• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một bữa tiệc lẩu vui vẻ đón mừng Doãn Hy trở về bỗng dưng trở nên mất vị vì cuộc gặp gỡ bất ngờ với mẹ Nhiếp. Trong khi Nhiếp Tung lòng rối như tơ vò thì Doãn Hy lại chẳng mấy bận tâm.

“Sao vậy, đau đầu à?” Doãn Hy gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát anh.

“Ừ, sớm biết mẹ anh đến đây ăn lẩu, anh đã đặt chỗ quán khác rồi.” Anh không hẳn tức giận, nhưng trong lòng lại thấy như bị chặn nghẹn điều gì đó.

“Quán này ngon mà, em thích ăn ở đây.” Vì ăn cay nên cả khuôn mặt Doãn Hy đỏ hồng như quả táo Fuji đẫm sương.

Nhìn thấy cô cười, Nhiếp Tung cũng thở phào nhẹ nhõm, rót thêm Sprite vào ly cho cô.

Doãn Hy uống một hơi, rồi đánh một cái ợ đầy mùi Sprite, bật cười khanh khách.

Trên đường đưa Doãn Hy về nhà, Nhiếp Tung nghĩ ra vô số lời để an ủi cô, nhưng đến lúc chia tay, lại không biết mở miệng thế nào. Doãn Hy đưa ngón trỏ đặt lên môi anh, nhỏ giọng: “Suỵt — không cần giải thích gì cả, cũng không cần phải chứng minh tình cảm đâu. Em không thấy gánh nặng gì hết. Việc anh cần làm là trấn an mẹ anh.”

Bao nhiêu lời trong lòng Nhiếp Tung lập tức tan biến. Anh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, bình tĩnh nói: “Anh không muốn em phải chịu ấm ức.”

“Ngốc à.” Doãn Hy kiễng chân, vòng tay qua cổ anh, đặt một nụ hôn.

Nhiếp Tung ôm lấy cô, thì thầm bên tai: “Lần sau nếu lại xảy ra chuyện như thế, để anh ra mặt trước, được không?”

Doãn Hy vừa xoa gáy anh, vừa cười: “Vậy thì mẹ anh chắc sẽ buồn lắm.”

“Hử? Sao lại thế?” Nhiếp Tung cụng trán cô, thì thầm, “Dù anh có nói gì, thì anh vẫn là con trai của mẹ. Cùng lắm thì mẹ thấy anh cứng đầu, dạy dỗ anh mấy câu. Nhưng còn em…”

“Em thì sao?” Doãn Hy cọ mũi anh, “Em không để ý đâu.”

“Anh sợ…”

“Sợ gì?”

“Sợ mẹ có ấn tượng không tốt với em, sợ mẹ không thích em, sợ mẹ không hiểu em tốt đến mức nào…” Giọng Nhiếp Tung càng lúc càng nhỏ, anh bắt đầu có linh cảm chẳng lành.

“Ngốc ạ,” Doãn Hy khẽ chạm môi anh, cười, “Anh thích em là đủ rồi.”

“Nhưng mà…”

“Đừng ‘nhưng mà’ nữa, mau về nhà dỗ dành mẹ anh đi.”

“Hôm nay anh không thể không về được sao?”

“Không được, em không giữ anh lại đâu.” Doãn Hy lại hôn nhẹ anh một cái, rồi tiễn anh rời đi.

Nhiếp Tung không lạc quan như cô, vì anh hiểu tính cách của mẹ mình, rất có thể chỉ vì buổi gặp mặt không vui này, bà sẽ có thành kiến với Doãn Hy. Dù Doãn Hy bảo anh hãy dỗ dành mẹ, nhưng anh thật sự không biết bắt đầu từ đâu.

Ngôi nhà họ Nhiếp sáng đèn rực rỡ. Vừa mở cửa ra, anh đã cảm nhận được ánh mắt từ phòng khách đổ dồn về phía mình. Ngẩng đầu lên, thấy mẹ đang ngồi trên ghế sofa liên tục bấm điều khiển tivi, bố đặt tách trà xuống gọi anh lại, ngay cả ông nội thường đi ngủ sớm cũng đang ngồi chờ, còn tranh thủ nháy mắt với anh khi không ai để ý.

Quả nhiên, sắc mặt mẹ Nhiếp rất tệ. Bà liếc nhìn anh, lại liếc sang ông nội và Nhiếp Văn Viễn, rồi thẳng thắn tuyên bố: “Con không được qua lại với con bé Doãn Hy đó.”

“Tại sao?” Người hỏi là bố anh.

“Ông cứ để cậu quý tử của ông tự nói đi.” Mẹ Nhiếp vẫn đầy giận dữ, chỉ tay vào Nhiếp Tung.

Nhiếp Tung ngồi ngay ngắn trên sofa, thở dài, rồi nói: “Bọn con thích nhau, và sẽ tiếp tục qua lại.”

“Con không nghe rõ lời mẹ nói ban nãy à?” Mẹ Nhiếp trừng mắt lớn tiếng, “Mẹ phản đối!”

Mặt Nhiếp Tung đỏ bừng, cắn răng bật ra bốn chữ: “Phản đối vô hiệu!”

“Cứ như đang tranh luận trước tòa vậy, một bên phản đối, một bên phản đối vô hiệu…” Bố Nhiếp nhìn hai mẹ con, mỉa mai.

“Được, để mẹ nói rõ lý do tại sao mẹ phản đối.” Mẹ Nhiếp đặt điều khiển xuống, bắt đầu liệt kê, “Thứ nhất, không tôn trọng bề trên, hành xử kiêu ngạo…”

“Cô ấy không hề thiếu tôn trọng ai cả!” Lý do đầu tiên đã khiến Nhiếp Tung không chịu nổi.

“Không được ngắt lời!” Bố anh trừng mắt, ra hiệu cho vợ tiếp tục.

“Thứ hai, làm ngành địa chất thường xuyên đi thực địa, không thể chăm sóc gia đình. Thứ ba, quá có chính kiến, Nhiếp Tung không kiểm soát được, chỉ bị cô ta dắt mũi.”

“Hừ…” Nhiếp Tung bật cười châm biếm.

“Đó là thái độ gì hả?” Mẹ Nhiếp càng nổi giận, “Vì một người phụ nữ, con định trở mặt với mẹ à?”

Thay vì trả lời, Nhiếp Tung hỏi lại: “Mẹ, mẹ thấy ba lý do đó có thuyết phục không?”

“Tại sao lại không? Đó là những điều mẹ đúc kết sau buổi tiếp xúc trực tiếp với nó tối nay, trước đó mẹ chưa từng đánh giá gì về con bé.”

“Nhưng, những kết luận đó của mẹ thật sự khách quan sao?” Nhiếp Tung đan tay lại đặt trên đầu gối, nhìn thẳng vào mẹ, “Chỉ vì cô ấy giữ vững quan điểm của mình mà mẹ quy chụp là ‘không tôn trọng bề trên, kiêu ngạo’; vì cô ấy làm địa chất phải đi công tác nên mẹ cho là cô ấy không biết chăm lo cho gia đình; còn gì nữa nhỉ… à đúng, cô ấy có chính kiến, nên mẹ cho rằng con không kiểm soát được cô ấy, phải không?”

Mẹ anh liếc mắt nhìn anh, không đáp.

Nhiếp Tung tiếp tục nói: “Doãn Hy mà con quen là một cô gái lễ phép, nhiệt tình, làm việc nghiêm túc, là người rất đáng quý và yêu thương. Bọn con yêu nhau thật lòng, biết chăm sóc lẫn nhau, hoàn toàn không có chuyện ai kiểm soát ai cả.”

“Chăm sóc lẫn nhau? Sao lại gọi là chăm sóc lẫn nhau?” Mẹ Nhiếp không kiềm chế được, lại chỉ trích, “Chỉ trong thời gian ngắn vậy thôi mà mẹ đã nghe con nhắc đến việc cô ta đi công tác không biết bao nhiêu lần rồi: nào là nghiên cứu liên ngành, nào là hội nghị tỉnh ngoài, nào là hội thảo quốc tế… rốt cuộc cô ta bận cỡ nào vậy?”

“Làm địa chất mà không đi thực địa, không khảo sát, không nghiên cứu thì làm sao làm việc? Chẳng lẽ ngồi văn phòng như con mỗi ngày chắc? Dữ liệu thí nghiệm từ trên trời rơi xuống chắc?”

“Vì vậy mẹ mới nói hai đứa con không hợp.” Mẹ Nhiếp dịu giọng lại, khuyên bảo một cách chân thành, “Tiểu Tung, mẹ không phản đối con tìm một người lớn tuổi hơn vài tuổi, người trưởng thành thì biết thương người, mẹ còn mong là vậy. Nhưng Doãn Hy thì không được, công việc của con bé nay đây mai đó, làm sao chăm sóc cho con? Chẳng lẽ nhà họ Nhiếp chúng ta phải cưới một người con dâu quanh năm chẳng thấy mặt về nhà sao?”

“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều quá.” Nhiếp Tung cười chua xót, “Mẹ muốn cưới, người ta còn chưa chắc chịu lấy con đâu!”

“Cái gì?” Mẹ Nhiếp đứng bật dậy, giận dữ nói, “Nó dựa vào cái gì mà không chịu lấy? Là khinh con hay khinh nhà họ Nhiếp chúng ta?”

Nhiếp Tung cũng đứng lên theo, tháo kính xuống, xoa xoa sống mũi: “Cô ấy nói rõ với mẹ rồi mà, bọn con yêu nhau tự nhiên, chưa có kế hoạch kết hôn hay sinh con gì cả.” Nói xong, anh chào ông nội và bố, rồi quay người về phòng.

Mẹ anh khoanh tay lại, giận dữ lầm bầm: “Vậy nên mẹ mới nói hai đứa không hợp! Không hiểu con nghĩ gì nữa, rõ ràng ngay trước mắt là con bé Dao Dao kia môn đăng hộ đối, thanh mai trúc mã, hiểu lễ nghĩa, con lại không chọn!”

Bước chân Nhiếp Tung khựng lại, anh chậm rãi quay đầu lại, lạnh lùng hỏi: “Mẹ, mẹ không hài lòng với Doãn Hy, hay mẹ không hài lòng với bất kỳ cô gái nào không phải Dao Dao?”

Mẹ anh sững người, chưa kịp phản ứng thì anh đã sải bước rời đi, chỉ nghe thấy tiếng “Rầm” khép cửa.

“Thằng nhóc chết tiệt, con nói chuyện với mẹ kiểu gì vậy hả?!” Mẹ Nhiếp giận đến phát run, chỉ tay vào cánh cửa phòng, “Nhiếp Văn Viễn, ông nhìn con trai ông đi, vì bạn gái mà cãi cả mẹ!”

“Thôi được rồi, bà ngồi xuống đi, cứ kích động thế này là mất phong độ đấy.” Bố Nhiếp dịu giọng khuyên.

“Con tôi sắp nhảy xuống hố lửa đến nơi, tôi còn cần gì phong độ nữa!” Bà ngồi phịch xuống ghế sofa, tức tối gắt lên.

“Bà nói tôi nghe xem, cô bé đó thật sự là không lễ phép, không tôn trọng trưởng bối sao?” Nhiếp Văn Viễn mở nắp tách trà, thổi lá trà đang nổi trên mặt nước.

Bị hỏi như vậy, mẹ Nhiếp có vẻ thiếu tự tin, cố tình lên giọng: “Sao, ông nghi ngờ tôi à?”

“Không, tôi tin bà, chỉ là…” Nhiếp Văn Viễn nhấp một ngụm trà.

Ông nội liền tiếp lời: “Chỉ là, với tính cách của Tiểu Tung, nó mà để mắt đến một cô gái như vậy sao? Bố thấy không thể nào.”

“Tôi cũng nghĩ giống bố. Hay là bà kể lại xem con bé đó đã nói gì với bà đi?” Nhiếp Văn Viễn gợi ý.

“Con bé nói bây giờ chưa đến lúc hai nhà gặp mặt, cũng không có kế hoạch đi xa với Tiểu Tung, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên.” Mẹ Nhiếp nhìn ông nội và chồng, làu bàu, “Hai người xem, nói thế mà nghe được à!”

Nghe bà kể xong, cả ông nội và bố đều không nói gì.

Mẹ Nhiếp ngồi không yên, huých vai chồng: “Ông thì nói gì đi chứ!”

“Bây giờ thật sự chưa cần vội gặp phụ huynh. Nếu hai đứa đã muốn phát triển từ từ, thì ta cứ cho chúng nó đủ thời gian và không gian.” Nhiếp Văn Viễn nói bình tĩnh.

“Nhiếp Văn Viễn, ông nói vậy là sao? Ông định để nhà họ Nhiếp tuyệt hậu chắc?” Bà cuống lên, vội kéo ông nội vào cuộc, “Bố, bố nghe xem kìa!”

Ông nội tháo kính lão xuống, gập lại rồi thong thả nói: “Hồi xưa hai đứa yêu nhau tự do, bố và mẹ con cũng không xen vào nhiều.”

Nói đến đây, ông dừng lại, liếc nhìn mẹ Nhiếp, thấy bà ngượng ngùng cúi đầu rồi nói tiếp: “Về phần Tiểu Tung, thái độ của bố vẫn như trước với các con, hoàn toàn tin tưởng và tôn trọng nó.”

“Bố không sốt ruột muốn gặp cháu dâu, cũng không sốt ruột muốn bế chắt ạ?”

“Nhiếp Tung và Doãn Hy chẳng phải nói rồi sao? Thuận theo tự nhiên.” Nhiếp Phàm Chu đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên nhìn con trai và con dâu, “Chúng ta cũng thuận theo tự nhiên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK