Suốt đêm ấy, Doãn Hy chìm trong những giấc mơ chồng chéo, hết lớp này đến lớp khác, nặng nề đến mức khiến cô không thở nổi. Mãi cho đến khi có tiếng động vang lên, cô mới mơ màng tỉnh dậy, cổ họng khô khốc đến nỗi không thể hé môi.
“Cho cô ấy uống chút nước đi đã.” Đó là giọng Lâm Hiến Hoa, trầm tĩnh như mọi khi. “Tỉnh rồi à?”
Doãn Hy vịn người ngồi dậy, nhấp mấy ngụm nước, đảo mắt nhìn quanh đám người chen chúc trong lều: “Mọi người đứng quanh tôi làm gì vậy, mau bắt đầu làm việc đi.” Vừa nói, cô vừa kéo túi ngủ định ngồi dậy.
“Sư tỷ, chị đang sốt đấy.” Tiểu sư đệ mặt mày rầu rĩ, ý ngoài lời rất rõ: chị đừng cố quá.
Doãn Hy đưa tay sờ trán mình, hình như đúng là hơi nóng thật.
“Xe đến rồi!” Có người hô từ bên ngoài.
Lâm Hiến Hoa nói với Doãn Hy: “Xe sẽ đưa cô đến bệnh viện thị trấn, xử lý vết thương cẩn thận, hạ sốt đi.” Thấy cô định mở miệng phản đối, ông nói thêm: “Việc khảo sát bọn tôi sẽ tiếp tục, thầy Nhiếp sẽ đi cùng cô, mọi người đều yên tâm.”
Làm việc ngoài trời, điều tối kỵ nhất là làm chậm trễ cả đội, Doãn Hy tuyệt đối không phải kiểu người cố chấp đòi ở lại làm việc tiếp. Cô gật đầu đồng ý, tuân theo sự sắp xếp của người dẫn đội.
Chiếc xe minivan thường dùng để vận chuyển tiếp tế nhanh chóng đưa Doãn Hy – người đã ngủ li bì suốt đường đi – đến bệnh viện công của thị trấn.
Bác sĩ tháo băng gạc ở vết thương ra, lập tức dựng cô dậy và quát một trận: “Ai xử lý vết thương kiểu này? Bị nặng thế này mà nghĩ là xử lý sơ qua là xong sao? Mấy người có biết không, xử lý không tốt nhẹ thì viêm nhiễm, nặng thì hoại tử phải cắt bỏ đấy.”
“Bác sĩ, cô ấy vẫn đang sốt.” Nhiếp Tung từ đầu đến giờ vẫn im lặng, thấy Doãn Hy bị mắng không chịu nổi bèn lên tiếng.
“Vậy tức là bây giờ cháu vẫn thuộc loại nhẹ, đúng không bác sĩ?” Doãn Hy đầu óc vẫn còn mơ màng, cố gượng cười đáp lại, nhìn chẳng khác gì người không bị thương.
Bác sĩ như bị nghẹn một hơi, trừng mắt nhìn hai người họ, giọng gay gắt: “Bây giờ mới chỉ là viêm và sốt thôi, nhưng sau đó thì sao? Lỡ như nhiễm trùng, lỡ như chuyển nặng, lúc ấy làm thế nào? Tôi phải nói cô cậu sao đây, trông ai cũng có vẻ là người từng ăn học đến nơi đến chốn, sao đến mấy chuyện đơn giản thế này mà cũng không hiểu? Chút kiến thức y học cơ bản cũng không có à?”
“Bác sĩ đúng là cao tay thật đấy, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra bọn cháu học hành đàng hoàng, con mắt tinh đời ghê!” Doãn Hy vừa khéo léo nịnh nọt, vừa tinh nghịch nháy mắt với Nhiếp Tung.
“Con gái không biết tự thương lấy mình, thì cuối cùng ai sẽ thương cô đây!” Bác sĩ thật ra là lo cho cô, chỉ là lời nói có phần nghiêm khắc. Nhưng thấy cô lễ phép, thái độ tốt, giọng ông cũng dịu dần đi: “Bây giờ tôi sẽ xử lý lại vết thương cho đàng hoàng. Cô nhớ lời tôi, chăm sóc kỹ vào, nhất định đừng để lại sẹo, biết chưa? Có sẹo thì sẽ không đẹp đâu.”
“Cháu nghe hết, nghe hết. Cảm ơn bác sĩ nhiều ạ.”
Bác sĩ cẩn thận làm sạch lại vết thương, thoa thuốc, rồi băng bó lại thật gọn gàng. Cuối cùng kê thêm đơn thuốc và bảo cô truyền dịch.
Nhiếp Tung dìu Doãn Hy đến phòng truyền dịch, để cô ngồi xuống trước rồi lại chạy đi đóng tiền, lấy thuốc, báo y tá đến truyền nước. Đợi đến khi chai dịch treo lên, kim tiêm cắm vào tay cô, anh mới thở phào ngồi xuống một chỗ gần đó, đưa tay áo lau mồ hôi.
Vừa đặt tay xuống, một gói khăn giấy đã đưa tới. Doãn Hy nghiêng đầu nhìn anh, lại nháy mắt một cái.
Nhiếp Tung tháo kính xuống, dùng khăn giấy lau lớp bụi mờ trên tròng: “Cánh tay của em nghiêm trọng hơn em nói.”
Doãn Hy biết, anh đang trách cô vì tối qua đã không nói thật. Mà cô thì chẳng thể nào phản bác.
“Đây không phải là ‘vết xước ngoài da’ như em nói đâu.” Nhiếp Tung đeo kính lại, nét mặt lạnh băng: “Tại sao không nói thật với tôi?”
“Thật ra đúng là không đụng đến xương, nên tôi không thấy nghiêm trọng, cũng không để tâm lắm.”
Đó là lời thật lòng, nhưng Nhiếp Tung lại không chấp nhận: “Không thể coi đó là lý do được.”
Lần đầu tiên Doãn Hy thấy Nhiếp Tung giận thật. Khuôn mặt anh lạnh lùng, ngay cả vành tai ửng đỏ cũng không thể làm mềm đi những đường nét nghiêm nghị ấy.
Cô lặng lẽ thở dài, trong lòng đầy những điều không biết phải nói ra sao, chỉ có thể nghĩ thầm một câu: “Khó khăn lắm anh mới chịu bước về phía tôi một bước lớn như vậy… Tôi chỉ sợ, dọa anh lùi lại thôi.”
“Không phải chỉ một bước đâu.” Anh nói.
“Hửm?”
“Tôi nói, không phải chỉ một bước đâu, ít nhất là hai bước.”
Doãn Hy định phản bác: “Làm gì có hai bước chứ”, nhưng lời vừa chực ra khỏi miệng lại nhớ đến câu nói đêm qua của anh—“Vì nhớ em mà đến” cùng cả việc anh lặn lội vào núi tìm cô, bỗng dưng nghẹn lời. Nghĩ lại thì… đúng là hai bước thật?
Cô suýt thì bật cười, nhưng lại sợ Nhiếp Tung ngượng, đành mím môi quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn anh: “Phải rồi phải rồi, hai bước.”
“Em…” Nhiếp Tung thật sự không làm gì được cô, chỉ có thể nghiêm mặt nhắc nhở: “Đừng đánh trống lảng.”
Doãn Hy bĩu môi: “Rõ ràng là anh bắt đầu trước mà?”
Nhiếp Tung im lặng, mở màn hình điện thoại rồi lại khóa, khóa rồi lại mở, như thể đang cố che giấu điều gì đó.
“Được rồi.” Doãn Hy không nỡ giận lâu, chỉnh lại tư thế ngồi, hỏi với giọng nửa đùa nửa thật: “Anh biết trên đời có bốn loại người không?”
“Bốn loại?” Nhiếp Tung lắc đầu, không theo kịp nhịp suy nghĩ lắt léo của cô.
“Đàn ông, phụ nữ, nữ tiến sĩ và… nữ tiến sĩ ngành địa chất.” Doãn Hy giơ ngón tay đếm từng loại: “Nữ tiến sĩ địa chất là một giống loài hiếm như người ngoài hành tinh, hiểu chưa?”
Lần này, Nhiếp Tung không chịu hùa theo trò đùa của cô, gồng cổ nói thẳng một câu: “Không hiểu.”
Không ngờ có ngày thầy Nhiếp luôn kiên nhẫn như gió xuân cũng có lúc bật lại cô. Doãn Hy cười tít mắt, cười đến nỗi má hơi đỏ: “Không hiểu cũng không sao, để chị phổ cập cho!”
Nhiếp Tung tắt màn hình điện thoại, liếc mắt nhìn cô một cái.
Ánh mắt đó là gì đây? Doãn Hy nghẹn lời, câu nói vừa đến cổ đã phải nuốt trở lại.
“Tôi có hỏi chủ nhiệm Lâm rồi, em lớn hơn tôi có hai tuổi thôi, đừng tự nhận là ‘chị’ nữa.” Nói câu đó, mặt anh nghiêm đến mức cô tưởng đâu anh sắp kể lịch sử ngành bảo tàng học.
Chưa để cô phản ứng, anh nói tiếp: “Còn nữa, nữ tiến sĩ ngành địa chất cũng giống các ngành khác thôi, không có gì đặc biệt cả.”
“Hả?”
“Không, vẫn có một chút khác biệt.” Anh sửa lại lời. “Ngành địa chất vất vả hơn những ngành khác.”
Trước lời tổng kết bất ngờ của thầy Tiểu Nhiếp, Doãn Hy bật cười. “Ngay từ ngày bước chân vào nghề địa chất này, tôi đã hiểu rõ một điều: đừng bao giờ so sánh ai khổ hơn ai, bởi vì chẳng có ‘vất vả nhất’, chỉ có ‘vất vả hơn’.”
Nụ cười của cô không hề e ngại, trái lại rực rỡ như một đốm lửa giữa đêm lạnh, vừa ấm vừa chói mắt.
Truyền nước xong, cơn sốt của Doãn Hy cũng lui. Hai người tìm một nhà nghỉ nhỏ gần bệnh viện để nghỉ qua đêm. Nhà nghỉ không lớn nhưng sạch sẽ, gọn gàng, có nước nóng suốt 24 giờ, dưới tầng còn có quán ăn.
Tối đến, Nhiếp Tung từ phòng bên cạnh gõ cửa phòng cô, hỏi: “Đi ăn không?”
Doãn Hy kéo cửa, phủi phủi lớp bụi bặm trên người, cười tự giễu: “Cả người toàn là đất với mồ hôi, để tôi đi tắm cái đã.” Cô cầm theo bộ đồ sạch, hướng về phía nhà vệ sinh. Thấy Nhiếp Tung vẫn đứng yên ở cửa không nhúc nhích, cô nhướn mày: “Anh đói rồi à? Đói thì đi ăn trước đi.”
Bữa trưa chỉ là cơm hộp ở căn-tin bệnh viện, vị thì tạm được, đủ no bụng nhưng chẳng ngon lành gì. Giờ vẫn chưa đến bữa tối, Nhiếp Tung thật ra cũng chưa thấy đói, chỉ lắc đầu rồi nhìn chằm chằm vào cánh tay bị thương của cô, hỏi: “Có cần tôi giúp không?”
Doãn Hy mới bước một chân vào phòng tắm, nghe vậy quay người lại, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc: “Anh định giúp kiểu gì?”
“Tôi… tôi…” Nhiếp Tung nhất thời lúng túng, biết ngay là không nên hỏi câu đó. Nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ cô lặng lẽ rũ tay đi vào, tim anh như thắt lại, đau xót còn hơn là ngại bị trêu. Anh liếc cô một cái, cúi đầu nói nhỏ: “Tôi… không biết.”
Dáng vẻ khép nép đó, y như một chú cún con biết sai, đang vẫy đuôi xin tha lỗi, khiến Doãn Hy bật cười thành tiếng: “Vậy thì anh giúp tôi tìm một cuộn màng bọc thực phẩm đi.”
“Màng bọc để làm gì cơ?”
“Quấn cánh tay này lại chứ sao.” Cô giơ cánh tay bị thương lên: “Bác sĩ chẳng bảo là không được để vết thương dính nước còn gì?”
“À à! Chờ tôi chút!” Nói xong, Nhiếp Tung quay người chạy đi.
“Cầm theo chìa khóa nhé, lát nữa tự mở cửa vào.” Doãn Hy gọi với theo.
Nhiếp Tung lại vòng lại, lấy chìa khóa từ tay cô, rồi nhẹ nhàng đóng cửa từ phía ngoài.
Doãn Hy cười mỉm, khóe môi khẽ cong, bước vào phòng tắm với tâm trạng nhẹ bẫng. Quần áo sau mấy ngày dầm dề gió bụi đã lấm lem không tả nổi, cởi bỏ ra rồi, cô cảm thấy cả người như được giải phóng. Nhà tắm trong nhà nghỉ nhỏ hẹp chật chội, đến cả chỗ dựa lưng cũng không có, thế là cô quấn khăn tắm, ra ngoài ngồi tạm lên ghế sofa.
Tiếng chìa khóa tra vào ổ vang lên, cửa mở, Nhiếp Tung bước vào rồi tiện tay khép lại.
Ngước mắt lên, anh bắt gặp cảnh Doãn Hy đang ngồi trên ghế, vai trần, tay cầm điện thoại báo cáo kết quả kiểm tra và hướng điều trị với ai đó. Thấy anh vào, cô cũng chẳng quay đầu lại, chỉ nói tiếp cuộc gọi như thể không có chuyện gì xảy ra.
Nhiếp Tung nhất thời tiến thoái lưỡng nan, mặt đỏ thẫm như máu. Không dám liếc thêm lấy một cái, anh lập tức đặt màng bọc và chìa khóa lên bàn, quay đầu tính rút lui.
Nhưng vừa lúc đó, Doãn Hy dứt xong cuộc gọi, hô một tiếng rõ ràng: “Đứng lại!”
“Lại đây!”
Nhiếp Tung đứng như trời trồng, không dám nhúc nhích, càng không dám quay đầu lại.
Doãn Hy khẽ thở dài, giọng lộ rõ vẻ oán trách: “Anh nghĩ tôi dùng một tay thì làm sao mà quấn nổi?”
Phải rồi… Cánh tay kia đang bị thương, sao mà tự tay quấn màng bọc cho được? Huống hồ, không phải chính anh là người hỏi có cần giúp gì sao?
Nhiếp Tung hít sâu mấy lần, cuối cùng hạ quyết tâm, chậm rãi quay người. Nhưng đôi mắt anh vẫn cứng đầu dán chặt lên… tấm rèm cửa, không dám liếc sang phía cô dù chỉ một chút.
“Anh đến nhìn tôi cũng không dám, thì làm sao mà quấn được?” Doãn Hy vừa cười vừa nói, trong giọng còn pha chút bất lực.
“Em… em xoay người sang bên trước đã…” Nhiếp Tung vừa cầm cuộn màng bọc, vừa chậm rãi bước lại gần, nhỏ giọng dặn dò.
May mà Doãn Hy không làm khó, rất ngoan ngoãn quay lưng lại, chỉ để lại cánh tay bị thương thả lỏng trên tay vịn ghế sofa.
Nhiếp Tung nhẹ nhàng nâng tay cô lên, tỉ mỉ quấn từng vòng màng bọc, vòng này chồng lên vòng kia, rất cẩn thận. Doãn Hy nhịn không được quay đầu lại: “Xong chưa vậy?”
Vừa nghe cô hỏi, Nhiếp Tung cũng ngẩng đầu lên, bỗng một mảng da thịt hiện rõ trước mắt, không hề có sự chuẩn bị, anh lập tức quay ngoắt mặt đi, vội vàng lắp bắp: “Sắp… sắp xong rồi…”
Doãn Hy không quay lại nữa, chỉ nhìn anh qua khóe mắt. Thấy tai anh đỏ dần, rồi dần lan xuống đến tận dái tai, cô nhoẻn miệng cười, cong khóe môi đầy ý vị.
Chưa đầy hai giây sau, dái tai của Nhiếp Tung cũng đỏ bừng. Cô không nhịn được, giơ tay phải khẽ chạm vào, như thể muốn kiểm chứng một chút.
Nhiếp Tung giật bắn như nai con bị kinh động, ngồi bệt luôn xuống sàn nhà, đôi mắt mở to long lanh nhìn cô như thể vừa bị ai bắt quả tang.
“Tai anh đỏ rồi đấy.” Doãn Hy giữ tay lơ lửng giữa không trung, cười khẽ rồi xoa nhẹ mấy ngón tay, tự lẩm bẩm: “Sao tai anh dễ đỏ thế nhỉ?”
Nhiếp Tung lặng lẽ ngồi thụp xuống, cẩn thận xé màng bọc, nhét gọn phần dư thừa vào bên trong. Anh đứng dậy, giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì, chỉ để lại một câu ngắn gọn: “Xong rồi, đi ăn thôi.” Nói xong liền quay lưng bỏ đi, tốc độ chẳng khác gì chạy trốn.
Doãn Hy đưa tay lên trán cười bất lực — chẳng lẽ trong mắt anh, cô giống kiểu lưu manh chuyên “trêu chọc trai ngoan nhà lành” lắm sao?
Cho đến khi cô tắm rửa, thay đồ xong xuôi, Nhiếp Tung cũng không quay lại. Đến cả tin nhắn WeChat cũng chẳng buồn trả lời.
Doãn Hy gõ cửa phòng bên cạnh — không ai đáp. Cũng không có chút động tĩnh gì. Cô đành lấy điện thoại ra, bấm gọi: “Anh đang ở đâu?”
“Ra khỏi nhà nghỉ rẽ tay phải, đi vào con hẻm nhỏ ấy, ở đó có quán lẩu nấm với sườn ngon lắm.” Giọng Nhiếp Tung vang lên giữa âm thanh ồn ào náo nhiệt, vậy mà vẫn trong trẻo dễ nghe lạ thường.
Trốn kỹ thật! Doãn Hy âm thầm “hừ” một tiếng trong lòng.