Rời khỏi văn phòng phó viện trưởng, Doãn Hy lập tức đẩy mạnh cửa bước vào văn phòng của Lâm Hiến Hoa, khiến sư đệ đang báo cáo công việc bên trong giật mình run lẩy bẩy.
Đối mặt với sự giận dữ của Doãn Hy, Lâm Hiến Hoa liếc nhìn sư đệ rồi phất tay nói: “Cậu ra ngoài trước đi, tôi cần nói chuyện với Doãn Hy một lát.”
Sư đệ lập tức đứng bật dậy, hoảng hốt chạy ra ngoài, còn không quên ngoan ngoãn đóng cửa lại.
Lâm Hiến Hoa ngoắc tay gọi: “Lại đây ngồi xuống đã rồi nói.”
Doãn Hy không bước tới lấy một bước, ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng vào ông: “Anh đã biết trước rồi đúng không? Sao không nói với em từ sớm?”
Lâm Hiến Hoa thở dài, rút ra một điếu thuốc: “Tôi cũng mới biết hôm qua thôi, còn chưa kịp định thần lại thì cô đã bị gọi đi nói chuyện rồi.”
“Vậy lúc em tới tìm anh vừa rồi, sao không nói bóng gió cho em biết chút gì?”
“Nói kiểu gì? Phó viện trưởng yêu cầu tôi phải giữ bí mật với cô. Tôi cũng muốn nói lắm chứ, nhưng tôi thừa hiểu tính cô rồi, cô mà biết trước, chắc chắn chưa đợi người ta mở lời đã lập tức thể hiện lập trường. Tôi nói có đúng không?” Lâm Hiến Hoa châm thuốc, chưa hút vội mà từ tốn phân tích: “Dù tôi có nói hay không, quyết định cuối cùng vẫn là ở cô. Tôi không thể vì tư lợi mà giữ cô lại chỗ tôi, lỡ như cô thật sự muốn chuyển đi thì tôi giữ sao được?”
Về công lẫn tư, cách làm của Lâm Hiến Hoa đều không có gì sai, huống chi ông còn dám lấy cả sự nghiệp ra đảm bảo để giữ cô lại. Doãn Hy kéo một chiếc ghế gần đó ngồi xuống, giọng dịu đi đôi chút: “Không phải em muốn đi, mà là có người muốn em đi.”
Điếu thuốc trong tay Lâm Hiến Hoa khẽ run: “Ai?”
Như có vật gì nghẹn nơi ngực, Doãn Hy lắc đầu. Trầm mặc một lúc, cô như thể đã hạ quyết tâm, mở miệng nói: “Sếp, duyệt nghỉ phép cho em đi.”
“Giờ phút này mà còn đòi nghỉ?” Lâm Hiến Hoa dập tắt điếu thuốc, nhíu mày.
“Người muốn em điều chuyển không phải là người của Viện Địa Chất. Em nghỉ phép cũng xem như nửa nghỉ nửa làm, sắp xếp lại suy nghĩ đồng thời hoàn thành nốt đề tài.” Trong lòng Doãn Hy rối bời nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.
“Thật không đấy?” Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, phó viện trưởng lại kín tiếng không hé lộ chút thông tin nào, khiến người ta thật sự không thể hiểu nổi. Lúc này, thấy Doãn Hy bình tĩnh như không, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cuộc nói chuyện vừa rồi, ông cũng an tâm phần nào. “Thế em muốn nghỉ bao lâu?”
“Nửa tháng thôi.”
Lâm Hiến Hoa đứng dậy, giọng trầm lại đầy chân thành: “Được, có chuyện gì thì gọi điện, đừng tự ý quyết định bừa.”
“Ha,” Doãn Hy nhếch môi cười khẽ, “Sếp còn dám lấy cả sự nghiệp và tiền đồ của mình ra bảo đảm cho em, em nào nỡ bỏ đi chứ.”
“Xì ——” Lâm Hiến Hoa nhướng mày, khóe môi bất giác cũng nở nụ cười: “Muốn đi thì đi nhanh!”
Doãn Hy mỉm cười rồi lập tức thu lại vẻ nhẹ nhõm, nói: “Là chuyện riêng, em sẽ tự xử lý.”
Đã xin nghỉ rồi, Doãn Hy không nấn ná nữa. Cô thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi văn phòng. Bãi đậu xe chật kín, cô ngồi trong xe thật lâu mà không khởi động máy.
