Lá vàng úa đẫm nước mưa thu sau nhiều ngày rả rích, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Cái lạnh của mùa thu không chờ nổi, len qua khung cửa sổ khép hờ mà ùa vào. Doãn Hy vô thức rụt cổ lại, giây tiếp theo đã ngã vào vòng tay của Nhiếp Tung.
“Em đang nhìn gì vậy?”
“Mưa.” Cô rúc sâu vào lòng anh, mong tìm được chút hơi ấm.
Nhiếp Tung đóng cửa sổ, hôn nhẹ lên tóc cô rồi nói: “Đi ăn sáng nào.” Người trong lòng vẫn chẳng động đậy gì, anh lại nhắc: “Hôm nay không đi làm à?”
“Chết rồi, quên mất tiêu.” Cô ngẩng đầu lên, búng nhẹ cằm anh rồi thơm một cái, “Đúng là sắc đẹp hại nước mà.”
Nhiếp Tung bật cười không thành tiếng, bế bổng cô lên. Dưới tiếng hét nhẹ đầy bất ngờ của cô, anh như trẻ con nghịch ngợm mà hô to: “Khởi giá!”
Bữa sáng là sandwich tự làm và sữa tươi, đơn giản nhưng được bày biện đẹp mắt, anh còn chuẩn bị cả trái cây để tráng miệng.
Doãn Hy ăn rất ngon miệng, vừa liếm tay vừa thốt lên: “Hạnh phúc quá đi!”
Nhiếp Tung lau vết sữa ở khóe miệng cho cô, hỏi: “Mai cuối tuần, mình tính sao?”
“Á!” Doãn Hy cắn ngón tay, chớp chớp mắt, “Hình như em quên nói với anh một chuyện…”
“Chuyện gì?”
“Thứ Bảy em phải đi công tác.”
“Đi đâu?”
“Tỉnh bên cạnh.”
“Mấy ngày?”
Doãn Hy mím môi, lặng lẽ giơ bốn ngón tay.
“Thôi được rồi.” Nhiếp Tung dọn sạch bàn ăn, chấp nhận thực tế là cuối tuần không được bên bạn gái. Anh cầm túi giúp cô, thay giày, “Anh đưa em đi làm.”
Doãn Hy cười nịnh nọt, khoác tay anh xuống lầu.
Nhiếp Tung lái xe chậm rãi và vững vàng, nhờ đó Doãn Hy có đủ thời gian trang điểm nhẹ trong xe. Quy trình của cô đơn giản đến mức chỉ cần đánh một lớp kem nền mỏng sau lớp lót là xong.
Khi xe dừng lại, Nhiếp Tung quay sang nhìn cô, chạm nhẹ lên môi cô, hỏi: “Còn son môi đâu?”
“Ồ đúng rồi.” Doãn Hy lấy son ra, mở nắp.
Đang chuẩn bị thoa thì nghe anh nói: “Không phải có loại chổi gì đó dùng để thoa lên môi sao?”
“Anh nói cọ môi à? Em dùng không quen, cứ bôi trực tiếp thế này là được rồi.” Vừa thoa, cô vừa tự giễu, “Kẻ mắt em cũng không biết kẻ.”
“Kẻ thế nào?”
Doãn Hy nhờ anh cầm gương nhỏ giúp mình, rồi lấy bút kẻ mắt ra kẻ cho anh xem. Vốn đã không khéo tay, hôm nay đường kẻ lại càng méo mó. Sau khi dùng đến miếng bông tẩy trang thứ ba, cô buồn bực vứt bút xuống.
Nhiếp Tung nhặt bút lên thử trên khăn giấy, đầu bút mềm mảnh hơn cả bút lông. Anh dùng ngón trỏ nâng cằm cô để xoay mặt cô về phía mình, nhẹ nhàng phủ đầu ngón tay lên mí mắt cô, làm cô nhắm mắt. Bắt chước động tác của cô, anh nhẹ nâng mí mắt để lộ chân mi, sau đó cẩn thận kẻ một đường dọc theo đường cong mí mắt. Mắt còn lại anh cũng kẻ y chang, rất dễ dàng.
“Xong rồi.” Nhiếp Tung đưa gương cho cô.
Doãn Hy nhìn đường kẻ hoàn hảo trong gương, vui sướng đến không kiềm được, nhào vào lòng anh, hôn lên chóp mũi anh: “Tay nghề của thầy Tiểu Nhiếp nhà em giỏi thật đấy!”
“Ừm…” Nhiếp Tung vốn muốn phản đối cách gọi này, nhưng vì hai chữ “nhà em”, anh lại vui sướng, bắt chước theo cô, “Kẻ mắt của tiến sĩ Doãn nhà anh cứ giao cho anh là được.”
Sự thân mật này dĩ nhiên không thoát khỏi ánh mắt nhiều chuyện. Chưa đầy một tiếng sau, tin đồn “hoa khôi viện Địa chất hôn bạn trai trong bãi đỗ xe” đã lan đến văn phòng của Doãn Hy.
“Ôi chao, sư muội hôm nay mặt hồng hồng như hoa đào ấy nhỉ!” Trương Trì vừa bước vào đã lớn tiếng trêu, “Tặc tặc tặc, người đắm chìm trong tình yêu đúng là khác biệt!”
Doãn Hy từ từ rời mắt khỏi màn hình máy tính, liếc anh ta một cái: “Anh muốn nói gì?”
“Chuyện em hôn tạm biệt thầy Nhiếp ở bãi đậu xe, tôi nghe rồi nhé.” Trương Trì tiến đến trước bàn cô, cười hì hì nói, “Mấy thanh niên độc thân trong viện địa chất đều đang hỏi tôi xem, ai là người đã ‘hái mất’ cành hoa đó.”
“Sư huynh, chúng ta học ngành địa chất, mỗi ngày đều chân thật nghiên cứu, nói chuyện thì cũng nên thực tế chút được không?”
“Tôi nói quá sao?” Trương Trì sốt ruột bước hai bước tới trước mặt cô: “Tôi…”
“Làm gì thế?” Một giọng nói vang lên, Lâm Hiến Hoa đeo kính râm, hai tay chắp sau lưng đi vào văn phòng, “Đông vui nhỉ.”
“Sếp đến đúng lúc quá, nhanh, nói với Doãn Hy đi, có ai hỏi sếp chưa?” Trương Trì như thấy cứu tinh, vội kéo Lâm Hiến Hoa lại.
Lâm Hiến Hoa cười “hì hì” hai tiếng: “Đó là sức hút cá nhân của Doãn Hy thôi.”
Doãn Hy bị cả hai người trêu ghẹo liên tục cũng không cáu, chống cằm hỏi: “Vậy kết luận là gì? Là tôi có sức hút kinh khủng, chỉ một nụ hôn nhẹ cũng làm dấy lên sóng gió? Hay vì nụ hôn đó mà tôi phải trao lại danh hiệu ‘hoa khôi viện Địa chất’?”
“Sư muội, sao em có thể nông cạn thế, chỉ biết lo địa vị của mình.”
“Vậy tôi nên lo gì? Ý kiến của mọi người về việc tôi và Nhiếp Tung đang yêu nhau à?” Doãn Hy cười nhẹ một tiếng.
“Mọi người cũng chỉ quan tâm cô thôi mà…” Trên mặt Lâm Hiến Hoa hiện rõ vẻ hóng chuyện. Ông hiểu tính Doãn Hy, cô sẽ không dễ dàng để người khác quan tâm đâu.
“Sếp, anh nên biết em không cần loại quan tâm này.”
Lâm Hiến Hoa chỉ cười, không nói gì thêm.
“Vậy thì để thỏa mãn sự tò mò của sư huynh đi, em và thầy Nhiếp rốt cuộc đã tiến triển đến mức nào rồi?”
Doãn Hy liếc anh ta một cái: “Sự tò mò của anh đáng giá bao nhiêu? Có giúp tôi tăng lương được không?”
“Sếp, anh xem đi xem đi!” Trương Trì chỉ vào Doãn Hy la lớn, “Quá thực dụng rồi!”
Doãn Hy chắp tay hành lễ: “Đa tạ sư huynh khen ngợi.” Rồi lại quay sang Lâm Hiến Hoa, chắp tay nói, “Cảm ơn sếp đã dung túng.”
Lâm Hiến Hoa chỉ vào cô, lắc đầu cười: “Cô đó!”
Lẽ ra chỉ là một cơn gió nhẹ khuấy động mặt nước hồ yên ả, không ngờ lại khiến những lời đồn vô căn cứ mọc cánh bay xa, bị thêm mắm dặm muối đến mức cả viện nghiên cứu địa chất ai nấy đều biết.
Từng tốp đồng nghiệp quen biết với Doãn Hy lần lượt đến chúc mừng, cả mấy người từng đi thực địa với cô, những người đã gặp Nhiếp Tung một lần cũng tới trêu chọc. Suốt cả buổi sáng, cô cười đến cứng cả mặt, còn mệt hơn cả tổ chức một đám cưới.
Buổi trưa xuống căng tin ăn cơm, Doãn Hy nhận được không ít ánh mắt hóng chuyện, rồi bị một chị gái chặn lại giữa đường.
Chị gái đó là người nổi tiếng nhiệt tình trong cơ quan, nắm rõ ai còn độc thân ở phòng nào, ban nào, thường xuyên làm “bà mối” sau lưng. Trước đây, Doãn Hy từng là đối tượng “mai mối” của chị ta, nhưng giới thiệu bao nhiêu người cũng không có kết quả, từ đó chị ta liền cho rằng cô quá kén chọn. Mỗi lần gặp lại đều bóng gió hỏi han. Nay cuối cùng có chút “tin vịt” về Doãn Hy, chị ta tất nhiên không đời nào bỏ qua cơ hội.
“Doãn Hy à, có người yêu rồi ha~” Giọng chị vang lớn khiến nửa cái căng tin quay đầu nhìn, “Yêu là tốt! Tốt lắm!”
Doãn Hy vẫn giữ nụ cười lịch sự, gật đầu thay cho lời đáp.
“Là cậu nào phòng nào đấy? Nói chị nghe coi!” Chị ta chỉ tay về phía đám trai trẻ ngồi gần nửa căn phòng mà hỏi.
“Không phải người trong cơ quan mình ạ.” Doãn Hy làm bộ muốn đi tiếp.
Ai ngờ chị kia lập tức giữ tay cô lại, hoàn toàn không có ý định cho đi: “Vậy là ở đơn vị nào?”
Cô liếc mắt ra hiệu cho Trương Trì: “Sư huynh, tôi quên mang thẻ ăn rồi, đợi tôi với.”
“Quên mang thẻ hả, đến đây đến đây, muốn ăn gì, dùng thẻ của chị nè.” Chị gái hào phóng đặt thẻ cơm vào tay cô, rồi hỏi tiếp: “Bạn trai làm nghề gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Chị ơi, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép đi ăn cơm trước.” Doãn Hy gỡ tay chị ta ra, trả lại thẻ.
“Ừ ừ, lần sau dẫn người yêu đến để chị xem mặt một cái, chị giúp em ‘xét duyệt’.” Chị ta cất thẻ vào túi, lại dặn dò thêm: “Giới trẻ bọn em toàn thích mấy người bảnh trai, đâu biết cưới nhau rồi phải sống đời thường. Đẹp trai thì làm được gì, phải biết sống thực tế mới tốt!”
Trương Trì thật sự không chịu nổi nữa, đang định lên tiếng bênh vực thì bị Doãn Hy kéo đi trước. Anh ta liếc qua người phụ nữ vẫn đang say mê tám chuyện, cười khinh: “Nghe chị ta lảm nhảm làm gì cho mệt?”
“Không tới cứu tôi còn nói móc, anh có phải sư huynh ruột của tôi không đấy?” Doãn Hy lườm anh ta một cái sắc lẹm.
“Đi nào, sư huynh ruột mời em đi ăn món xào! Ở đây đầy mùi thị phi thế này, ai mà nuốt nổi cơm chứ!”
Mắt Doãn Hy sáng rỡ lên, nhanh chân bám theo ngay.
Viện nghiên cứu địa chất là đơn vị học thuật, không khí học tập rất nghiêm túc, môi trường đơn giản, thường mấy chuyện bàn tán thì qua vài ngày là lắng xuống. Nhưng lần này thì khác. Chuyện tình cảm của Doãn Hy không những không chìm mà càng ngày càng bị thổi phồng, tin đồn lan đi càng lúc càng sai lệch.
Khi cô đi công tác về, ngay cả sư đệ nhỏ luôn sống kiểu “ngoài cửa sổ không nghe chuyện thế gian” cũng chạy đến hỏi thật và lập tức bị Trương Trì mắng cho một trận.
Sư đệ tội nghiệp mặt mũi ỉu xìu, Doãn Hy phải đứng ra bênh: “Cậu ấy chỉ hỏi có mỗi câu chứ có hóng hớt gì đâu, anh mắng làm gì?”
“Không chịu động não, ai nói gì cũng tin, người có đầu óc nghĩ một chút là biết ngay thật giả.”
“Cậu ấy có lòng tốt nhắc tôi một tiếng, không thì tôi còn bị úp sọt không hay biết ấy.” Doãn Hy vừa nói vừa lấy son môi ra tô lại, mím nhẹ môi, mái tóc ngắn gọn gàng khẽ tung lên một cái. Cô nháy mắt với bọn họ: “Rồi, chị đi ‘thu dọn chiến trường’ đây.”
“Sư tỷ…”
“Em định làm gì?”
Doãn Hy huýt sáo một tiếng, dứt khoát bước ra khỏi văn phòng.