Nắng chiều mùa thu dần buông xuống, những chiếc lá úa như những cánh buồm chao đảo trong gió. Nhiếp Tung đứng lặng lẽ đi qua đi lại trước cổng viện nghiên cứu địa chất, dáng vẻ như chiếc lá lìa cành, lạc lõng và cô đơn.
Anh không ngừng ngóng nhìn vào trong, vừa thấp thỏm vừa mong đợi. Anh không biết liệu Doãn Hy bị anh lạnh nhạt suốt cả buổi chiều, đã về nhà hay chưa, cũng không biết cô còn muốn gặp anh không. Nếu giờ phút này cô xuất hiện trước mặt anh, anh nên nói gì đây? Có nên mỉm cười, hay nên ôm cô một cái?
Tất cả những khung cảnh tưởng tượng trong đầu đều dừng lại vào khoảnh khắc anh nhìn thấy Doãn Hy, nụ cười anh đang luyện tập cũng lập tức cứng đờ, chẳng biết phải thu lại thế nào.
Gần như cùng lúc, như có thần giao cách cảm, ánh mắt Doãn Hy cũng dừng lại ở cổng, nơi thân hình cao gầy đứng lặng dưới tán cây xa xa.
Tiếng xe, tiếng người tan làm khiến cổng viện náo nhiệt hẳn lên, vậy mà trong khoảnh khắc đó, Doãn Hy lại chỉ cảm thấy một mảnh yên tĩnh. Giữa dòng người tấp nập, Nhiếp Tung đứng lặng lẽ nhìn cô, nơi khóe môi thấp thoáng một nụ cười. Ánh hoàng hôn len qua những tán lá, loang loáng chiếu xuống người anh, như có một lớp ánh sáng dát vàng phủ lên viền áo.
Doãn Hy từng bước đi đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh.
“Ồ, thầy Nhiếp đến rồi!” Trương Trì đi phía sau cô ló đầu ra, “Đúng lúc bọn tôi chuẩn bị đi ăn, đi cùng nhé?”
“Không cần đâu, tôi có chút chuyện muốn nói với tiến sĩ Doãn.” Ánh mắt Nhiếp Tung lập tức quay về phía Doãn Hy, đầy tha thiết và chờ mong.
“Các anh cứ đi đi.” Doãn Hy chẳng thèm tìm lý do, thẳng thừng cho Trương Trì leo cây. Cô kéo Nhiếp Tung vào bãi đỗ xe, cả đoạn đường đều khiến người ta phải ngoái nhìn.
Tới cạnh xe, cô lôi chìa khóa ra, nhưng bị Nhiếp Tung bất ngờ chặn lại.
Lần đầu tiên sau nhiều ngày, Doãn Hy mới cẩn thận nhìn kỹ anh, đôi mắt phía sau cặp kính gọng đen mảnh vẫn sáng rõ như xưa, ánh nhìn dành cho cô cháy bỏng như lửa. Cô nghe anh hỏi: “Tay em ổn chưa?”
“À… chưa.” Doãn Hy ngoan ngoãn đưa chìa khóa ra.
Nhiếp Tung mở cửa xe cho cô, sau đó tự mình ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn, nhưng lại ngập ngừng định nói gì đó. Doãn Hy chỉ ra đám người đang hóng chuyện ngoài kính chắn gió, nhắc nhở anh: “Nếu không muốn làm trò khỉ cho người ta xem thì về nhà rồi nói.”
Giờ tan tầm, Nhiếp Tung lái xe đi được một đoạn lại phải dừng, lắc lư mãi cuối cùng cũng về được đến nhà.
Doãn Hy lấy dép từ trong tủ giày ra đặt trước chân anh, còn chưa kịp đứng thẳng dậy thì đã bị một lực mạnh ôm ngang eo nhấc bổng lên, sau đó cô ngã gọn vào một vòng tay vừa ấm vừa mềm.
Nhiếp Tung vùi đầu vào cổ cô, hít sâu một hơi, mùi hương chỉ thuộc về riêng Doãn Hy ùa đến khiến trái tim anh vốn lơ lửng suốt nhiều ngày qua cuối cùng cũng tìm được nơi neo đậu.
“Anh…” Lời còn chưa ra khỏi miệng, anh đã siết chặt người trong lòng thêm một chút.
“Sao vậy?” Doãn Hy vỗ nhẹ vào eo anh, nửa cười nửa trêu, “Biết mình sai rồi à?”
“Ừ.”
Ban đầu chỉ định chọc anh, không ngờ anh lại nghiêm túc thừa nhận. Doãn Hy ngẩng đầu khỏi vòng tay anh, nhìn anh chăm chú một lúc lâu, thấy anh không hề có ý đùa giỡn, cô bỗng nở nụ cười: “Vậy thì xin lỗi đi.”
Nhiếp Tung trong chốc lát không đoán được cô nói thật hay chỉ đùa, đắn đo vài giây thì lại nghe cô nhắc lại: “Xin lỗi.”
Hiếm khi Doãn Hy không thoa son dưỡng, trên môi cô có những đường vân mờ mờ, hai từ nhẹ nhàng thoát ra từ cánh môi đó, hơi thở ấm nóng phả vào cằm Nhiếp Tung khiến anh rùng mình, bất giác cúi đầu, khẽ hôn lên môi cô một cái.
Doãn Hy khựng lại, bật cười: “Đây mà gọi là xin lỗi sao…”
Nhiếp Tung lại tìm môi cô, hôn thêm một cái nữa.
Lần này, Doãn Hy rốt cuộc cũng hiểu được ý anh, “Anh xin lỗi bằng cách hôn em.” Cô không nhịn được cười rộ lên, tiếp tục trêu: “Xin lỗi!”
Đôi mắt Nhiếp Tung sáng lên, lại cúi xuống hôn cô. Cứ như vậy, từng bước từng bước, anh ép cô đến tận góc tường. Nhưng những nụ hôn của anh vẫn không ngừng, cứ dịu dàng và cháy bỏng xoay quanh đôi môi cô.
Trong khoảng hở giữa những nụ hôn, anh hạ giọng, thì thầm bên tai cô như gió thoảng: “Cho anh một cơ hội… cùng em đi tiếp đoạn đường này.”
Doãn Hy siết lấy vạt áo anh, khẽ lay nhẹ, hỏi: “Thật sao?”
Nhiếp Tung dụi dụi mũi vào mũi cô, khẽ “ừ” một tiếng.
“Anh đừng ép em hứa hẹn điều gì.”
“Được.”
“Đừng nhắc đến chuyện kết hôn.”
“Được.”
“Cũng đừng nói chuyện trách nhiệm.”
“Không cần trách nhiệm.” Nhiếp Tung cụp mắt nhìn cô, trong mắt là tình cảm sâu không đáy, “Chỉ cần em.”
Doãn Hy rút cánh tay đang khoác trên eo anh về, đưa ra trước ngực, bắt đầu cởi chiếc khuy trên cổ áo sơ mi của anh, rồi hỏi: “Vậy anh muốn ‘có em’ như thế nào?”
Đôi mắt dài và cong của cô như lông vũ nhẹ lay, ánh mắt trong vắt như nước, từng đợt từng đợt cuốn trôi cả hồn anh.
Nhiếp Tung bị cô nhìn một hồi lâu, tai đỏ lên tận mang tai, nhất thời không nói được lời nào, chỉ thấy trong mắt cô là bóng hình phản chiếu của chính mình. Anh bất ngờ hôn lên môi cô một cái: “Muốn em là của anh.”
Anh nói có phần mơ hồ, nhưng Doãn Hy lại hiểu rất rõ. Bàn tay cởi khuy áo của cô không dừng lại, tiếp tục di chuyển xuống dưới, cho đến khi kéo ra toàn bộ vạt áo sơ mi của anh.
Mặt Nhiếp Tung đỏ chót, mặc cho cô cởi từng lớp áo trên người. Anh nhắm mắt lại, hồi hộp đến mức cả lông mi cũng run lên.
Doãn Hy vòng tay ôm cổ anh, bật cười.
“Hử?” Nhiếp Tung mở mắt, thấy Doãn Hy đang nhìn anh, nửa cười nửa không.
“Em vừa định khen anh dạo này gan lớn thật đấy, mà nhìn vẻ mặt anh như kiểu sẵn sàng hy sinh ấy, em lại không nỡ xuống tay.”
“Không phải hy sinh, mà là… không còn chần chừ sợ hãi nữa.”
Doãn Hy vân vê dái tai anh, mím môi cười: “Tốt.”
Nhiếp Tung ôm cô chặt hơn, kéo tay cô đặt lên ngực mình: “Những điều anh hứa với em, nhất định sẽ làm được. Tấm lòng muốn che chở em cả đời này sẽ không bao giờ thay đổi. Dù em đã từng sống cứng rắn thế nào, anh cũng muốn từng chút một sưởi ấm và làm tan chảy em.”
Giọng anh trong trẻo và kiên định, khiến Doãn Hy không khỏi nhớ đến lần anh băng rừng vượt núi để gặp cô ngoài thực địa. Khi đó, ánh mắt anh cũng lóe lên tia sáng lấp lánh, giống như bầu trời sao mờ ảo đêm ấy. Nhưng khi anh cúi đầu hôn cô, cô lại thấy những chòm sao như đổ xuống như thác, rực rỡ ánh sáng phủ đầy hàng mi, khóe mắt cô và cũng lấp đầy trái tim cô.
Cô vòng tay qua vai Nhiếp Tung, nhiệt tình đáp lại anh. Những nụ hôn nóng bỏng, cái ôm của anh cũng nồng cháy không kém, khiến cô lưu luyến mãi không thôi. Từ cửa ra vào đến phòng khách, rồi lại đến phòng ngủ, từng cái chạm môi là những lời thổ lộ nhớ nhung mấy ngày không gặp, còn làn da kề sát chính là lúc hai con tim thật sự trao trọn cho nhau.
Những nụ hôn dày đặc rơi xuống môi cô, má cô, chóp mũi, vầng trán rồi lại xuống cổ, xương quai xanh, bờ vai, không theo quy tắc nào cả. Doãn Hy mỉm cười trong lòng, đón nhận từng nụ hôn của Nhiếp Tung, tay nhẹ nhàng lướt trên lưng anh. Sự vuốt ve của cô đầy dịu dàng, đầu ngón tay và lòng bàn tay như đang chơi một điệu valse bất tận trên cơ lưng rắn chắc của anh.
(*) Điệu valse (còn gọi là waltz trong tiếng Anh, xuất phát từ tiếng Đức “walzen” – nghĩa là “xoay tròn”) là một điệu nhảy cổ điển lãng mạn, thường đi kèm với nhạc 3/4 (nhịp 3 phách), rất phổ biến trong cả âm nhạc và khiêu vũ.
Tai Nhiếp Tung đỏ ửng, hơi thở cũng ngày càng dồn dập, nhưng anh vẫn kiềm chế lễ độ, từng động tác đều nhẹ nhàng như chuồn chuồn chạm nước, giống như đang nâng niu một bức tranh cổ quý giá.
Lần thứ ba anh hôn từ xương quai xanh của cô trở lại môi, Doãn Hy bất ngờ cắn nhẹ môi dưới anh, mạnh mẽ mút lấy. Khi anh định đáp lại, cô lại chuyển môi đến tai anh, khẽ cắn và liếm nhẹ vành tai, rồi cuốn lấy dái tai đỏ thẫm như máu vào trong miệng.
Khác với sự dịu dàng của anh, nụ hôn của Doãn Hy tràn đầy mê hoặc, mang theo khí thế không cho phép từ chối như muốn dần dần “gỡ từng mảnh xương” của anh, nuốt trọn vào lòng.
Trong phòng tối om, dưới ánh sáng le lói từ hành lang, Doãn Hy lần mò trong ngăn kéo đầu giường, lấy ra một chiếc hộp nhỏ rồi đưa cho Nhiếp Tung.
Anh sững người một lúc rồi lập tức nhận lấy.
Doãn Hy tháo kính cho anh, nói: “Em tưởng anh sẽ bảo em dạy.”
Nhiếp Tung xé bao bì, khẽ cười trong bóng tối, vừa thẹn thùng vừa bất lực: “Những kiến thức vệ sinh sinh lý cơ bản… anh có học.”
“Ồ hô—” Doãn Hy còn chưa kịp nói gì thêm, đã bị anh hôn bịt miệng. Cô vươn tay lên sau cổ anh, vuốt ve mái tóc ngắn cũn, muốn nắm lấy nhưng chẳng thể nào giữ được.
Nhiếp Tung kéo tay cô đặt lên đỉnh đầu, trong ánh sáng lờ mờ, anh thấy giọt mồ hôi rơi xuống cơ thể nóng bỏng của Doãn Hy. Anh chưa kịp chạm vào giọt nước mát lạnh ấy thì đã cảm thấy một bàn tay đang siết chặt lấy tóc mình.
Tiếng rèm cửa lụa khẽ lật trong gió như thì thầm, từng âm thanh phập phồng theo gió đêm. Còn trong bóng tối sâu thẳm kia, là từng cơn quấn quýt càng lúc càng dữ dội…