Gió đầu đông lặng lẽ lướt qua thành phố, mang theo hơi lạnh luồn vào da thịt. Khung cảnh mùa thu héo úa chẳng còn lại bao nhiêu, chỉ còn cành khô lá rụng khiến lòng người trĩu nặng.
Doãn Hy rùng mình một cái, rồi khởi động xe. Cửa kính được kéo lên, điều hòa bật lên, nhiệt độ trong xe dần ấm hơn, đầu ngón tay cô cũng bắt đầu có cảm giác.
Màn hình điện thoại hiển thị vé chuyến bay chiều nay đi Vô Tích đã đặt thành công. Cô thoát khỏi ứng dụng đặt vé, mở nhật ký cuộc gọi gần đây, bấm gọi vào số của Nhiếp Tung. Nhưng chưa kịp kết nối, cô đã vội nhấn nút đỏ ngắt máy. Điện thoại bị ném sang một bên, cô đạp ga, tay nắm vô lăng lái xe rời khỏi cơ quan.
Về đến nhà, cô lấy vali, xếp quần áo, thu dọn hành lý, mọi động tác đều gọn gàng dứt khoát. Trên đường từ nhà ra sân bay, cô liên tục mở số của Nhiếp Tung rồi lại thoát ra, mở WeChat của anh rồi lại đóng lại, cứ lặp đi lặp lại hàng chục lần nhưng cuối cùng vẫn không gửi đi một lời nào.
Sau khi qua cổng an ninh, tâm trạng rối bời, Doãn Hy vội vàng mua một ly cà phê đá, không quên dặn nhân viên phục vụ: “Cho thêm đá nhé.” Cuối cùng, một ngụm cà phê lạnh trôi qua cổ họng, cảm giác nghẹn ngào vừa rồi cũng dịu đi nhiều. Cô tìm đại một chỗ ngồi, nhấp từng ngụm nhỏ cà phê, tâm trạng lại thần kỳ bình ổn lại.
“Tiến sĩ Doãn?”
Doãn Hy quay đầu theo tiếng gọi, thì ra là cô gái nhỏ Tư Dao, bạn thanh mai trúc mã của Nhiếp Tung.
“Trùng hợp quá.”
“Đúng là trùng hợp thật đấy!”
Hai người cùng bật cười nhìn nhau.
“Cô đi công tác à?” Tư Dao ngồi xuống cạnh cô, không đợi trả lời đã vội vàng thao thao bất tuyệt: “Tôi cũng thế!”
Doãn Hy cười nhẹ, không trả lời mà hỏi lại: “Muốn uống gì không? Tôi mời.”
“Không cần đâu, tôi vừa ăn một cây kem rồi.” Tư Dao cười tươi, khuôn mặt đầy vẻ hồn nhiên đáng yêu của một cô gái trẻ, “Tôi thật sự rất thích đi công tác, như vậy tôi có thể ăn đủ các món ngon ở mọi nơi, lại còn có thể lén ăn kem sau lưng bác sĩ Hàn như bây giờ.”
“Bác sĩ Hàn?” Mặc dù Tư Dao nói nhanh, nhưng Doãn Hy vẫn dễ dàng bắt được ba chữ đầy hân hoan trong lời nói ấy.
“Cái đó… nói ra thì dài lắm, có dịp tôi sẽ giới thiệu hai người với nhau. Nhưng mà nói thật, tôi phải cảm ơn cô đó.”
“Cảm ơn tôi chuyện gì?”
“Vì cô đã từng nói, yêu thích lẫn nhau chính là cảm giác tuyệt vời nhất, và tình cảm giữa hai người không nên bị ảnh hưởng bởi những yếu tố bên ngoài.”
Doãn Hy khẽ nhếch môi cười: “Tôi nhìn ra được, cô đang rất hạnh phúc với tình cảm hiện tại.”
“Đúng, bây giờ tôi thật sự rất vui, từng phút từng giây đều cảm thấy hạnh phúc vô cùng.” Nếu không phải vì ở sân bay đông người, chắc Tư Dao đã xoay vài vòng vì phấn khích. Cô ấy chống cằm, cười híp mắt nói với Doãn Hy: “May mà cô đã thu phục anh Tung sớm, nếu không tôi cũng không biết là trên đời này còn có một người đàn ông dễ thương hơn cả anh ấy xứng đáng để tôi yêu.”
Cô ấy chợt nhớ đến ba ngày sau khi hỏi bác sĩ Hàn câu “Hay là chúng ta thử xem?”, lúc cô ấy đến phòng y tế lấy thuốc phòng cảm cúm, tình cờ gặp đúng Hàn Thành Lâm.
Tư Dao hồi hộp mấy ngày trời, khó khăn lắm mới gặp được người, thế mà vừa mở miệng đã căng thẳng đến mức nói lắp: “Anh… sao anh không trả lời tin nhắn WeChat của tôi?”
“Tôi đi tập huấn kín mấy ngày nay, chưa kịp xem WeChat.” Vừa nói, Hàn Thành Lâm vừa lấy điện thoại ra, mở phần trò chuyện của cô ấy: “Có chuyện gì vậy? Nói bây giờ…”
Lời của Hàn Thành Lâm còn chưa dứt liền nghẹn lại nơi cổ họng. Anh liếc nhìn cô gái đang đứng trước mặt, cô ấy cúi đầu, má ửng đỏ, không dám nhìn anh.
Tư Dao ôm một đống thuốc, giả vờ ho nhẹ một tiếng: “Cái đó… tôi đi trước nhé.”
Vừa quay lưng lại thì đã bị bác sĩ Hàn dang tay dài chặn ngay trước cửa phòng phát thuốc.
“Giờ tôi trả lời đây.” Ngón tay anh lướt nhanh trên màn hình điện thoại.
Ngay lập tức, điện thoại của Tư Dao sáng đèn báo có tin nhắn. Dưới ánh mắt chăm chú của bác sĩ Hàn, cô ấy xem thì ngượng, không xem cũng ngượng.
“Xem đi chứ.” Hàn Thành Lâm mỉm cười, vẫn giống hệt như đêm hôm ấy.
Cùng lắm thì cũng chỉ bị từ chối, Tư Dao cắn răng mở WeChat. Trên ảnh đại diện của Hàn Thành Lâm hiện số “1” rõ ràng. Người đang ở ngay trước mặt, nhìn cô ấy đầy tha thiết, khiến cô ấy càng thêm hồi hộp.
Hàn Thành Lâm khẽ bật cười, đưa tay sang giúp cô nàng nhấn vào xem tin nhắn.
Giọng anh vang lên bên tai cô ấy, trùng khớp với dòng chữ hiện trên màn hình trò chuyện. Anh nói: “Vậy thì thử xem sao.”
Tư Dao không dám tin vào mắt mình, nụ cười cong nơi khóe môi anh rõ ràng vô cùng, thậm chí còn rực rỡ hơn đêm ấy.
Loa phát thanh ở sân bay vang lên, chuyến bay của cô ấy bắt đầu làm thủ tục lên máy bay. Tư Dao thu lại nụ cười ngốc nghếch trên mặt, luyến tiếc nói lời tạm biệt với Doãn Hy: “Tiến sĩ Doãn, tôi đi trước nhé. Hôm nay tình cờ gặp cô thật là bất ngờ, nói chuyện với cô cũng vui lắm!”
Doãn Hy rất rõ rằng hôm nay mình hoàn toàn không có tâm trạng, tương tác với Tư Dao cũng ít ỏi, gần như chỉ lắng nghe. Thế nhưng đối phương lại tỏ ra đầy nhiệt tình, điều này khiến cô có phần ngượng ngùng. Cô đứng dậy, lịch sự tiễn cô ấy ra cửa.
“À đúng rồi,” Tư Dao đột nhiên nhớ ra gì đó, cười ngượng ngùng, “Tiến sĩ Doãn, có một chuyện tôi phải xin lỗi cô.”
“Hửm?”
“Dạo trước, dì… à không, mẹ của anh Tung có hỏi xin tôi số điện thoại của cô.” Tư Dao liếc nhìn Doãn Hy, thấy cô không tỏ vẻ giận dữ gì, mới tiếp tục: “Tôi đã tra được số của cô trong danh sách hợp tác giữa viện Bảo tàng và viện Địa chất… rồi đưa cho dì ấy rồi…”
Những điều còn lại, dù Tư Dao không nói, Doãn Hy cũng đã đoán ra, buổi gặp mặt tại quán cà phê hôm đó hoàn toàn không phải là hành động bốc đồng. Cô nhớ lại lời của phó viện trưởng, liền đột nhiên hỏi: “Dì ấy có nói với cô là tìm tôi vì chuyện gì không?”
“Chuyện đó thì không,” Tư Dao lắc đầu, “Nhưng dạo gần đây chắc dì ấy cũng không có thời gian tìm cô đâu. Nghe mẹ tôi nói, dì ấy có một người bạn cũ mới được điều về Diêu Thành, dạo này ngày nào họ cũng tụ tập.”
Doãn Hy khẽ gật đầu, như có điều suy nghĩ, rồi hỏi tiếp: “Thế cô có biết người bạn cũ đó làm nghề gì không?” Hỏi xong thì lại hối hận, “Thôi, cô làm sao mà biết được…”
“Tiến sĩ Doãn, cô xem thường tôi quá rồi đấy.” Tư Dao nháy mắt tinh nghịch, “Thật ra tôi biết đấy, người bạn cũ đó của dì ấy còn có chút liên quan đến cô nữa cơ. Nghe nói là được điều về làm phó viện trưởng ở chỗ cô, Viện Địa Chất.”
Ban đầu, vì câu nói “có người nhờ vả” của phó viện trưởng và việc mẹ của Nhiếp Tung liên tục tác động đòi cô đổi công việc, Doãn Hy chỉ hơi mơ hồ nghi ngờ. Nhưng giờ đây, lời của Tư Dao đã hoàn toàn xác thực suy đoán ấy — người nhờ phó viện trưởng điều chuyển công tác của cô, chính là mẹ của Nhiếp Tung.
Tim Doãn Hy như bị một bàn tay vô hình siết chặt, không thể đập nổi, cũng không thở nổi. Cô không thốt nên lời, chỉ có thể uống từng ngụm cà phê trong tay. Thứ chất lỏng lạnh ngắt, đắng chát trượt qua cổ họng, rơi thẳng vào dạ dày, khiến cô rùng mình vì lạnh.
“Tiến sĩ Doãn, cô sao vậy?”
“Không sao…” Cô ngẩng đầu nhìn, thấy hàng người trước cổng lên máy bay đã vơi đi nhiều, bèn nhắc nhở: “Đi nhanh đi, không là lỡ chuyến đấy.”
Trước tiếng la nhỏ đầy hoảng hốt của Tư Dao, cô ngồi thẫn thờ lại vào ghế. Ly cà phê trong tay không còn động đến một giọt nào. Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột, kéo cô trở về với hiện thực.
“A lô, em tan làm chưa?” Giọng nói nhẹ nhàng, vui vẻ của Nhiếp Tung vang lên trong ống nghe, cùng tiếng leng keng của chùm chìa khóa.
“Anh vừa về đến nhà à?”
“Ừ, còn em?”
“Em đang ở sân bay.”
“Sân bay? Em đi đâu thế?”
“Có việc đột xuất nên phải đi công tác.”
“Khi nào về?”
“Vẫn chưa xác định…” Lời còn chưa dứt, bên kia điện thoại đã vang lên tiếng mẹ Nhiếp gọi: “Tiểu Tung à, mau rửa tay ăn cơm!”
Không biết Nhiếp Tung đã nói gì với mẹ, bên đó không còn tiếng động gì khác, chỉ còn giọng anh tiếp tục: “Em nói tiếp đi.”
“Anh ăn cơm trước đi.”
“Máy bay em mấy giờ cất cánh?”
“Em đang xếp hàng qua cổng kiểm tra an ninh, lát nữa là lên máy bay rồi.”
“Vậy khi em xuống máy bay thì nhắn WeChat cho anh nhé…” Nhiếp Tung còn định nói gì đó, nhưng lại bị tiếng mẹ cắt ngang. Anh hơi bực, quay ra quát nhẹ: “Mẹ, con đang gọi điện thoại mà! Mẹ có thể đợi một chút được không?”
“Cả nhà đang đợi một mình con ăn cơm đấy… Gọi cho ai thế? Là Doãn Hy hả? Đưa điện thoại đây, mẹ nói với con bé vài câu…” Giọng nói mơ hồ của mẹ Nhiếp lọt vào tai Doãn Hy, kèm theo là tiếng Nhiếp Tung đang cố gắng tranh luận gì đó.
Doãn Hy không quan tâm bên kia có nghe được hay không, chỉ khẽ nói một câu “Anh ăn cơm trước đi” rồi dứt khoát cúp máy.