• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vô tội bị lôi vào, nguyên cả buổi tối Doãn Hy cứ hắt xì liên tục, cuối cùng quyết định pha một ly bản lan căn cho ấm người. Nóng nóng ngọt ngọt, uống vào xong cả người cũng ấm lên.

(*) Bản lam căn (tên khoa học: Isatis indigotica hoặc Isatis tinctoria) là rễ của cây đại thanh, thuộc họ Cải (Brassicaceae). Đây là một dược liệu phổ biến trong y học cổ truyền, được sử dụng để chữa ho và các bệnh lý liên quan đến phong nhiệt.​

Từ sau khi xem xong bộ phim tài liệu Tôi tu sửa cổ vật trong Cố Cung, cô đã tìm thêm vài phim cùng thể loại để xem tiếp. Vừa mới xem được đoạn đầu thì Nhiếp Tung gửi tin nhắn thoại hỏi cô đang làm gì. Cô cầm điều khiển bấm tạm dừng, nhanh chóng trả lời lại.

“Em đang xem phim tài liệu, còn anh thì sao? Giọng nghe có vẻ không vui lắm.”

“Anh vừa ăn tối xong, mới về phòng.”

“Không phải anh hay xem tivi sau bữa tối à?”

“Nói chuyện với mẹ không vui, nên ăn xong là rút sớm khỏi bàn.”

“Ồ.” Doãn Hy liếc nhìn đồng hồ, 7 giờ 15, liền hỏi: “Ăn no chưa?”

“Chưa…” Giọng anh đầy ấm ức.

Doãn Hy nghe mà mềm lòng, mỉm cười hỏi: “Vậy có muốn ra ngoài ăn khuya không?”

Không biết là chịu bao nhiêu ấm ức, từ lúc đồng ý đi ăn đến lúc gặp được Doãn Hy chỉ mất mười lăm phút, với tốc độ bình thường của anh thì thời gian đó chỉ đủ để ra khỏi cửa và ngồi lên xe.

Doãn Hy gọi đầy một bàn đồ nướng và đồ ăn vặt, vừa hút cốc nước vừa hỏi anh: “Ăn đủ không? Có muốn gọi thêm gì không?”

“Đủ rồi.” Nhiếp Tung ăn từ tốn, thực ra anh chẳng đói tí nào, chỉ là muốn gặp cô, nhất là khi mẹ anh vừa đổ một trận lửa vô cớ lên đầu cô. Anh ngẩng đầu lên, nhìn Doãn Hy đang cắn ống hút, rồi hỏi: “Sao em không hỏi anh và mẹ nói chuyện gì?”

“Chuyện của anh và mẹ anh, em không muốn biết, cũng không có quyền can thiệp.” Doãn Hy xoa đầu anh, dịu dàng nói, “Mau ăn đi.”

“Vậy em muốn biết gì?” Nhiếp Tung biết cô là người rạch ròi, nhưng không ngờ cô lại lý trí đến vậy.

“Em à? Em chỉ muốn biết anh ăn no chưa? Bây giờ tâm trạng có khá hơn chút nào không?” Doãn Hy nghiêng đầu nhìn anh, hàng lông mày dài và ánh mắt cong cong như cánh chim vỗ nhẹ, linh động và nhẹ nhàng.

Nhiếp Tung như bị mê hoặc, bất chợt nắm cằm cô rồi hôn xuống. Trên môi cô còn vương vị ngọt của trà trái cây, len lỏi chảy vào khoang miệng anh. Đây là lần đầu tiên anh công khai thể hiện tình cảm nơi đông người, dồn hết sự nhiệt thành có thể dành ra để đáp lại cô.

Nói thật, trước khi đến đây, anh đã tưởng tượng Doãn Hy có thể sẽ gặng hỏi chuyện anh với mẹ cãi nhau vì lý do gì, anh còn chuẩn bị sẵn cả đống câu trả lời. Nhưng cuối cùng chẳng cái nào dùng đến, cô thậm chí không chút tò mò, càng không vì sự không vui của anh mà nói xấu mẹ anh một lời.

Chính khoảnh khắc đó, anh mới thật sự hiểu rõ con người Doãn Hy — người phụ nữ anh yêu, trái tim cô cao rộng và sâu thẳm, không vướng chút bụi trần.

Doãn Hy chớp chớp mắt, đôi môi bị hôn cong lên thành một nụ cười duyên: “Không thấy ngại nữa à?”

Nhiếp Tung buông cô ra, không ngoài dự đoán, tai đã đỏ ửng. Trên kính còn đọng một lớp sương mờ do nụ hôn ban nãy. Doãn Hy giúp anh tháo kính ra, chỉ thấy đôi mắt anh sâu thẳm sáng ngời, trong đó chỉ phản chiếu một mình cô.

Doãn Hy dùng ngón cái vuốt nhẹ lên môi anh, cười nói: “Không ăn thì nguội hết bây giờ.”

Nhiếp Tung ngoan ngoãn cúi đầu xuống, dùng đũa gẩy hết thịt và rau trên xiên nướng vào đĩa, rồi đút từng miếng từng miếng cho cô ăn. Doãn Hy bị nhét đầy cả miệng, vừa cười vừa giúp anh lau lớp sương mờ trên kính.

Ăn xong, Nhiếp Tung theo cô về nhà luôn.

“Sao hôm này anh lại về cùng em?”

“Vì anh muốn ở bên em.”

“Được thôi.” Doãn Hy véo nhẹ má anh, “Miệng ngọt ghê.”

Nhiếp Tung cúi đầu, mím môi cười.

Doãn Hy kéo anh ngồi xuống ghế sofa xem tiếp bộ phim tài liệu còn dang dở. Xem được một lúc thì phát hiện anh cứ nhìn về phía bức tường bên phải.

“Anh nhìn gì vậy?”

Nhiếp Tung chỉ vào bức tường trắng trống trơn, nói: “Cảm giác chỗ này thiếu cái gì đó…”

“À, em từng muốn anh vẽ cho một bức tranh treo lên mà.” Doãn Hy thản nhiên đáp.

“Em chưa bao giờ nói với anh hết?”

“Đúng, sau đó em thấy ý tưởng đó quá tầm thường nên thôi.”

“Sao lại thấy tầm thường?”

“Tìm một người bạn biết vẽ rồi nhờ vẽ cho một bức treo trong nhà, kiểu đó em thấy… sến lắm.” Doãn Hy cười tự giễu.

“Nhưng em không thấy chỗ này đúng là thiếu một bức tranh sao?”

“Có chứ.”

“Vậy để anh vẽ đại một bức, được không?”

Nhiếp Tung nói với giọng rất chân thành, khiến Doãn Hy không nhịn được cười: “Rõ ràng là anh giúp em, sao lại giống như đang cầu xin em vậy?”

“Được không nào…” Nhiếp Tung ôm cô vào lòng, ghé tai cô thì thầm, “Anh muốn vẽ cho em.”

“Được thôi.” Doãn Hy véo chóp mũi anh, lắc lắc đầu, “Vậy anh nghĩ ra sẽ vẽ gì chưa?”

“Rồi.” Nhiếp Tung tự tin gật đầu.

Lúc này đến lượt Doãn Hy tò mò, hỏi: “Là gì vậy?”

“Lúc đó em sẽ biết.”

“Vậy để em đoán thử…” Doãn Hy suy nghĩ một lát, mắt sáng lên: “Là La Tích Tích phải không?”

“Ờ…”

“Thật là cô ấy hả?” Doãn Hy không thể tin được nhìn anh, “Em đoán trúng rồi à?”

Nhiếp Tung hôn nhẹ cô một cái: “Thông minh thật đấy.”

Doãn Hy vừa vỗ tay reo vui vừa làm bộ không vui: “Dù không muốn treo chân dung phụ nữ khác trong nhà, nhưng nếu xem như ‘tranh định tình’, mà La Tích Tích lại coi như bà mối thì… thôi cũng được, miễn cưỡng phê chuẩn vậy.”

Hai từ “tranh định tình” và “bà mối” khiến Nhiếp Tung thấy đặc biệt ấm lòng, anh không chớp mắt nhìn cô: “Em là tuyệt nhất.”

“Hôm nay có ăn kẹo không? Sao miệng ngọt như thoa mật vậy?” Doãn Hy chống cằm trêu chọc.

Nhiếp Tung đáp: “Wilde nói ‘Trên thế gian này, gương mặt đẹp thì nhiều, nhưng linh hồn thú vị lại quá ít’. Nhưng giờ anh biết rồi, thế giới này có những người không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn có một tâm hồn thú vị.”

(*) Oscar Wilde là một nhà văn, nhà thơ và nhà viết kịch người Ireland, nổi tiếng với sự hóm hỉnh và phong cách châm biếm sâu sắc. Một trong những tác phẩm nổi bật của ông là tiểu thuyết The Picture of Dorian Gray (Bức chân dung của Dorian Gray), cùng với nhiều vở kịch như The Importance of Being Earnest (Tầm quan trọng của sự nghiêm túc).

Doãn Hy dõi mắt nhìn anh, chờ câu tiếp theo.

Nhiếp Tung đẩy nhẹ gọng kính, ánh mắt giao thoa với cô: “Em chính là người đó.”

Như có một vì sao băng vụt qua trong khoảnh khắc, Doãn Hy “gào” lên một tiếng rồi nhào đến đè anh xuống ghế sofa. Cô dùng ngón trỏ gẩy nhẹ má anh, hạ giọng trêu: “Anh không phải vừa mới cãi nhau với mẹ sao?”

“Hửm?”

“Anh chắc chắn là mới học xong lớp cấp tốc ‘tán gái 101’ rồi đúng không?” Không đợi anh trả lời, Doãn Hy đưa tay bịt miệng anh lại, “Không được cãi.”

“Này, Doãn Hy…”

“Anh gọi em là gì cơ?” Doãn Hy cười tít mắt, đôi mắt đầy ngạc nhiên cong thành hình trăng lưỡi liềm, “Không gọi là ‘Tiến sĩ Doãn’ nữa à?”

Nhiếp Tung bị cô hỏi đến sững người, tránh ống tay áo cô, nắm lấy tay cô, ánh mắt sâu lắng và trong suốt: “Không gọi nữa.”

Doãn Hy cúi đầu xuống, mái tóc ngắn mềm mại mượt mà theo cánh tay anh buông xuống, mọi dịu dàng yêu thương đều rơi xuống môi anh.

“Doãn Hy.” Trong khoảnh khắc thân mật kề sát, Nhiếp Tung như bị mê hoặc, không ngừng gọi tên cô: “Doãn Hy… Doãn Hy… Doãn Hy…”

Đêm khuya sương lạnh, hai chữ ấy như một sợi dây ràng buộc nơi trái tim hai người, khiến người ta cảm thấy may mắn vô cùng, hạnh phúc vô bờ.

Một đêm nữa không về nhà, tất nhiên Nhiếp Tung không thoát khỏi màn chất vấn của mẹ anh, đặc biệt là sau khi hai mẹ con vừa mới cãi nhau vì chuyện này.

“Bây giờ mẹ nói con vài câu cũng không được nữa à?” Mẹ Nhiếp ngồi trên ghế sofa, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh.

Nhiếp Tung thay dép, từng bước đi đến gần.

Thấy anh không nói lời nào, mẹ Nhiếp tức đến phát bực: “Cứ động tí là bỏ nhà đi, ai dạy con cái kiểu đó hả?”

Nhiếp Tung biết, chỉ cần anh mở miệng, cuộc tranh cãi sẽ không có hồi kết.

Thấy anh cứ cúi đầu nhìn sàn, không nói gì, mẹ Nhiếp cũng không tiện ép quá, liền đổi chủ đề: “Dao Dao có qua đây, mang theo một xấp tranh chép nhờ con xem hộ.”

“À, được ạ.” Nhiếp Tung đưa tay nhận lấy xấp tranh, dày cộp.

“Chuyện con đang yêu, Dao Dao có biết không?” Mẹ Nhiếp thở dài. “Gần đây mẹ gặp mẹ Tư mà cũng không dám nói chuyện nhiều, sợ bà ấy lại nhắc đến con và Dao Dao là trời sinh một cặp…”

“Dao Dao biết rồi.”

“Sợ là nó chưa nói với bố mẹ nó thôi. Đến lúc hai nhà vẫn còn qua lại mà chuyện đến tai, con thấy có khó xử không!”

“Con sẽ bảo Dao Dao nói với chú dì ấy một tiếng, đỡ để họ ghép bừa đôi uyên ương.”

“Con với Dao Dao thật sự không còn khả năng nào à?”

“Mẹ, thôi đừng nhắc nữa được không? Mẹ nói vậy là không công bằng với bạn gái con.”

Mẹ Nhiếp liếc anh một cái, giọng châm biếm: “Bạn gái, bạn gái… suốt ngày nghe con nhắc, mà mẹ đến tên họ cô ta còn chẳng biết!”

“Doãn Hy.”

“Hả?”

“Tên bạn gái con là Doãn Hy. Chữ Doãn trong Kinh Triệu Doãn, chữ Hy là bộ tâm đứng kèm với chữ Hy vọng.”

(*) 尹 trong tên Kinh Triệu Doãn (京兆尹), một chữ Hán cổ có ý nghĩa và chức năng rất đặc biệt trong hệ thống quan lại xưa.  là chữ Hy có bộ tâm đứng và mang nghĩa hy vọng, nhưng rất ít gặp trong hiện đại, thường thấy trong văn cổ.

“Ồ…”

Nhiếp Tung dứt khoát ngồi phịch xuống ghế, nói: “Mẹ còn muốn hỏi gì nữa không?”

“Mẹ…” Trước sự thành thật bất ngờ của Nhiếp Tung, mẹ Nhiếp có phần không quen, ngập ngừng mãi mới nói được một câu: “Tối nay… con có về nhà không?”

Nhiếp Tung dở khóc dở cười, nhưng cũng không dám cười ra mặt, đành mím môi gật đầu.

“Biết về rồi hả? Không ở nhà bạn gái nữa à?”

“Dạo này cô ấy bận, được mời tham gia một hội thảo quốc tế ở nước ngoài.”

“Mẹ có hỏi cô ta đâu, con kể làm gì?”

“Ý con là… nửa tháng này dù mẹ có phiền con thế nào, con cũng sẽ bám ở nhà.” Nhiếp Tung cười nhẹ, lại bổ sung thêm: “Tất nhiên, còn một ý nữa, con muốn mẹ biết, Doãn Hy giỏi hơn con gấp trăm lần, cô ấy xứng đáng để con yêu.”

“Chậc chậc chậc, thôi được rồi, đúng là con lớn rồi không nghe mẹ nữa… Mẹ chẳng rảnh mà ngồi đây nghe con tỏ tình đâu!” Mẹ Nhiếp tỏ vẻ ghét bỏ, đứng dậy rời đi.

Nhiếp Tung chuẩn bị về phòng thì ông nội anh, đeo kính lão, từ thư phòng đi ra, mặt mày rạng rỡ: “Ông nghe hết rồi đấy, Doãn Hy phải không?”

“Khụ khụ, ông ơi,” Nhiếp Tung đỡ ông ngồi xuống, cười nói, “Từ khi nào ông lại học thói nghe trộm người ta vậy?”

“Thế mà gọi là nghe trộm à? Ông tìm hiểu tình hình cháu dâu tương lai thì có gì mà sai? Rõ ràng là chính đáng!” Ông nội nhận lấy tách trà anh đưa, hớp một ngụm lớn, rồi nhắc nhở anh: “Cháu biết mà, mẹ cháu mong cháu và cô bé nhà họ Tư thành đôi bao nhiêu năm rồi. Giờ đột ngột đổi người, mẹ cháu chưa chấp nhận được cũng bình thường thôi. Nên cháu phải hiểu cho mẹ, đừng giận dỗi, cứ từ từ làm công tác tư tưởng.”

“Cháu biết rồi.”

“Còn nữa, có thời gian thì kể cho ông nghe nhiều về cô Doãn Hy ấy. Để lúc cần, ông còn biết đường khen ngợi vài câu giúp cháu!” Ông nội nháy mắt, cằm hất lên đầy tự tin kiểu “chuyện này cứ để ông lo.”

“Cảm ơn ông nội!” Nhiếp Tung mừng rỡ như bắt được vàng, bắt đầu kể cho ông nghe về Doãn Hy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK