• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư cách… Tư Dao đột nhiên nhớ lại tối hôm qua, chính cô ấy cũng đang tìm kiếm một cái “tư cách”. Mà Nhiếp Tung đưa cho cô ấy, chỉ là cái mác “em gái”… là cái quái gì cơ chứ?

Cô ấy hít sâu mấy hơi, cố giữ cho mình bình tĩnh, ít nhất là không thể để thua khí thế trước vị nữ tiến sĩ mạnh mẽ này.

“Nếu hai người chỉ là đồng nghiệp cùng hợp tác đề tài,” Cô ấy nói, cố gắng kìm nén cảm xúc, “Tôi nghĩ cô không nên vì chuyện cá nhân như bị thương mà làm đảo lộn kế hoạch công việc của anh Tung.”

“Em gái,” Doãn Hy nghe vậy chỉ nhướng mày, giọng nhẹ như tơ mà lời thì sắc như dao, “Cô biết trong câu cô nói có bao nhiêu lỗ hổng không?” Cô ngồi phịch xuống ghế đá, vắt chéo chân, bắt đầu chậm rãi phân tích: “Thứ nhất, tôi bị thương trong công vụ, không phải chuyện cá nhân. Thứ hai, cô không phải Nhiếp Tung, cái cô cho là đúng không thể thay thế suy nghĩ của anh ấy. Thứ ba,” Cô dừng một nhịp, nở nụ cười thâm sâu, “Tôi và Nhiếp Tung, không chỉ là cộng sự.”

Nếu như hai điểm đầu vẫn còn trong phạm vi mà Tư Dao có thể ngụy trang bình thản, thì câu cuối cùng của Doãn Hy hoàn toàn đánh sập chiến lược cô ấy đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Ánh mắt cô nàng trở nên sắc bén, không rời khỏi gương mặt Doãn Hy:

“Cô có ý gì?”

Doãn Hy chẳng buồn ngước mắt: “Thế cô nghĩ là gì?”

“Tôi hỏi cô, ‘không chỉ là cộng sự’ nghĩa là gì?”

“Em gái à,” Doãn Hy nhếch môi cười, lấy từ trong túi ra một thỏi son dưỡng môi, vừa vặn nắp vừa nhìn Tư Dao với ánh mắt lấp lánh trêu chọc, “Cô không chỉ kém logic, mà ngữ văn cũng không khá hơn là bao. Tôi nói nghĩa đen đấy. Cô cứ hỏi đi hỏi lại, nhàm lắm.”

Lần đầu tiên Tư Dao gặp phải kiểu đối thủ như Doãn Hy – bình tĩnh, mỉa mai, lý trí, lại chẳng cho mình cơ hội phản công. Cô ấy thật sự không chống đỡ nổi, nhưng lòng tự tôn không cho phép lùi bước: “Cô đang ám chỉ… mình là bạn gái của anh Tung?”

Doãn Hy hơi khựng lại một nhịp khi đang vặn thỏi son, sau đó bật cười khẽ: “Em gái, tư duy mở là tốt, chỉ tiếc là tầm phát tán lại quá hẹp.”

“Vậy rốt cuộc cô định nói gì?”

“Chúng tôi… có tình cảm với nhau, nhưng chưa phải là người yêu.”

Tư Dao nghe đến bốn chữ “có tình cảm với nhau” thì sắc mặt lập tức u tối, ngay cả giọng nói cũng chùng xuống mấy phần: “Tại sao… chưa phải?”

Doãn Hy liếc cô ấy một cái, khẽ thở dài: “Cô biết không, ở nước ngoài có một thứ gọi là ‘văn hóa hẹn hò’.”

“Ý cô là, hai người hiện tại vẫn chỉ đang trong giai đoạn thăm dò lẫn nhau?”

“Không phải thăm dò, mà là… thử nghiệm.” Nhiều năm làm việc ngoài hiện trường khiến Doãn Hy hình thành thói quen luôn mang theo son dưỡng. Cô vừa thoa son, vừa kiên nhẫn giải thích với cô gái trẻ trước mặt: “Anh ấy thích tôi, tôi cũng có tình cảm với anh ấy. Chúng tôi đều sẵn sàng cho nhau một cơ hội, thử xem có thể đi đến đâu.”

“Vậy nếu thử rồi mà không còn thích, hoặc không hợp, thì cô sẽ đá người ta không chút do dự?” Khóe môi Tư Dao nhếch lên một nụ cười khinh bạc.

Doãn Hy phì cười, nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái: “Chẳng thế thì sao?”

Tư Dao không ngờ cô lại có thể thản nhiên như vậy, trong lòng chợt thấy không cam lòng thay cho Nhiếp Tung: “Cô có chắc mình không lãng phí tình cảm của anh Tung đấy chứ?”

“Tôi nói chuyện với cô mới là đang phí phạm cảm xúc của mình đấy!” 

Doãn Hy “cạch” một tiếng đậy nắp son dưỡng lại, âm thanh khô khốc ấy như tiếng vỏ kiếm găm lại vào bao, khiến Tư Dao bất giác rùng mình.

Chuyện này vốn chỉ là một khúc nhạc chen ngang không đáng bận tâm, nhưng lại bị người ngoài nghe thấy, rồi lọt đến tai Nhiếp Tung. May thay, người nghe không phải ai xa lạ, chính là Ngô Mẫn Chi từng cho anh vài lời khuyên hôm trước.

Anh ta chặn lấy Nhiếp Tung vừa tan họp đang vội vã quay về, ánh mắt sáng rỡ, giọng nói mang theo sự hưng phấn không giấu được: “Đúng là không phải Tư Dao thật!” Không đợi đối phương kịp phản ứng, anh ta đã đấm yêu một cái lên vai anh: “Anh giỏi ghê nhỉ!”

“Anh đang nói gì vậy?” Nhiếp Tung nhíu mày, gạt tay anh ta ra, gương mặt đầy khó hiểu.

“Người anh nhắc đến lần trước là tiến sĩ Doãn đúng không?” Ngô Mẫn Chi nháy mắt tinh nghịch: “Anh đang theo đuổi cô ấy.”

“Sao anh biết?”

Ngô Mẫn Chi không phải người biết giữ bí mật, liền kể lại không thiếu một chữ đoạn hội thoại nghe được. Nét mặt Nhiếp Tung lập tức tối sầm lại, cuối cùng không nhịn được nữa mà bật thốt: “Dao Dao đang làm cái gì vậy chứ!”

“Làm gì à? Hai người lớn lên bên nhau, vốn tưởng sẽ thành một đôi, ai ngờ người thì có tình, người lại vô ý. Nếu là tôi, tôi cũng không nuốt trôi được cục tức này đâu.” Ngô Mẫn Chi ngoài cuộc tỉnh táo, phân tích rành rọt: “Hơn nữa lại đụng ngay tình địch, Tư Dao làm vậy là muốn giữ thể diện, thua người nhưng không chịu thua thế.”

“Tình cảm đâu thể tính toán như vậy? Anh chiếm được thành, tôi giành được bãi?” Nhiếp Tung lắc đầu: “Thích là thích, không thích là không thích, đâu phải chiến trường mà cần phân thắng bại.”

“Anh không biết thôi, nữ tiến sĩ của viện Địa chất đối đầu với hoa khôi nhóm sao chép, dùng nhu thắng cương, trời ơi, ngầu hết sức! Tôi đúng là được mở mang tầm mắt.” Ngô Mẫn Chi hết lời khen ngợi Doãn Hy, thấy Nhiếp Tung vẫn đứng đực ra như tượng gỗ, liền nhắc: “Còn nữa, người ta đã thẳng thắn thừa nhận thích anh rồi, anh còn chần chừ cái gì?”

Nhiếp Tung liếc anh ta một cái, không đáp lại, chỉ lặng lẽ quay về văn phòng.

Anh vốn nghĩ Doãn Hy dù có bản lĩnh và phóng khoáng đến đâu, bị Tư Dao gây chuyện như vậy cũng sẽ tức giận. Ai ngờ khi anh bước vào sân tổ đóng khung thư họa, chẳng thấy bóng dáng Tư Dao đâu, chỉ thấy Doãn Hy ngồi quay lưng về phía cổng, bình thản ngồi trên ghế đá ngắm giàn nho. Nghe tiếng bước chân, cô từ tốn quay đầu lại, ánh mắt lấp lánh khi nhận ra anh, rồi khẽ nở nụ cười đầu tiên.

“Nho này ăn được không?” Cô đã thèm từ nãy rồi.

“Được chứ.” Nhiếp Tung kiễng chân, với tay hái mấy chùm, tiện tay đưa cho cô.

Vỏ nho còn xanh pha chút tím nhạt, chưa thật sự chín. Doãn Hy nhón lấy một quả, bỏ vào miệng, ngay lập tức nhăn mày: “Chua quá.”

Thấy cô nhăn mày, nheo mắt, cả sống mũi cũng nhíu lại thành một khối, Nhiếp Tung khẽ mím môi cười: “Chưa đến lúc ăn được đâu.”

Doãn Hy nhướng mày, hơi nghiêng đầu: “Vậy mà anh còn bảo ăn được?”

“Em muốn ăn, thì ăn được.”

“Chậc——” Doãn Hy đứng dậy, tiến lại gần, khẽ nghiêng người ngửi sát anh: “Vừa ăn kẹo à? Miệng sao ngọt thế.”

Cô đột ngột tiến sát, khiến Nhiếp Tung theo phản xạ muốn lùi lại, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đã giữ được bình tĩnh. Anh đẩy gọng kính trên sống mũi, trả lời vô cùng nghiêm túc: “Không.”

“Này, báo cáo thí nghiệm.” Doãn Hy đưa tập hồ sơ cho anh, rồi vỗ vỗ chiếc túi xách trên vai: “Em đi đây.”

“Ăn trưa cùng anh nhé.” Cả buổi sáng chờ đợi, mới nói với cô được mấy câu, vậy mà cô đã muốn rời đi, trong lòng Nhiếp Tung không khỏi lưu luyến.

“Không đâu.” Doãn Hy phẩy tay rời bước. Nhưng vừa ra tới cổng viện, cô bỗng quay đầu lại, nghiêng người nhìn anh: “Không định tiễn em à?”

Lúc này Nhiếp Tung mới khẽ nhích chân, nhẹ giọng “ừ” một tiếng.

Khu triển lãm và khu văn phòng của Bảo tàng Dao Thành được ngăn cách bởi một bức tường viện cao sừng sững. Con đường lát gạch xanh uốn lượn chạy dọc theo lối đi, như một chiếc cầu nối giữa cổ xưa và hiện đại. Không biết từ lúc nào hành lang đã được tưới nước, những vũng nước lấp lánh phản chiếu ánh sáng như một tấm gương trải dài. Bóng Doãn Hy lướt nhẹ qua mặt gương ấy, mảnh mai như một dải lụa.

Nhiếp Tung bước bên cạnh cô, lặng lẽ quan sát. Cô đã cắt tóc, mái tóc từng dài ngang vai giờ đã ngắn hơn, mỗi lần cô nghiêng đầu cúi nhìn bước chân, những sợi tóc gọn gàng khẽ lướt qua vành tai, tạo thành âm thanh khe khẽ như tiếng giấy lụa.

Nhiếp Tung hơi nâng cánh tay lên như muốn làm điều gì đó, nhưng rồi lại do dự, thu tay về. Ngay khoảnh khắc cánh tay rũ xuống, lòng bàn tay anh vô tình lướt qua mu bàn tay cô. Anh làm như không có gì xảy ra, tiếp tục bước về phía trước, định nắm lấy tay cô, nhưng rồi lại chần chừ. Ngón tay mở ra rồi lại nắm lại, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng vẫn chỉ là thở dài trong im lặng.

Tất cả những do dự vụng về ấy đều rơi trọn vào khóe mắt Doãn Hy.

Cô khẽ móc một lọn tóc, vén ra sau tai, rồi nhân lúc anh không chú ý, khẽ khoác tay vào khuỷu tay anh. Bàn tay trượt xuống chậm rãi, đến khi chạm được tay anh thì dừng lại, các ngón tay khe khẽ mở ra, đan vào tay anh, mười ngón tay đan xen nhau như nước suối giao hòa.

Nhiếp Tung như bị sét đánh, đứng sững, tai lập tức đỏ rực: “Em… em…”

“Không phải anh muốn nắm tay em sao?” Doãn Hy nhoẻn cười, ánh mắt nhìn anh dịu dàng như ánh chiều, ấm áp mà dịu êm.

Nhiếp Tung bị cô vạch trần tâm ý, liền đẩy gọng kính như một cách để giấu đi vẻ lúng túng.

Nụ cười trên môi Doãn Hy càng sâu thêm: “Muốn nắm không?”

Doãn Hy hôm nay rõ ràng đã bị Dao Dao làm phiền một trận, vậy mà không hé một lời, thậm chí chẳng tỏ ra chút bất mãn nào. Cô còn là người chủ động nắm tay anh. Điều đó khiến Nhiếp Tung có chút thẹn thùng. Anh nhẹ giọng hỏi: “Còn em thì sao?”

Doãn Hy giơ bàn tay hai người đang nắm chặt lên, khẽ lắc lắc, mỉm cười hỏi lại: “Anh nghĩ sao? Em biểu hiện vậy mà còn chưa đủ rõ ràng à?”

Nhiếp Tung hồi hộp đến mức không nói nên lời, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi. Anh bất giác ngước nhìn người con gái trước mặt – ánh mắt Doãn Hy cong cong như vầng trăng non, lấp lánh ánh sáng như giọt nước lăn tăn trong nắng. Anh không kìm được siết chặt tay cô thêm một chút.

“Xem ra nên có một cái danh chính ngôn thuận rồi.” Doãn Hy nói với giọng lười biếng, ánh mắt dõi lên bầu trời cao ngập tràn nắng hè. Ánh nắng chói chang đổ tràn trên bức tường viện dài của Bảo tàng Dao Thành, nhưng lời nói ấy của cô như một làn gió nhẹ, khẽ gạt hết những xôn xao nóng nực xung quanh: “Ít ra thì cũng tránh được cái cảnh bị người khác chỉ trỏ bàn tán.”

Chỉ một câu nói ngắn ngủi, nhưng Nhiếp Tung đã lập tức ngẩng đầu, trái tim đập mạnh, không chắc mình có nghe lầm không, khẽ thì thầm: “Em đồng ý rồi sao?”

Doãn Hy không trả lời, chỉ nhướng mày, nhẹ nhàng hất cằm lên đầy kiêu hãnh.

“Thật… thật chứ?” Nhiếp Tung không thể tin vào tai mình, vẫn mong được nghe cô nói ra: “Em đồng ý làm bạn gái anh rồi à?”

“Anh nghĩ em nén đau, treo cánh tay để làm thí nghiệm là vì ai?” Doãn Hy khẽ nghiêng người, cúi sát bên tai anh, thì thầm như gió thổi nhẹ: “Không phải vì bạn trai, thì làm mấy thứ đó làm gì?”

Hơi thở ấm nóng phả bên tai khiến tai anh đỏ bừng, lan cả lên má, đỏ như vừa bị nắng hôn.

Nhiếp Tung siết chặt bàn tay cô trong tay mình, trong lòng dâng trào một thứ cảm xúc bỏng rát như lửa – trái tim đập rộn ràng không ngừng, từng nhịp đập như đang nói với chính anh rằng: “Thật rồi đấy. Cô ấy là của anh rồi.”

Niềm hạnh phúc dâng trào đến mức khó kìm nén khiến trái tim Nhiếp Tung cứ “thình thịch, thình thịch” suốt cả buổi chiều. Ngay cả khi đã tiễn cô đi, quay lại ngồi xuống ghế làm việc, anh vẫn không thể bình tĩnh lại. Lần đầu tiên trong đời, vì quá hạnh phúc mà không thể tập trung, không vẽ được một nét nào, chỉ muốn tìm một nơi không có ai mà hét thật lớn ba lần, rồi kiếm một thằng bạn thân để kéo đi uống rượu ăn mừng.

Cho nên khi tan làm về đến nhà, nhìn thấy ông nội đang lôi ra một chai rượu lâu năm từ tủ, anh thật sự không kìm được, đòi ngay một chén để uống cùng.

“Không phải lễ tết gì, hôm nay sao lại tự dưng đòi uống rượu?” Ông Nhiếp, Nhiếp Phàm Chu vừa nhấm nháp đậu phộng vừa mỉm cười, nhìn anh đầy ẩn ý.

“Ngày nào cũng thấy ông uống một ly nhỏ, cháu cũng thèm theo thôi.” Nhiếp Tung bật cười, đưa ly cụng nhẹ với ông.

Ông nội cầm ly rượu lên nhưng chưa vội uống, hạ giọng hỏi: “Có chuyện gì vui thế?”

Nhiếp Tung lắc đầu, không nói. Đây là một niềm vui riêng, một bí mật quá đỗi ngọt ngào, không thể chia sẻ hết với ai, kể cả người thân yêu nhất cũng khó lòng hiểu được cảm xúc ấy. Anh ngẩng đầu, vừa vặn thấy mẹ mang ra một bát chè đậu xanh nấu với bí đỏ, tiện miệng hỏi: “Mẹ, khi nào thì dạy con nấu chè đậu xanh vậy?”

Bà Nhiếp liếc anh: “Con định nấu cho ai?”

“Mẹ hỏi nhiều thế làm gì… Con muốn học nấu cho bản thân mà.”

“Bố, bố hỏi thử đi.” Bà Nhiếp vừa cười vừa đặt hai chiếc thìa nhỏ vào bát của chồng và con trai, cười mỉm, lùi vào bếp: “Xem thử cô gái nào định làm cháu dâu nhà mình đây.”

Ông nội khẽ gắp một hạt đậu phộng bỏ vào bát của Nhiếp Tung, cười hiền: “Nào, kể cho ông nghe đi.”

Nhiếp Tung nhặt hạt đậu, xoay xoay giữa các ngón tay. Vỏ ngoài giòn tan rơi xuống như vụn giấy đỏ. Anh chợt nghĩ đến Doãn Hy, cô gái cũng sắc sảo, gọn gàng, thẳng thắn như thế, rồi không kìm được nở nụ cười: “Là một cô gái rất tuyệt.”

Ông nội nâng chén rượu nhỏ lên, nở nụ cười rạng rỡ: “Chúc mừng cháu!”

Nhiếp Tung nâng ly rượu lên uống cạn một hơi, hương cao lương nồng đượm theo cổ họng trôi thẳng xuống dạ dày. Nhưng anh không cảm thấy cay xè chút nào, chỉ có vị ngọt hậu âm ấm lan dần trong khoang miệng và cả trong tim.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK