• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiếp Tung không theo đuổi cô, Doãn Hy vô cùng chắc chắn điều đó.

Nhưng còn cô thì sao? Đáp án cũng chắc chắn như vậy. Mặc dù người đàn ông này là cá thể mâu thuẫn nhất cô từng gặp, cô vẫn phải thừa nhận bản thân bị anh hấp dẫn. Nhiếp Tung càng nghiêm túc bao nhiêu, thì càng thẳng thắn bấy nhiêu, càng dễ đỏ mặt thì lại càng thú vị với cô.

Với tính cách của cô, nếu là người đàn ông khác thì cô đã chẳng cần quan tâm mà chủ động theo đuổi từ lâu. Nhưng đối mặt với Nhiếp Tung, lần đầu tiên cô cảm thấy lúng túng.

“Mệt à?” 

Tiếng huấn luyện viên cắt ngang dòng suy nghĩ của Doãn Hy, cô hoàn hồn lại, ra hiệu tiếp tục. Huấn luyện viên giơ tay tạm nghỉ, bảo cô nghỉ một chút.

“Sắp tới có giải đấu nghiệp dư, em vẫn không muốn tham gia sao?”

Phòng tập quyền anh này đã thành lập nhiều năm, đào tạo ra không ít vận động viên nghiệp dư, có người thậm chí còn giành được chức vô địch. Là một trong số ít học viên nữ, trình độ của Doãn Hy đã đủ để tham gia từ lâu, nhưng mỗi khi bị hỏi, cô luôn từ chối dứt khoát không chút do dự.

“Biết ngay là vậy mà.” Huấn luyện viên đã quá quen, cười nói như mọi lần: “Nhưng không thi thì thật đáng tiếc cho thực lực của em.”

Doãn Hy tháo găng tay ra, liếc nhìn ông: “Thầy tiếc không lấy được tiền thưởng vô địch chứ gì.”

Bị nói trúng tim đen, huấn luyện viên cũng không giận, chỉ cười toe toét.

Cô gái này vốn không thuộc kiểu “da trắng dáng xinh” truyền thống, lúc mới bước chân vào phòng tập còn mang vẻ yếu đuối mảnh mai. Thế mà một khi học quyền anh lại học rất nghiêm túc, khiến những người từng nghĩ cô chỉ đến chơi phải mở to mắt kinh ngạc. Một luyện là mấy năm, đấm ra cú nào cú nấy đều gọn gàng, mạnh mẽ. Cô đánh có phong cách, đến nỗi các học viên bình thường đều không đỡ nổi. Thậm chí vài huấn luyện viên nam lâu năm đôi khi cũng không đỡ nổi nắm đấm của cô.

Đợi huấn luyện viên rời đi, Doãn Hy mới mở nắp chai nước, ngửa đầu uống một ngụm. Trong gương, cô thấy mồ hôi đang lăn dài trên má. Cô dùng mu bàn tay lau qua, một chút vị mặn vô tình chạm vào môi. Cô liếm nhẹ một cái, thấy vị mặn hơn, liền tu một hơi dài nước khoáng.

Nếu Nhiếp Tung ở đây, liệu anh có thấy cô quá xuề xòa không? Dù sao, con gái mà dùng tay lau mồ hôi trông cũng hơi “man” quá. Nghĩ đến đây, Doãn Hy không nhịn được bật cười tự giễu — ai quy định con gái thì không thể sống thật với bản thân?

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn độc lập, tự mình đưa ra quyết định, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn chẳng cần ai lo lắng. Ngay cả những chuyến đi thực địa cường độ cao cũng không phụ thuộc vào đàn ông đi cùng.

Cô biết rõ mình không phải kiểu “gái yếu ớt trong lồng kính”.

Còn Nhiếp Tung… Dù có ở đây, với cái tính nghiêm túc quá mức của anh, đoán chừng cũng chẳng thèm để ý cô lau mồ hôi ra sao đâu. Có khi còn khuyên cô uống đồ uống thể thao thay vì nước khoáng để bổ sung điện giải cũng nên.

Càng nghĩ càng buồn cười, Doãn Hy mím môi bật cười. Gặp được người đàn ông thú vị như vậy thật sự không dễ, cô không muốn bỏ lỡ. Nhưng tên mọt sách đó lại cứ tỏ ra như kiểu “hãy làm bạn với tôi, tôi muốn nghiên cứu xem cô giống ai” làm cô chẳng còn tâm trí gì nữa, chỉ muốn xông lên đấm cho anh một cú.

Nhưng hiện thực là, đừng nói là đấm Nhiếp Tung, kể từ lần gặp gần nhất đến giờ đã nửa tháng trôi qua, cô muốn xem thử tên ngốc này bao giờ mới thông suốt.

Ngày hôm sau, Doãn Hy đi làm không thấy bóng dáng Trương Trì đâu, vừa định nhắn tin hỏi anh ta có ngủ quên không thì nhận được cuộc gọi từ chính chủ. Cô tưởng là nhờ chấm công hộ, ai ngờ Trương Trì đã xin nghỉ về quê đính hôn, gọi điện chỉ để dặn dò cô mấy việc liên quan đến khảo sát thực địa sắp tới và vài dự án lặt vặt, trong đó có cả việc phối hợp với bảo tàng.

Trước khi cúp máy, Trương Trì còn dặn dò đầy ẩn ý: “Sư muội à, tôi gọi cho em là để nói rõ, đây là cơ hội tuyệt vời sư huynh dành cho em, hãy nắm bắt lấy, tranh thủ hòa giải với thầy Nhiếp càng sớm càng tốt…”

Hoà giải cái quái gì…

Chưa kịp nghe hết, Doãn Hy đã cúp máy. Cô nhìn xấp tài liệu dày cộp trên bàn, toàn là tư liệu về khoáng vật dùng làm chất màu, rồi chán nản ném bút xuống.

Công việc gần đây của cô có liên quan đến chuyến đi Tô Châu lần trước. Khi đó, Tiểu Bàng đã cung cấp một vài khu vực khai thác khoáng vật nhỏ, không có nhiều dữ liệu ghi chép, nên Doãn Hy phải tổng hợp, so sánh với cơ sở dữ liệu gốc. Công việc này tưởng đơn giản nhưng đòi hỏi sự tỉ mỉ và kiên nhẫn. Có thể khu vực khai thác này không khớp với dữ liệu gốc, hoặc không đúng loại khoáng vật đã báo. Tất cả đều cần phân biệt, tra cứu, xác nhận với viện nghiên cứu địa chất địa phương, thậm chí phải khảo sát thực tế. Chỉ như vậy mới có thể hoàn thiện bản đồ phân bố nguồn khoáng vật mới.

Cô vừa mới bắt đầu giai đoạn đối chiếu đầu tiên thì kế hoạch đã bị đảo lộn vì sư huynh xin nghỉ. Dù sao cũng đang tạm dừng, thay vì phối hợp với bảo tàng, cô lại muốn đi khảo sát thực địa hơn.

Chuyến khảo sát lần này chưa kịp chờ dịp gặp mặt do Trương Trì sắp xếp thì đã được đưa vào lịch trình.

Địa chất học ngày nay đã hiện đại hóa rất nhiều, với máy tính bảng, thiết bị định vị GPS, máy ảnh kỹ thuật số… thay thế cho “bộ ba” công cụ truyền thống. Nhưng ở những nơi hoang vu, việc xác định phương hướng, đọc bản đồ, quan sát mẫu vật… vẫn cần kinh nghiệm và các công cụ thủ công như la bàn, búa địa chất, kính lúp, thẻ phân loại hạt.

Chính vì vậy, các cấu trúc địa chất, sự phân tầng, các lớp đá… chỉ có thể tận mắt quan sát mới có thể phân tích và đánh giá, khiến địa chất học không thể hoàn toàn thay thế bằng kỹ thuật số và vẫn luôn cần khảo sát thực địa.

“Tôi nhớ buổi học chuyên ngành đầu tiên ở đại học, thầy đã nói ‘thực tập là bước đầu vào nghề của địa chất học’.” Một cậu sinh viên mới ngồi bệt dưới đất than thở, “Thực tập trong phòng, thực tập ngoài thực địa, thực tập độc lập, thực tập sản xuất… học địa chất thì không chạy được cái nào.”

“Tôi tưởng cậu sẽ nói công việc quan trọng nhất của thạc sĩ với tiến sĩ là viết bài báo chứ!” Doãn Hy bật cười, nhấp một ngụm nước nhỏ.

“Doãn sư tỷ, viết bài báo cũng rất quan trọng mà.” Cậu nghiêm túc sợ cô coi nhẹ công tác nghiên cứu.

Lần này người dẫn đoàn khảo sát là Chủ nhiệm trung tâm nghiên cứu – Lâm Hiến Hoa. Thấy cậu nhóc nghiêm túc quá mức, ông vỗ vai cậu: “Thôi nào, sư tỷ cậu sao lại không biết cái này, số bài báo cô ấy viết đủ cho cậu đọc mấy tháng đấy! Cô ấy chỉ muốn nhắc cậu, đừng lẫn lộn đầu đuôi, quên cái gốc của nghề địa chất.”

Cậu sinh viên rối rít gật đầu: “Nhất định không quên ạ!”

Bị nhìn thấu tâm can, Doãn Hy hơi bĩu môi: “Sếp Lâm, không công bằng gì hết! Mãi mới có sư đệ để trêu chọc, mà cũng không cho cơ hội luôn.”

“Cô chỉ trêu sư đệ thôi à? Ở đây có ai chưa từng bị cô ‘chọc’ qua?” Lâm Hiến Hoa bật cười, dập tắt điếu thuốc, vứt vào túi rác mang theo.

Doãn Hy nhăn mặt: “Đi khảo sát địa chất đã đủ khổ rồi, muốn bắt nạt ai cũng bị ngăn cản, đúng là cuộc sống quá gian nan…”

“Không sao đâu chị, chị cứ bắt nạt em thoải mái.” Cậu sinh viên vừa lắc đầu vừa gật đầu, như thể chuẩn bị hy sinh vì nghĩa lớn.

Cả đoàn bật cười nghiêng ngả, nỗi khó nhọc tìm điểm khảo sát tạm thời bị quên đi.

Sau tràng cười, Doãn Hy thu lại nét mặt tươi tắn. Cậu sinh viên nhút nhát ấy lại khiến cô nhớ đến một người.

Người ấy lúc này vừa hoàn thành việc phục chế một bức cổ họa, mệt mỏi đến mức không buồn nói một lời, chỉ lặng lẽ uống cạn một ly trà.

Để chuẩn bị cho triển lãm kỷ niệm 60 năm thành lập Bảo tàng Diêu Thành, Nhiếp Tung và các đồng nghiệp đã bận rộn suốt ba tháng. Giờ mới hoàn thành phần phục chế cổ họa, mọi người thả lỏng trò chuyện.

Nhiếp Tung cuối cùng cũng có thời gian mở máy tính, tìm lại thư mục phục chế, nhanh chóng lôi ra bức tranh mỹ nhân còn dang dở mà anh chưa kịp hoàn thiện từ lâu. Ngay từ lần đầu nhìn thấy, anh đã chắc chắn 100%. Giờ khi bức tranh hoàn chỉnh hiện lên trên màn hình, anh vẫn ngẩn người nhìn rất lâu.

Một đồng nghiệp già đi ngang, liếc qua, tặc lưỡi: “Đây chẳng phải là bức tranh mỹ nhân mà năm xưa cậu theo thầy Nhiếp phục chế sao?”

Nhiếp Tung bừng tỉnh, khẽ đáp một tiếng “Vâng.”

Năm đó, anh mới 16 tuổi, lần đầu tiên dưới sự hướng dẫn của ông nội và bố, tham gia trọn vẹn một dự án phục chế cổ họa. Chính lần tham gia toàn diện đó, chính bức “Tranh Mỹ Nhân Đồ” ấy, đã mở ra chương đầu tiên trong cuộc đời phục chế tranh cổ của anh.

“À đúng rồi, tôi nhớ có một năm Tết Nguyên Đán, viện bảo tàng có đặc biệt làm một lô bản sao của bức Mỹ Nhân Đồ này để tặng nhân viên như một món quà mừng xuân,” Dưới ánh mắt dò hỏi của Nhiếp Tung, vị đồng nghiệp già vỗ đầu, “Trí nhớ tôi kém rồi, không nhớ rõ là năm nào, nhưng tôi dám chắc nhà cậu có một bản đó.”

Nhiếp Tung hoàn toàn không có ấn tượng gì về chuyện này, cũng không ngờ lại có một “thu hoạch bất ngờ” như vậy. Nhưng từ khoảnh khắc biết được có bản sao, trong đầu anh chỉ còn một ý nghĩ, nhất định phải tìm ra nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK