• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm trạng mịt mù như một tấm lưới dày đặc không kẽ hở, trùm chặt lấy cô. Cô nghẹt thở, luống cuống tháo khăn choàng, cố kéo cổ áo len không cao lắm xuống, nhưng ngón tay lạnh buốt khiến cô khẽ rùng mình. Bất chấp cái lạnh, cô xoa cổ bằng lòng bàn tay, đến khi làn da bớt lạnh, đầu ngón tay ấm trở lại, cô mới có thể hít thở bình thường.

Máy bay cất cánh, cảm giác mất trọng lực mạnh mẽ khiến tai cô ù đi liên tục. Cảm giác từng khiến cô khó chịu này, hôm nay lại trở thành thứ giúp cô tạm thời thoát khỏi thế giới. Tiếng ù ù hòa với âm thanh mơ hồ từ loa cabin cắt đứt hoàn toàn cô khỏi thực tại.

Cô nhớ lại cuộc sống trước kia của mình, phóng khoáng, tự do, không bị ràng buộc bởi ai hay điều gì. Thích ai thì theo đuổi hết mình, ghét ai thì lạnh nhạt né tránh. Chưa từng có ai, chưa từng có mối tình nào khiến cô rơi vào tình cảnh khó xử như hiện tại.

Nhưng nếu đặt mình vào vị trí của Nhiếp Tung thì sao? Một bên là bạn gái cá tính, kiên định sống theo cách riêng; một bên là người mẹ vì con cái mà lo nghĩ, khuyên can mọi điều. Hai bên đối lập, chẳng ai chịu nhường, trận giằng co này với anh càng thêm đau khổ.

Nếu tình yêu của cô và Nhiếp Tung mang đến trọn vẹn niềm vui, thì sợi dây đang căng giữa cô, Nhiếp Tung và mẹ anh lại chính là thứ đang trói chặt họ.

“Thưa chị, chị có muốn dùng chút đồ uống không? Thưa chị…?”

Suy nghĩ của Doãn Hy bị lời nhắc nhở của tiếp viên hàng không cắt ngang. Đầu óc cô hỗn loạn, đưa tay xin một cốc nước đá.

Bên ngoài cửa sổ là tầng tầng lớp lớp mây trắng, dày mỏng xen kẽ, xếp chồng trôi lững lờ bên ngoài khoang máy bay. Không lâu sau, loa phát thanh thông báo máy bay gặp vùng nhiễu loạn khí lưu, sẽ có chút rung lắc.

Nửa ly nước đá còn lại trong tay cô bị tràn ra dù đã giữ rất cẩn thận. Cảm giác bị bó buộc bởi dây an toàn trên không trung, cộng thêm sự ẩm ướt do nước đổ lên người, càng khiến cô khó chịu. Cái cảm giác ngột ngạt như bị trói buộc lại một lần nữa tràn tới.

Tình cảnh hiện tại của cô chẳng phải chính là sự ngột ngạt ấy sao?

Nhưng nếu không phá bỏ cục diện bế tắc này, thì làm sao mà bước tiếp?

Doãn Hy nhìn chăm chăm vào cốc nước cứ lắc lư trong tay, dứt khoát ngửa cổ uống cạn, rồi bóp bẹp chiếc cốc giấy. Đúng lúc ấy, máy bay cũng xuyên qua tầng mây dày đặc, trở lại trạng thái bay ổn định.

Khi máy bay hạ cánh an toàn xuống sân bay Vô Tích, Doãn Hy không hề thấy nhẹ nhõm hay bình thản như cô tưởng tượng. Ngược lại, cô cảm thấy bất an hơn bất cứ lúc nào, dù bên ngoài vẫn ra vẻ bình thản theo dòng hành khách bước xuống máy bay, lấy hành lý từ băng chuyền, rồi lên chiếc xe riêng đã đặt trước.

Từ Vô Tích đến Tô Châu chỉ vài chục cây số, đường sá thông suốt. Chiếc xe đưa cô đến xưởng pha màu nhà họ Bàng đúng một tiếng sau khi máy bay hạ cánh.

Đứng trước cổng xưởng, Doãn Hy đưa mắt nhìn quanh. Rõ ràng mới chỉ vài tháng trôi qua, nhưng cô lại có cảm giác như đã là chuyện kiếp trước. Ngay cả giọng của Tiểu Bàng vang lên trong điện thoại cũng trở nên không thật.

“Chị Doãn? Sao hôm nay chị lại nhớ gọi cho em vậy?”

Vẫn là cái giọng trêu ghẹo quen thuộc, khiến Doãn Hy cũng bất giác thả lỏng. Cô bật cười, nhìn ánh đèn trong sân rồi hỏi: “Có nhà không?”

“Có chứ!” Hình như Tiểu Bàng đang vươn vai, giọng tỉnh táo hẳn, “Chị với anh Tung rốt cuộc khi nào mới đến? Bố em về rồi đấy, còn tìm được đá thô hạng nhất để làm màu nữa. Hai người không thấy hứng thú thật à?”

“Ra đón chị đi.”

“Hả?”

“Chị đang đứng trước cổng nhà em.”

“Bộp ——” Không biết thứ gì rơi xuống sàn, sau đó là tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch của Tiểu Bàng, “Chị đợi một chút! Sao không báo trước gì cả?”

“Báo trước thì còn gì bất ngờ.”

Bóng dáng Tiểu Bàng từ xa chạy tới, thở hồng hộc đứng trước mặt Doãn Hy, nhìn quanh tìm kiếm: “Anh Tung đâu?”

Nụ cười trên môi Doãn Hy khựng lại một chút, cô cố gắng giải thích: “Dạo này anh ấy bận, nên chị đến trước.”

May mà Tiểu Bàng nhanh chóng đón lấy vali từ tay cô, dẫn cô đi thẳng vào trong sân mà không chú ý điều gì khác.

Bước vào xưởng pha màu, Doãn Hy cuối cùng cũng gặp được chủ nhân nhà họ Bàng — Bàng Niên Húc, người vừa trở về từ vùng núi. Sau một hồi giới thiệu và chào hỏi, Tiểu Bàng đưa Doãn Hy lên phòng khách để cất đồ.

Vẫn là phòng khách tầng hai khu sinh hoạt, vẫn là căn phòng nhỏ có ban công mà lần trước cô từng ở.

“Lần trước chị ở xong em không cho ai động vào cả. Thế nào? Em trai có được việc không?” Tiểu Bàng mở hé cửa sổ, chỉ vào góc tường: “Buổi tối lạnh thì bật máy sưởi lên nhé. Thiếu gì cứ nói, em lo cho chị.”

Doãn Hy đẩy vali đến cạnh cửa sổ, mỉm cười nói: “Chu đáo thế này, chị cảm động chết mất.”

“Dù xét theo tình cảm với chị hay tình nghĩa với anh Tung, em đều không thể lơ là được. Nhưng mà…” Tiểu Bàng nở nụ cười láu cá như cáo: “Về sau em nên gọi chị là chị Doãn, hay gọi là ‘chị dâu’ đây?”

Doãn Hy liếc xéo một cái: “Làm phản rồi hả? Không sợ nắm đấm của chị nữa à?”

Tiểu Bàng nhớ lại cảnh anh Tung bị ăn đòn lần trước, lập tức chắp tay cúi đầu xin tha: “Không dám, không dám, chị tha mạng cho em.”

Doãn Hy nhân cơ hội dặn dò: “Dạo này Nhiếp Tung đang bận triển lãm đón xuân, rất bận. Em đừng nhắn tin gì, để anh ấy yên tâm làm việc.”

“Em biết rồi, chị yên tâm.” Tiểu Bàng ôm chăn gối ra khỏi tủ: “Cách vài ngày phòng sẽ có người dọn dẹp, ga gối đều sạch sẽ, trải ra là ngủ được liền. Chị xếp đồ trước đi, đến giờ ăn em gọi.”

Nói chuyện thêm vài câu nữa, cậu xuống lầu. Doãn Hy cũng nhanh chóng sắp xếp lại giường chiếu. Ngoài ban công vẫn là khung cảnh quen thuộc, nhưng không còn trăm hoa khoe sắc như ngày xuân. Trong gió lạnh đầu đông, cảnh vật mang theo một vẻ tiêu điều khó tả.

Trên màn hình điện thoại là giao diện WeChat vừa mở. Cửa sổ trò chuyện với Nhiếp Tung đang hiện ngay trước mắt.

Cô chống tay lên bậu cửa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một chiếc máy bay rít gió xuyên qua tầng mây. Cô cúi đầu, gõ ra một dòng chữ, lấy hết can đảm nhấn nút gửi.

Động tác tưởng chừng dứt khoát đó, với Doãn Hy, lại là một việc chẳng hề dễ dàng. Cô tắt điện thoại, hít sâu một hơi, luồng không khí lạnh buốt xộc vào mũi và lồng ngực khiến cô ho sặc sụa.

Vừa ho, gió lại càng lùa vào, thổi đến mức như thể toàn bộ ngũ tạng của cô đều rơi xuống hố băng, đau buốt như bị chà xát bằng những mảnh băng sắc lạnh.

Sự tự do mà cô đã dùng toàn bộ sức lực để đổi lấy… liệu có thật sự đạt được không? Cô từ bỏ tất cả để theo đuổi tự do, liệu có hối hận không? Điểm yếu lớn nhất của cô thật sự là “Không có tự do, thà chết còn hơn” ư?

Thân thể bị gió lạnh thấm vào run rẩy không ngừng, cô ôm chặt lấy mình, từng bước lùi về phòng.

Không biết từ lúc nào điện thoại lại sáng màn hình, dòng chữ trên đó đập vào mắt như từng lưỡi dao sắc bén cắt vào trái tim rỗng tuếch.

“Em là người tự do, anh cũng không nên bị ràng buộc. Chi bằng chúng ta kết thúc ở đây.”

Một giọt nước mắt trượt khỏi khoé mi, Doãn Hy đổ người nằm sấp xuống, ghì chặt lấy lồng ngực đang đau nhói từng cơn.

“Chị Doãn?” Là tiếng Tiểu Bàng gõ cửa.

“Vào đi.”

Cậu đẩy cửa bước vào. Trong phòng không bật đèn, tối om, cậu phải mất vài giây mới thích nghi với bóng tối, nhìn thấy Doãn Hy đang đứng bên cửa sổ, chỉ để lại bóng lưng đối diện với cửa.

Toàn thân cô vận đồ tối màu, hòa vào đêm đen một cách hoàn hảo, khiến người ta nhìn mà không khỏi sợ hãi.

Đây không phải là Doãn Hy mà Tiểu Bàng từng biết, hoàn toàn khác với cô gái ngạo nghễ, ngông cuồng trước kia.

Cậu không dám bước vào, chân cứ thế khựng lại ở cửa, mãi mới nói được một câu: “Ăn cơm thôi.”

Cậu cố hạ thấp giọng hết mức, như sợ một chút sơ suất sẽ khiến cô sụp đổ.

“Ừ.”

Doãn Hy đi theo cậu xuống lầu. Khi sắp tới phòng ăn, Tiểu Bàng bất ngờ kéo tay cô lại: “Chị Doãn, có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Sao lại hỏi vậy?” Cô nghiêng đầu nhìn cậu, thần sắc như thường.

Dưới ánh đèn hành lang, Tiểu Bàng mới nhìn rõ khuôn mặt cô, đôi mắt hình trăng lưỡi liềm đỏ hoe đến đáng sợ.

“Chị Doãn, rốt cuộc chị làm sao vậy?” Giọng Tiểu Bàng lộ rõ sầu lo, cậu biết chắc chắn Doãn Hy đang giấu chuyện gì đó.

Chưa đợi cô trả lời, Bàng Niên Húc đang đợi sẵn trong phòng ăn, nghe thấy tiếng động liền gọi vọng ra: “Doãn Hy tới rồi à? Mau vào ăn cơm đi.”

Doãn Hy dụi mắt, bước vào trong phòng: “Đến rồi đây ạ, xin lỗi bác Bàng, để bác đợi lâu.”

Đôi mắt cô thật sự đỏ đến mức không thể giấu, vừa bước vào liền bị Bàng Niên Húc phát hiện ngay: “Sao mắt cháu đỏ thế kia?”

“Tiểu Bàng cũng vừa hỏi cháu,” Doãn Hy lại dụi mắt mấy cái, tỏ vẻ không để tâm, “Không sao đâu ạ, bị gió thổi vào mắt thôi.”

Suốt bữa cơm, Tiểu Bàng trong lòng đầy nghi vấn nhưng vì có người lớn nên không tiện hỏi nhiều. Cuối cùng đợi đến lúc cùng Doãn Hy đi dạo sau bữa ăn, cậu mới lên tiếng: “Chị Doãn, thật sự chỉ là bị gió thổi vào mắt thôi sao?”

Doãn Hy đút tay vào túi áo khoác, lơ đãng đáp: “Ừ.”

“Cái lý do ‘gió thổi vào mắt’ ấy, lừa bố em thì còn được chứ lừa em thì không nhé.” Tiểu Bàng bĩu môi, lôi điện thoại ra: “Em thấy hỏi anh Tung vẫn đáng tin hơn.”

“Không được.” Doãn Hy chặn ngay.

“Sao lại không?” Tay của Tiểu Bàng nhanh hơn cả miệng, đã lôi được ảnh đại diện của Nhiếp Tung từ danh bạ WeChat.

Doãn Hy lập tức giật lấy điện thoại, cảnh cáo: “Một chữ cũng không được nói.”

Cuối cùng Tiểu Bàng cũng đoán ra được chút gì đó, liền thử hỏi dò: “Cãi nhau rồi à?”

“Trong mắt cậu, tình cảm chỉ có mỗi chuyện cãi nhau là mâu thuẫn thôi sao?” Doãn Hy cầm chặt điện thoại, không có ý định trả lại.

“Chứ còn gì khác nữa?”

“Cậu từng yêu ai chưa?”

Bị câu hỏi bất ngờ của cô làm cho ngẩn người, Tiểu Bàng tạm thời bỏ ý định giành lại điện thoại, lắp bắp: “Từng… từng yêu rồi…”

“Vậy sao lại chia tay?”

“Chị với anh Tung chia tay rồi á?” Tiểu Bàng bị suy luận của mình làm giật mình, giọng cũng theo đó mà cao vút lên vài phần.

“Chị đang hỏi cậu cơ mà. Khi yêu thì vì sao người ta chia tay?” Doãn Hy chẳng thèm để ý đến phản ứng của cậu, cứ thế chắp tay ra sau lưng, chậm rãi bước tiếp.

“Chia tay thì cũng chỉ có mấy lý do quen thuộc thôi: hết yêu, ngoại tình, tốt nghiệp xong xa cách, gia đình phản đối…” Tiểu Bàng liếc trộm cô một cái: “Vậy chị với anh Tung là vì gì?”

Doãn Hy kéo sát áo khoác, đút tay vào túi.

“Nếu chị không nói thì em…” Tiểu Bàng còn chưa kịp nói hết câu thì đã bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của cô, liền nuốt luôn nửa câu còn lại: “Nếu chị không nói thì em sẽ đi hỏi anh Tung!”

“Không được chụp ảnh. Không được đăng story. Không được tiết lộ bất cứ thông tin nào liên quan đến việc chị đang ở đây. Nếu không thì…” Doãn Hy giơ nắm đấm lên cảnh cáo.

Tiểu Bàng đưa tay che đầu: “Chị định đánh em thật hả?”

“Chị không đánh cậu.” Doãn Hy nhìn cậu chằm chằm, từng chữ rành rọt: “Chị sẽ khóc cho cậu xem.”

“Hả?” Tiểu Bàng nghi ngờ mình nghe nhầm, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, không giống đùa chút nào, cậu nhăn mặt hỏi: “Đây là chiêu gì vậy?”

“Không có chiêu gì cả.” Doãn Hy nhún vai, đưa điện thoại trả lại cho cậu.

Không biết từ lúc nào, cả hai đã đi đến một chỗ và cùng dừng lại.

“Em còn nhớ lần trước mọi người đến đây, bị mất điện, chị vô tình làm anh Tung bị thương, em chính là người bôi dầu cho ảnh ở chỗ này đó.” Tiểu Bàng chỉ vào bộ bàn ghế trước mặt, cười nói: “Chị ngồi đây, vừa gặm đùi gà vừa kể chuyện đi dã ngoại cho tụi em nghe.”

Cảnh tượng khi ấy vẫn còn in rõ trong đầu, Doãn Hy thậm chí có thể nhớ lại dáng vẻ Nhiếp Tung quay mặt đi không dám nhìn cô lúc đó.

“Chị Doãn à, nói thật thì ban đầu em không tin chị với anh Tung sẽ đến được với nhau.” Tiểu Bàng gãi đầu, cười ngượng: “Hai người khác nhau quá mà. Chị thì phóng khoáng, bộc trực, còn anh Tung thì trầm ổn, kín đáo. Như hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.”

Cậu nói đúng, Doãn Hy nghĩ, cô và Nhiếp Tung vốn là hai sinh vật sống ở hai thế giới khác biệt.

“Không ngờ hai người lại đến được với nhau, vừa đẹp đôi, vừa bù trừ tính cách, đúng là ngoài sức tưởng tượng mà hợp đến bất ngờ.” Tiểu Bàng thở dài: “Nhưng mà… nếu hai người thật sự chia tay, em thật sự không nghĩ ra ai có thể hợp với anh Tung hơn chị.”

Cảnh núi mênh mông dần chìm vào màn đêm, vẻ mặt Doãn Hy không chút cảm xúc, mọi tâm tư đều chôn sâu vào lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK