• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo “tình báo” của sư đệ, mấy hôm trước chị gái kia moi từ miệng Doãn Hy chẳng được mấy thông tin, vậy mà hôm nay đã hào hứng kể chuyện yêu đương của cô với bất kỳ ai đến phòng tài liệu mượn hồ sơ.

Doãn Hy đứng ngoài cửa phòng tài liệu, qua cánh cửa khép hờ nghe thấy chị ta đang kể chuyện rất khí thế.

“Hồi trước tôi giới thiệu cho nó bao nhiêu thanh niên ưu tú, không đến mười thì cũng tám người, mà không trúng được một ai.”

Ngừng lại một lát, cô nghe tiếng cốc nước được đặt trở lại bàn, chắc hôm nay chị ta nói mỏi cả miệng rồi.

“Tôi bảo mà, con bé này quá kén chọn, mắt nhìn người cao siêu lắm! Kết quả thì sao? Lén lén lút lút quen một cậu làm ở bảo tàng, nghe nói còn nhỏ hơn nó hai tuổi cơ đấy. Bảo sao toàn chê bai người tôi giới thiệu, hóa ra là… trâu già gặm cỏ non!”

Không biết chị ta nghe tin từ đâu, mà nói như thật vậy.

Một đồng nghiệp đang làm hồ sơ cũng lên tiếng: “Hơn kém hai tuổi có sao đâu, với lại Doãn Hy nhìn trẻ lắm, không biết còn tưởng cô ấy mới tốt nghiệp ấy chứ.”

“Bây giờ nhìn còn trẻ đấy, chứ đến ba mươi, bốn mươi rồi thì sao? Khi đó thằng nhỏ vẫn còn trẻ trung, có khi còn chẳng thèm sống chung với một bà già hết thời nữa ấy chứ.”

“Ngày nào cũng đi thực địa, vài năm nữa là tàn ngay.”

“Chuẩn luôn, giờ thì da còn mịn, chờ ba năm nữa xem có nhăn không!”

“Cái cậu bảo tàng đó sao lại mê nổi con bé?”

“Giờ lại còn yêu đương kiểu chị em nữa cơ, xì, lỗi thời từ lâu rồi!”

“Thế giờ thịnh hành kiểu gì?”

“Bây giờ ấy à, mấy cô trẻ toàn mê chú già.”

“Con gái phải tìm mấy anh chững chạc, lớn tuổi tí mới ổn. Không thì yêu thằng nhỏ xong lại phải chăm bẵm nó như nuôi con, thế rốt cuộc là làm vợ, làm chị hay làm mẹ nó luôn đấy? Ha ha ha!”

Trong văn phòng không chỉ có một người, ngoài người từng bênh vực cô khi nãy, còn lại tất cả tiếng cười khúc khích đều xuyên qua khe cửa lọt ra ngoài, nghe như móng tay cào trên kính, nhức nhối đến mức Doãn Hy phải đưa tay ngoáy tai.

“Cạch—” Cửa bị đẩy từ ngoài vào. Doãn Hy ló đầu vào, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Trò chuyện gì mà vui thế? Ồn ào ghê ta?”

Tiếng cười lập tức im bặt như bị ai bấm nút “dừng”. Ai nấy đều đứng hình tại chỗ.

Không biết ai phản ứng trước, lắp bắp nói “tôi còn việc, đi trước đây”, mấy người khác cũng đồng loạt viện cớ “phải họp”, “sếp gọi”, “phải đi nộp tài liệu” rồi định ùa ra khỏi phòng.

Doãn Hy tựa vào cánh cửa, một tay chống khung cửa, nở nụ cười duyên chặn lại: “Ủa còn đang tám dở mà, sao vội thế?” Cô vuốt nhẹ lọn tóc mái, thở dài, “Thiệt là cảm ơn mọi người đã quan tâm tới đời sống tình cảm của tôi nha!”

Không khí trong phòng lập tức đóng băng. Không ai dám lên tiếng, đến thở cũng nhẹ lại. Dù người đứng chặn cửa là một cô gái xinh đẹp cười hiền, nhưng chẳng ai dám lướt qua.

Chị gái kia hít một hơi sâu, cười gượng ra làm lành: “Ấy dà, Doãn Hy à, tụi chị cũng chỉ lo cho em thôi, sợ em bị thiệt, đều là ý tốt cả, đừng hiểu lầm nha.”

“Chị à—” Doãn Hy cười càng rạng rỡ, tóc ngắn khẽ rung như đang vỗ tay phụ họa cho cô, “Chị là người nhiệt tình nhất, tôi nhất định phải cảm ơn chị thật đàng hoàng đó nha!”

Chị gái cười trừ, gương mặt lúng túng phải biết.

Doãn Hy buông tay xuống, đút cả hai tay vào túi, nói: “Tôi cũng bận rộn lắm, mấy chuyện vặt vãnh thế này không nhọc mọi người phải bận tâm. Giải tán đi.”

Đám đồng nghiệp vốn đã xấu hổ đến mức muốn nổ tung lập tức lũ lượt kéo nhau ra ngoài, chỉ còn lại chị gái kia ngồi lại trong văn phòng, cười cũng không được, giận cũng chẳng xong.

Doãn Hy liếc chị ta một cái, không nói thêm gì, quay người bỏ đi. Từ xa, Trương Trì và sư đệ đang lặng lẽ theo sau không biết vô tình hay cố ý, vừa đi ngang qua cửa cũng đồng loạt thở dài.

“Hầy, bây giờ yêu đương cũng bị đem ra bàn tán lắm chuyện thế cơ à!”

“Khụ khụ, sư huynh, có người thiếu cảm giác hạnh phúc nên phải dựa vào buôn chuyện để bù vào thôi.”

Hai người phối hợp ăn ý, làm mặt chị gái tái xanh rồi chuyển sang trắng bệch, cuối cùng bực mình đóng sầm cửa văn phòng lại.

Tiếng cửa đóng “rầm” một phát khiến sư đệ giật bắn mình, ôm ngực thở dốc: “Hú hồn hú vía!”

“Cái gan nhỏ xíu như cậu mà còn dám đi đưa tin cho sư tỷ, không chết giữa đường là may lắm rồi.” Trương Trì liếc cậu ta, không ngần ngại mà châm chọc.

Sư đệ gãi đầu, hơi ngại một chút, nhưng vẫn không quên bênh vực sư tỷ: “Sư tỷ ngầu quá đi mất, ra tay diệt tin vịt sạch sành sanh mà chẳng để ai bắt bẻ được câu nào, không khí xung quanh chẳng có lấy tí mùi máu tanh luôn ấy.”

“Chuyện này vốn dĩ là đám người buôn chuyện sai trước.”

“Em còn tưởng sư tỷ ít nhất sẽ đạp bay hai cái bàn cơ!”

“Ngây thơ quá đi, thanh niên ạ!” Trương Trì chỉ vào bóng lưng dứt khoát, mạnh mẽ phía trước, nói: “Dọn dẹp lũ nhiều chuyện kia, chẳng cần sư tỷ phải hy sinh đến mức phá hỏng tài sản công đâu.”

“À à, đúng đúng, thế thì không ổn rồi!”

“Hỏi cậu cái này, cậu biết ai thường làm đội trưởng khi đi thực địa không?”

“Không phải là sếp Lâm ạ?”

“Nếu sếp Lâm không đi thì sao?”

“Là anh hả, sư huynh?”

Trương Trì lắc đầu, cười: “Là nữ anh hùng phía trước kia kìa.”

“Doãn sư tỷ á?” Cả thế giới quan của sư đệ bị đảo lộn, “Đi thực địa mà có nữ làm đội trưởng là hiếm lắm luôn ấy!”

“Doãn Hy chính là kiểu tồn tại đặc biệt như thế đấy.” Trương Trì nhớ lại lần đầu nghe tin Doãn Hy dẫn đội đi thực địa, mình đã phản đối quyết liệt thế nào, rồi sau đó bị “vả mặt” đau đến mức nào. Anh ta bất giác đưa tay sờ mặt, cười nói: “Lẽ ra phải là mấy gã đàn ông trấn giữ tiền tuyến, vậy mà chỉ vì có một cô gái trong đội mà anh em lại thấy yên tâm hơn, cậu nói xem, có kỳ diệu không?”

Sư đệ bị chấn động đến mức không thốt nên lời. Cậu nghĩ tới một chuyện, liền hỏi: “Sư tỷ từng nói là từng đánh lợn rừng, bắt rắn thật ạ? Chắc nói đùa chứ gì?”

“Đùa á?” Trương Trì bật cười khẽ, “Cậu tưởng sư tỷ cậu ngày thường hoành hành ngang ngược chỉ là cậy vào nhan sắc làm càn à?”

“Không phải ư? Mọi người chẳng phải đều quý mến sư tỷ vì chị ấy xinh đẹp mà?”

“Vừa rồi tôi nói sai rồi, cậu không phải ngây thơ đâu, mà là ngu ngốc!” Trương Trì bắt đầu hối hận vì đã đi chung với tên ngốc này. Anh ta dừng bước, cố kìm nén cơn bực sắp bùng nổ, dùng chút kiên nhẫn cuối cùng để giải thích: “Doãn Hy hồi đại học đã là ‘hộ khẩu thường trú’ ở vị trí thủ khoa chuyên ngành nhiều năm liền, giờ còn là nữ tiến sĩ xuất sắc nhất của Viện Địa chất Diêu Thành. Ngoài chuyên môn vững vàng, cô ấy còn có lòng can đảm hơn người.”

“Nói vậy thì lần đầu em được đi thực địa mà vào đúng nhóm của sư tỷ là trúng số rồi còn gì…”

“Nói chung, lý lịch của sư tỷ cậu đủ để cậu khoe khoang cả đời đó!”

“Sư huynh, còn anh thì sao?”

Trương Trì cau mày: “Tôi sao cơ?”

“Anh thấy Doãn sư tỷ có lợi hại không?”

“Tôi kể cho cậu cả đống chuyện từ nãy đến giờ, chẳng lẽ cậu còn chưa nghe ra tôi đang nói cô ấy là sư tỷ mạnh nhất trong vũ trụ này à?!”

“À à, em hiểu rồi, Doãn sư tỷ là đỉnh nhất!”

So với việc Doãn Hy chỉ cần đứng một chỗ, không nhúc nhích một ngón tay cũng có thể dọn sạch “chiến trường”, thì bên phía Nhiếp Tung, khói thuốc nội bộ lại chưa tan nhanh như vậy.

Mẹ Nhiếp đã thẩm vấn con trai suốt ba ngày liền, vậy mà vẫn không moi ra được chút gì. Bà tức đến phát điên, chỉ còn cách bắt chồng làm “bia đỡ đạn”: “Xem con trai ông kìa, giờ hỏi gì cũng không nói!”

“Con lớn rồi, bà quản làm gì nữa.” Bố Nhiếp cố gắng khuyên nhủ.

“Bây giờ thì chê tôi lo nhiều, thế lúc tôi sinh nó sao ông không bảo tôi đừng quản đi?!” Mẹ Nhiếp vừa nói vừa đỏ hoe cả mắt.

Bố Nhiếp đặt tờ báo xuống, thở dài: “Vậy bà muốn nó ở mãi bên cạnh mình, không yêu đương, không kết hôn, cô độc cả đời sao?”

Giọng nghẹn ngào của mẹ Nhiếp tạm ngưng lại, thì thầm: “Không phải không cho nó yêu, chỉ là mong nó có thể kể cho mình nghe một chút tình hình cụ thể thôi mà…”

Bố Nhiếp nhướn mày: “Thông tin cơ bản về cô gái đó, Nhiếp Tung chẳng phải đã nói với bà rồi sao? Bà còn muốn biết gì nữa? Hôm qua nắm tay, hôm nay ôm nhau, mai đi ăn tối dưới ánh nến, bà muốn nó báo cáo từng li từng tí luôn hả?”

“Nói vài chuyện thôi cũng được, để chúng ta còn có phán đoán về đối phương là người thế nào.”

“Tôi chỉ biết hồi trẻ yêu bà, đi dạo công viên với bà, tôi cũng chẳng nói gì với bố mẹ tôi cả.” Bố Nhiếp do dự một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được, nói tiếp: “Bà đừng lo chuyện bao đồng nữa.”

“Tôi đang quan tâm con trai, vậy mà ông còn bảo tôi lo chuyện bao đồng…” Mẹ Nhiếp chỉ tay vào mũi chồng, tức giận nói, “Hồi ông theo đuổi tôi, có mượn cả trăm lá gan cũng không dám nói câu đó!”

“Tôi chỉ đang nói lý, bà khơi lại chuyện xưa làm gì?”

“Chuyện xưa gì thế ạ?” Nhiếp Tung tan làm về, không thấy ai ở phòng khách bèn đi thẳng vào bếp, vừa đúng lúc nghe thấy câu cuối cùng của bố.

Bố Nhiếp tháo kính xuống, lập tức “ném lửa” sang con trai: “Kìa, người ta về rồi đó, có gì thì tự hỏi nó đi.”

Mẹ Nhiếp hít sâu bình tĩnh lại, xoay người nắm tay con trai, giọng nghiêm túc mà nhẹ nhàng: “Con trai, mẹ rất vui vì con đang yêu, nhưng mẹ chỉ mong con hiểu rõ người ta là ai, đừng vội đưa ra bất kỳ quyết định gì.”

“Mẹ, mẹ nói vậy là sao?” Nhiếp Tung bị lời mẹ nói làm cho bối rối, quay sang cầu cứu bố mình.

Bố Nhiếp chỉ liếc anh một cái, không nói gì.

“Trước đây chuyện gì con cũng kể với mẹ, đến mức cô gái nào đưa thư tay cho con, mẹ cũng biết. Vậy mà lần này con chẳng hé miệng nửa lời, mẹ hoàn toàn không biết con đang quen ai, tình cảm ra sao cả?”

“Mẹ à, con trưởng thành rồi, chuyện yêu đương mẹ đừng can thiệp nữa.”

“Dù con có lớn đến đâu, trong mắt mẹ, con mãi là đứa trẻ. Bảo mẹ đừng quan tâm, mẹ không làm được.”

Nhiếp Tung tháo kính, xoa xoa mắt: “Mẹ, mẹ lý trí một chút đi, chuyện yêu đương là việc riêng của con.”

“Con kể sơ sơ thôi cũng được, những chuyện con với cô ấy ở bên nhau thế nào, mẹ chỉ muốn nghe chút thôi mà.”

Nhiếp Tung cầm gọng kính, nhìn thẳng vào mẹ, không có ý nhượng bộ: “Nhưng con không muốn kể cho mẹ.”

“Con rốt cuộc đang quen cô gái như thế nào mà lại thành ra như vậy? Là cô ta không cho con kể với mẹ sao?” Mẹ Nhiếp giận dữ, ngón tay chỉ vào con trai bắt đầu run lên.

Bố Nhiếp thấy không ổn, vội ra can ngăn: “Sao lại lôi con gái người ta vào, bà nói chuyện tử tế với con đi.”

“Hay lắm, hết người này đến người kia bênh vực nó, rốt cuộc cô ta có gì mà dám chia rẽ cả nhà mình như vậy!”

Nhiếp Tung đeo lại kính, lạnh lùng nói: “Cô ấy không rảnh rỗi tới mức đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK