quen cong cong môi nhàn nhã nói: "Rất tốt, Cậu chủ Lãnh, anh thật sự rất lợi hại, thật không nghĩ tới anh đã từng đánh nhau! Ừ, có chút thú vị."
Giọng điệu của anh ôn hòa, giọng nói không cao không thấp, tốc độ không nhanh không chậm.
Có lẽ, đây mới chính là giọng nói từ địa ngục......
Trên mặt của Lãnh Như Phong không có vẻ sợ hãi chút nào, vươn mu bàn tay lau đi máu tươi không ngừng tràn ra khóe miệng, lạnh lùng nói, "Cơ Liệt Thần, anh đừng đắc ý! Không bao lâu, ngày chết của anh sẽ đến, Hừ! Anh chấp nhận chờ chết đi!"
Hơi ngừng lại, Lãnh Như Phong ngông cuồng cất tiếng cười to, "Về phần Nhược Kỳ, cô ấy sớm muộn sẽ thuộc về tôi!"
"Vậy sao, tôi vô cùng chờ mong!" Cơ Liệt Thần tà nịnh nói, thái độ rất cao ngạo, vẫn đẹp trai, cao quý ưu nhã, "Chỉ tiếc, Lãnh Như Phong anh không nhìn thấy được! Bởi vì, bây giờ anh nhất định phải chết!"
Cầm súng nhắm vào Lãnh Như Phong, lần này chỉ thẳng vào huyệt Thái Dương!
Nếu không phải Lãnh Như Phong nói câu cuối cùng "Về phần Nhược Kỳ, cô ấy sớm muộn sẽ thuộc về tôi", Cơ Liệt Thần cũng không tính kết thúc sinh mạng anh ta. Nhưng bây giờ, anh hận không thể một phát bắn nát đầu Lãnh Như Phong!
Thật là đáng ghét a......
"Chết...... Ha ha...... Ha ha ha......" Lãnh Như Phong ngửa mặt nhìn bầu trời tối đen, cười rất điên cuồng.
"Có lời gì muốn sao?" Dường như Cơ Liệt Thần nhìn thấy Lãnh Như Phong đối mặt với cái chết bình tĩnh như thường rất bất mãn, lập tức lên tiếng cắt đứt giọng cười điên cuồng của anh.
Cơ Liệt Thần đối mặt với rất nhiều người trước khi chết, giống như Lãnh Như Phong không tính là nhiều......
Giọng cười điên cuồng ngưng lại, Lãnh Như Phong mặt đầy máu me, ánh mắt đột nhiên dịu xuống, giọng nói khàn khàn gằn từng chữ một: "Cơ Liệt Thần, chăm sóc tốt cho cô ấy, nếu đến lúc đó anh còn chưa có chết, cũng đừng để cho cô ấy gặp chuyện! Nếu có một ngày, anh không chăm sóc được cho cô ấy, tôi sẽ mang cô ấy trở về!"
Lời như vậy, giống như uy hiếp nhưng mang theo một chút thê lương làm cho người nghe trái tim lạnh buốt.
"Lãnh Như Phong, anh hoàn toàn bỏ ý nghĩ đó đi!" Con ngươi sắc bén của Cơ Liệt Thần trầm xuống, làm sao không hiểu lời của Lãnh Như Phong.
Lạnh lùng cảnh cáo nói "Mạng của anh, tôi tạm thời giữ lại cho anh, trở về......"
Cơ Liệt Thần không muốn mạng của anh ta, chẳng qua muốn anh ta nhắn một câu cho Ông cụ Lãnh mà thôi.
Nào biết, Lãnh Như Phong chợt lên tiếng cắt đứt lời kế tiếp của Cơ Liệt Thần, giễu cợt nói, "Cơ Liệt Thần, không cần anh phải giả bộ từ bi. Mạng của tôi tự tôi làm chủ!"
Nghe vậy, trên mặt Cơ Liệt Thần tối sầm...... Súng trong tay nắm rất chặt, chặt đến độ bắt đầu run lên, Cơ Liệt Thần hết sức đè nén cảm xúc tức giận của mình, không để ình một phát bắn vào đầu của Lãnh Như Phong.
Nhưng Cơ Liệt Thần cũng không ngờ tới, Lãnh Như Phong đột nhiên ngửa đầu, nhìn bầu trời tối tăm thê lương khàn giọng gầm hét lên: "Tiểu Đào, nếu có kiếp sau, tôi vẫn làm anh Tiểu Phong của em được không?"
Gió lớn rít gào, xé rách Lãnh Như Phong.
Tiếp theo, anh ta cười điên cuồng lui về phía sau một bước, mở ra hai cánh tay ngửa mặt về phía sau đảo, cả người giống như trang giấy rơi xuống vách đá!
Cơ Liệt Thần vừa giật mình hoảng hốt, bởi vì cái tên "Tiểu Đào" này dường như đã từng quen biết, theo bản năng vừa vươn tay muốn nắm lấy Lãnh Như Phong, đáng tiếc chỉ nắm vào không khí. Đợi đến khi anh nhìn xuống vách đá thì chỉ thấy biển rộng mịt mờ......
Mà tiếng cười điên cuồng thê lương quỷ dị của Lãnh Như Phong lan tràn khắp mặt biển......
"Lãnh Như Phong......"
Đi theo A Bưu và A Hải trở lại bên cạnh xe, Lâm Nhược Kỳ còn chưa kịp lên xe, trong lòng cứng lại.
Mới vừa rồi...... Dường như cô nghe được giọng nói của Lãnh Như Phong, anh ta đang gọi "Tiểu Đào", là đang gọi cô sao? Hay là......
Lâm Nhược Kỳ đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, chợt quay đầu lại nhìn về phía bờ biển, quyết định trở lại tìm Cơ Liệt Thần.
"Mợ chủ nhỏ, xin dừng bước!" A Bưu nhanh chóng nhắc nhở, gọi A Hải, "Nhanh đi ngăn cô ấy lại......"
Đúng vào lúc này, cánh cửa của một chiếc xe việt dã mở ra, một cô gái lảo đảo chạy trốn ra ngoài, trên người đã dính đầy vết máu, mặt mũi tiều tụy, đầu tóc rối bời không chịu nổi, không để ý mình bị thương, lo lắng chạy về phía bên vách đá.
Là Văn Sương, cô hoàn toàn giống như phát điên, hoảng loạn chạy về phía bên vách đá, trong lúc chạy trốn giầy trên chân rơi ra cũng không biết, không để ý đau đớn, bàn chân lạnh lẽo đạp trên nham thạch cứng rắn, bị cắt thành từng đường máu nhưng cô vẫn điên cuồng chạy về phía bên vách đá nơi Lãnh Như Phong đứng......
"Phong......" thét lên thê lương đau xé lòng. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Nhược Kỳ chính là bảo người nhanh chóng ngăn cô lại, nhưng động tác Văn Sương quá nhanh, hoặc nói bởi vì cô quá điên cuồng, không ai dự liệu được cô sẽ điên cuồng như vậy, hoàn toàn liều mạng......
Mắt nhìn thấy Văn Sương sắp chạy đến bên vách đá, Cơ Liệt Thần phản ứng khá nhanh, kịp thời nhanh nhẹn ra tay gõ cho Văn Sương một cái, Văn Sương rên lên một tiếng ngã xuống đất ngất đi, lúc này mới không xảy ra một thảm kịch.
Trong mắt Cơ Liệt Thần bắn ra âm trầm lạnh lẽo, nhìn biển rộng vô tận dưới chân, bật cười lạnh lùng.
Lãnh Như Phong, là Cơ Liệt Thần tôi đánh giá anh quá thấp nên để cho anh dùng được cách này! Xem như anh ngoan độc! Tốt nhất anh đừng chết, nếu không, món nợ này Cơ Liệt Thần tôi nhất định phải cùng anh tính cho rõ ràng!
Thu lại ánh mắt, hạ thấp giọng căn dặn thủ hạ bên cạnh: "Đi xem mợ chủ nhỏ, đừng để cho cô ấy tới gần nơi này! Phái người xuống dưới lục soát!"
"Dạ!"
Ngay sau đó, Cơ Liệt Thần bảo một người thủ hạ khác ôm Văn Sương lên xe việt dã.
"Xảy ra chuyện gì? Lãnh Như Phong đâu? Văn Sương cô ấy......" Ngồi vào trong xe, Lâm Nhược Kỳ nóng nảy hỏi.
Không nhìn thấy bóng dáng của Lãnh Như Phong, thật ra trong lòng Lâm Nhược Kỳ có lẽ đã đoán được nhưng cô không hiểu rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì......
Cơ Liệt Thần chợt im lặng, không biết nên trả lời như thế nào.
Anh rất muốn đáp lại một câu: Lãnh Như Phong tự sát, anh ta nhảy xuống biển rồi!
Sau đó, nhìn xem cô phản ứng thế nào......
Trong lòng anh biết rõ ràng, đương nhiên Lãnh Như Phong không chết được.
Nói giỡn! Thân là thủ lĩnh "Diệu Nhật", dễ dàng tự sát như vậy? Chuyện tuyệt đối không đơn giản như thế!
Thấy anh không nói, Lâm Nhược Kỳ nghiêng người ra trước, không để ý có người khác ở đây, một tay ôm lấy bên hông Cơ Liệt Thần, "Thần, anh điên rồi! Anh không thể giết anh ta, anh không thể!"
Nghe vậy, trong lòng Cơ Liệt Thần trầm xuống. Sắc mặt rõ ràng chán nản, chua chát nói: "Em...... Lo lắng cho anh ta?"
"Đúng vậy, em lo lắng cho anh ta!" Lâm Nhược Kỳ không e dè trả lời.
Gần như trong nháy mắt, bầu không khí bắt đầu cứng ngắc.
Yên tĩnh trong chốc lát, dường như sóng biển vỗ bờ, rút lui rồi lại vỗ bờ, lúc này chỉ nghe có tiếng thở hổn hển của Lâm Nhược Kỳ.
Cơ Liệt Thần sâu kín hỏi: "Nếu như anh nói anh ta đã chết rồi, em sẽ......"
"Cái gì?! Chết?! Lãnh Như Phong chết rồi hả?!" Lâm Nhược Kỳ hoảng hốt thét lên, mở to cặp mắt không thể tin nhìn anh, kinh ngạc nhìn, trong đầu trống rỗng.
Thấy thế, trái tim của Cơ Liệt Thần như chìm xuống đáy cốc......
Thì ra, em lo lắng cho anh ta, cuối cùng không nở để anh giết chết anh ta bởi vì anh ta và em là thanh mai trúc mã sao? Lâm Nhược Kỳ a Lâm Nhược Kỳ, em cũng đã biết hai nhà Cơ-Lãnh cuối cùng phải đi đến đối đầu sống chết, nếu như có một ngày anh và anh ta mặt đối mặt chỉa súng về phía đối phương, em ở về phía người nào? Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
Thu lại tinh thần có chút không tập trung, anh cầm tay Lâm Nhược Kỳ, kiểm tra vết bầm ứ đọng trên cổ tay cô lúc bị còng tay......
"Vẫn còn chưa chết, nhưng...... Anh ta nhảy xuống biển rồi."
"Nhảy xuống biển rồi hả? Nhưng vách đá cao như vậy, anh ta nhảy xuống thật sự không chết sao? Nếu như......" Cô đột nhiên dừng lại, không dám nghĩ tiếp, bởi vì cô biết hậu quả kia như thế nào.
Cơ Liệt Thần khổ sở cười một tiếng, hỏi ngược lại, "Em lo lắng cho anh ta như vậy sao?"
Lâm Nhược Kỳ nghẹn lời, "Lo lắng?"
Cô có lo lắng sao?
Thật ra, trong lòng Lâm Nhược Kỳ rất rõ ràng, có lẽ ân oán tình cừu trong mỗi gia đình giàu có đều rất phức tạp, giống như hai nhà Cơ-Lãnh, để cho đời sau Cơ Liệt Thần và Lãnh Như Phong, nhất định cũng tranh chấp không rõ.
Chính vì vậy, cô không muốn làm cho chuyện trở nên phức tạp hơn.
Đúng vậy, thật sự cô rất đơn giản, rất chập mạch, còn là một cô gái ngốc nghếch đối với tình cảm vô cùng nhút nhát, nhưng ở một số mặt, cô nhìn thấy mấu chốt của vấn đề rất rõ ràng.
Muốn giết chết Lãnh Như Phong đâu có dễ dàng, nhà họ Cơ và nhà họ Lãnh ngoài mặt sống yên ổn với nhau nhiều năm, không phải vì Cơ Liệt Thần đề phòng chu đáo sao? Nếu vì cô, hại Cơ Liệt Thần nhất thời xúc động giết chết Lãnh Như Phong, Lãnh Kiêu Hùng nhất định sẽ không bỏ qua Cơ Liệt Thần.
Kể từ đó, vụ án chết oan của cha mẹ Cơ Liệt Thần cũng rất có thể bị hoàn toàn bế tắt......
Nghĩ đến đây, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Cơ Liệt Thần, gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy, em lo lắng cho anh ta, nhưng em lo lắng cho anh hơn!"
Cơ Liệt Thần không lên tiếng, bình tĩnh nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
"Em lo lắng cho anh ta, không phải bởi vì em có bất kỳ tình cảm nào đối với anh ta, chỉ vì anh ta là người duy nhất có thể biết thân thế của em! Anh ta đã chết, thân thế mờ mịt của em cũng không có cách nào sáng tỏ! Huống chi, anh ta là người Nhà họ Lãnh, anh giết anh ta rồi, Lãnh Kiêu Hùng nhất định sẽ không bỏ qua cho anh! Đừng nói là giết anh ta, em cũng không muốn anh giết người, bởi vì anh giết người càng nhiều, lưng gánh nợ máu càng nhiều, kẻ địch của anh cũng càng nhiều, càng nguy hiểm! Anh có biết em lo lắng đề phòng chuyện này biết bao nhiêu hay không? Anh có nghĩ tới làm vợ của Cơ Liệt Thần trong lòng phải gánh chịu bao nhiêu áp lực? Em nói cho anh biết Cơ Liệt Thần, từ lúc quyết định gả cho anh, em chưa từng nghĩ tới sống chết của mình! Em lo lắng duy nhất chính là......"
Cô gái càng nói càng kích động, trong lòng của người đàn ông nghe đau nhói.
Đột nhiên, đôi môi lạnh lẽo bao trùm xuống, trong nháy mắt che kín cái miệng nhỏ nhắn đang lảm nhảm.
Mãnh liệt, kích tình nhưng cũng vô cùng dịu dàng......
Bàn tay ôm cái ót cô thật chặt, ngón tay đan vào trong tóc mềm mại bưng lấy khuôn mặt của cô, anh mút hôn cô, dường như muốn khảm cô vào trong thân thể của mình, hung hăng, hung hăng hôn......
Cuồng nhiệt dây dưa, trằn trọc mút mỗi một tấc lưỡi mềm mại đáng yêu trơn bóng, tỉ mỉ gặm nuốt cùng với lưỡi cô quấn lấy, liếm khắp mỗi một tấc thịt ngọt ngào. Lâm Nhược Kỳ cảm giác hơ thở của mình cũng muốn bị anh cướp đi toàn bộ, cô thật sự muốn trốn nhưng lại không bỏ được cùng anh dây dưa......
Trước đó vẫn còn rất kích động, trong lòng phiền loạn, sau khi Cơ Liệt Thần mãnh liệt hôn dần dần khôi phục lại bình tĩnh, thay vào đó trong lòng dâng lên sóng tình......
"Thần, em không thở được......" Cô mềm mại kêu lên một tiếng, gương mặt đã sớm ửng hồng.
Lúc này anh mới buông môi của cô nhưng trán vẫn cũng trên trán cô, chóp mũi cọ sát vào chóp mũi......
Hỏi một đằng đáp một nẻo: "Rốt cuộc anh đã hiểu rõ, tại sao năm đó cha của anh đột nhiên quyết định giải tán Liệt Diễm rồi......"
Cô ngẩn ngơ, không biết tại sao anh lại đột nhiên nói đến chuyện này.
Cơ Liệt Thần nheo mắt cười một tiếng, "Bởi vì, ông ấy cũng như anh, đều không thể tự kềm chế yêu một cô gái."
Lâm Nhược Kỳ trừng mắt nhìn, trong lòng không khỏi cứng lại, vừa ngọt ngào vừa đau khổ. Đồng thời, mặt càng đỏ hơn, giống như áng mây chiều làm cho cả người cô càng nhìn càng xinh đẹp động lòng người.
Tâm thần Cơ Liệt Thần hơi động, môi lại phủ kín......
Lần này so với lần trước dịu dàng rất nhiều, nhẹ nhàng mềm mại hôn chỉ sợ làm cô đau. Lâm Nhược Kỳ cảm giác hồn mình cũng muốn bị hút đi, toàn thân mê đắm lạc vào đám mây.
Cho đến khi hai người đều mệt đến thở hồng hộc, Cơ Liệt Thần mới ngưng nụ hôn này.
Nhìn thấy các thủ hạ của Cơ Liệt Thần đều đang chờ đợi ở ngoài xe, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy xấu hổ vùi mặt vào trước ngực anh, không dám ngẩng đầu......
Cơ Liệt Thần hôn nhẹ lên trán cô, ôm lấy cô thật chặt, mặc cho cô giống như con mèo nhỏ vùi ở trong lòng ngực mình.
Quay kính xe xuống, giọng nói khôi phục lại lạnh lùng.
"Rút lui!"
**************
Khi ánh nắng ban mai xuyên vào cửa sổ, Cơ Liệt Thần mở mắt ra.
Phản ứng đầu tiên, nhìn cô gái nhỏ ở bên cạnh một chút......
Nghiêng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt xinh đẹp ở trong ngực, sáng sớm tâm trạng kỳ lạ khác thường, giống như một bảo bối trân quý đã lâu trong một đêm biến mất sau đó tìm lại được, làm cho người ta nhất thời không thể thích ứng, lo sợ chỉ cần nhúc nhích bảo bối sẽ biến mất lần nữa......
Anh thở nhẹ, đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngủ mê man, trong con ngươi lạnh lùng lộ ra dịu dàng.
Tầm mắt dời đến khóe môi mềm mại hơi vểnh của cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, khẽ dời cánh tay dưới cổ cô, anh lật người rời giường.
Cho đến khi truyền đến tiếng đóng cửa phòng tắm, Lâm Nhược Kỳ lặng lẽ mở mắt.
Ngày hôm qua bị anh cả đêm vội vàng đưa về Lư Đăng Bảo số 1, đồng hồ sinh học bị rối loạn. Khi trở về đã rất trễ, đến bây giờ cũng chỉ ngủ không tới năm tiếng, nhưng anh vẫn rời giường sớm, chắc là có chuyện gấp gáp phải xử lý....
Chuyện gấp gáp là..... Bởi vì Lãnh Như Phong sao?
Phịch một tiếng......
Tiếng cửa kính mở ra lần nữa, cô nhanh chóng nhắm mắt lại.
Cơ Liệt Thần vừa đi vừa lau mái tóc đen vẫn nhỏ nước, ném chiếc khăn tắm trắng tinh vào chiếc sọt mây trong phòng thay quần áo.
Trên tường thiết kế một hàng giá theo cách thức tiêu chuẩn treo các loại áo sơ mi trắng, kể từ khi gả cho anh mới biết, thì ra toàn bộ quần áo đều do các nhà thiết kết thủ công nổi tiếng ở Paris đo may, dĩ nhiên trong đó thật sự có áo sơ mi hiệu Armani mà Nhạc Tiểu Ngôn đã nói.
Trên giá quần, treo một hàng đầy màu sắc, vàng nhạt, màu xám tro và màu đen, từ quần ngắn đến quần dài, bên cạnh tây trang, áo khoác đơn giản, ở trên nhãn hiệu tất cả lễ phục có gắn một con chip thật mỏng, khi tia hồng ngoại quét qua ống tay áo, trên màn hình phẳng sẽ liệt kê ra nhóm quần áo mà anh đã mặc đi ra ngoài vào lúc nào, ở trường hợp nào.
Dĩ nhiên, làm như thế là vì đề phòng ngộ nhỡ, lúc cần có thể nhanh chóng tra được đầu mối hữu dụng......
Mặc xong quần áo, anh đến ngồi xuống bên giường, nhìn cô gái nhỏ vẫn cuộn thành một khối giống như vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Mày kiếm xinh đẹp nhíu chặt, nhớ lại trước lúc Lãnh Như Phong nhảy xuống biển gọi cái tên “Tiểu Đào", vẻ mặt không khỏi nặng nề.
Tiểu Đào? Nghe ý tứ của Lãnh Như Phong, Nhược Kỳ là "Tiểu Đào"? Vậy Lãnh Như Phong chính là đứa bé trai đã từng gặp trong cô nhi viện sao?
Thầm nghĩ, dường như chuyện càng lúc càng phức tạp......
Đột nhiên, rũ mắt phát hiện thân thể nhỏ nhắn đã tỉnh rồi, hai hàng lông mi hơi run rẩy, tiết lộ cô đang giả vờ......
Cúi đầu, cằm đặt nơi vai của cô, anh khẽ liếm cái cổ hấp dẫn chết người của cô.
Lâm Nhược Kỳ nhịn nhột không được, mắt còn chưa mở, khóe miệng đã kéo ra nụ cười, bốn phía bao phủ hơi thở mát mẻ chui vào chóp mũi, làm cho lòng người vui vẻ thoải mái.
Là cô quen thuộc mùi thơm bạc hà, anh vẫn dùng loại nước hoa đặc biệt này...... Vì vậy, không nhịn được hít sâu.
Mà cô hít sâu không muốn tỉnh, vẻ mặt say mê khiến cho trong mắt anh xẹt qua màu sắc dịu dàng ấm áp nhưng lúc cô khẽ mở mắt, trong nháy mắt trên mặt anh chỉ còn lại nụ cười câu hồn.
Đưa mắt nhìn nhau cũng không ai mở miệng, giống như không nỡ phá vỡ thời khắc hai tâm hồn đang đắm đuối......
Cuối cùng vẫn là cô không nhịn được, ngửa đầu nhìn môi mỏng Cơ Liệt Thần, lúng túng nuốt một ngụm nước bọt, sâu kín nói: "Không phải anh còn có việc sao? Tại sao nhìn em chằm chằm vậy?"
Nắm chăn mỏng cẩn thận đắp kín cái chân trắng nõn lộ ra trong không khí hơi lạnh, sau đó anh nói: "Tối nay anh sẽ phái hai cận vệ cho em, hôm nay anh phải đi công tác, có lẽ một tuần lễ sau mới trở về. Cho nên...... Anh muốn nhìn em lâu một chút."
Nhẹ nhàng vừa giống như thuận miệng nói ra, vừa giống như giải thích với cô vì sao mình phải đi sớm.
Cô giật mình. Một tuần lễ? Tại sao phải lâu như vậy? Anh chưa bao giờ rời khỏi cô lâu như vậy......
Nhưng vẫn khẽ mỉm cười.
Động tác này đã giúp cô che giấu cảm xúc tốt nhất, lúc này anh cũng không biết trong lòng của cô có chút mất mát nhưng càng lo lắng nhiều hơn nữa. Không phủ nhận, dĩ nhiên cô hi vọng thời gian anh sống ở bên cạnh mình càng nhiều càng tốt nhưng anh có chuyện quan trọng phải làm, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô.
Huống chi, còn xảy ra chuyện Lãnh Như Phong nhảy xuống biển, đến nay sống chết chưa biết, chắc hẳn Nhà họ Lãnh bên kia đã bắt đầu có hành động......
Tự nhiên cô phải lo lắng trùng trùng nhưng không muốn để lộ ở trước mặt anh.
"Được, em biết rồi." Cô dịu dàng nói.
Cố ý tránh nói chữ ‘gặp lại’, đồng thời che giấu phiền muộn trong lòng......
Không thể liên lụy anh, không thể làm chậm trễ việc lớn của anh......
Dường như không để ý cô không hề đáp lại, anh hôn môi cô, sau đó đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt một lần cuối, anh không có bảo cô chờ anh trở về, cô cũng không hỏi anh khi nào trở lại.
Anh đi ra ngoài......
Cô nhìn chăm chú cánh cửa sau lưng anh khép lại không tiếng động......