Thấy chuyện còn chưa phân rõ ràng mà con trai đã muốn rút lui, mẹ Nhiếp vội quay sang cầu cứu hai người đàn ông chỉ ngồi bên xem diễn: “Bố! Văn Viễn! Hai người nhìn nó kìa!”
“Con cháu lớn rồi, có suy nghĩ của mình, con cứ để nó tự quyết định đi.” Ông Nhiếp Phàm Chu đeo lại kính lão, đứng dậy đi vào thư phòng.
Bố Nhiếp – Nhiếp Văn Viễn uống ngụm trà cuối cùng trong ly, kéo tay vợ lại: “Bà còn không nhìn ra à? Con trai mình chắc là đã có người trong lòng rồi.”
“Cái gì cơ?” Mẹ Nhiếp sững người.
“Bà đừng thấy Tiểu Tung tính cách chậm rãi hướng nội mà xem thường, thật ra nó rất có chính kiến. Bao nhiêu năm nay, quan hệ giữa nhà ta và nhà họ Tư ra sao, bố mẹ hai bên nghĩ gì, bà tưởng nó không biết chắc? Nó chỉ là ngại nói ra, sợ làm không khí khó xử thôi.”
“Vậy mà hôm nay nó lại…”
“Hôm nay, nếu không phải bên nhà họ Tư có động thái gì, thì là do bà gấp quá, ép nó phải nói trắng ra đấy.”
Mẹ Nhiếp khi nãy chỉ lo mắng con trai, hoàn toàn không chú ý đến trạng thái cảm xúc của anh khi vừa về nhà. Giờ nghĩ lại mới thấy, quả thật ngay từ khi bước vào cửa, Nhiếp Tung đã có gì đó không đúng lắm. Nhưng bà lại không chịu cúi đầu thừa nhận rằng mình đã quá nóng vội, liền giật tay khỏi chồng, giận dỗi nói: “Ngày trước tôi cũng hay mắng nó là ‘cái hũ nút không biết đối nhân xử thế’, nhưng chưa bao giờ thấy nó phản kháng rõ ràng như hôm nay cả!”
Tuy trong nhà có ông cụ Nhiếp Phàm Chu làm chủ, nhưng mọi chuyện trong nhà đều do mẹ Nhiếp quản lý. Các đấng mày râu trong nhà rất nể bà, rất ít khi phản đối điều gì. Nhưng tối nay, không một ai đứng về phía bà, khó tránh khiến bà thấy ấm ức, càng nói càng thấy tủi, vành mắt cũng đỏ lên.
“Được rồi, con trai bà tuy chậm thật, nhưng không ngốc đâu.” Nhiếp Văn Viễn kéo vợ vào lòng, vỗ nhẹ vai bà, “Bà ấy à, đừng gán ghép nó với con gái nhà họ Tư nữa.”
Mẹ Nhiếp tựa vào vai chồng, hỏi một câu: “Vậy tôi gán ghép với ai?”
“Bà khỏi cần lo, cứ yên tâm đợi Tiểu Tung dắt con dâu về ra mắt đi.” Nhớ lại biểu cảm của con trai tối nay, Nhiếp Văn Viễn nở nụ cười chắc nịch.
“Ông chắc như vậy à? Rằng nó có thể mang về một cô gái vừa ngoan ngoãn hiểu chuyện, vừa môn đăng hộ đối như Dao Dao?”
“Tôi hiểu con trai mình.” Tay ông khựng lại, hỏi ngược, “Hơn nữa, sao bà lại nghĩ nó không thể dẫn về một cô gái khiến mình vừa lòng vừa ý chứ?”
“Hừ!” Mẹ Nhiếp hừ một tiếng, trong đầu vẫn chưa thể nghĩ ra ai có thể tốt hơn Tư Dao để làm con dâu.
Sáng sớm hôm sau, giọng mẹ Nhiếp lại vang lên trong nhà, vẫn là kiểu thúc giục như mọi ngày: “Con đang làm gì thế? Chậm chạp thế này, sắp trễ làm rồi đấy!”
Nhiếp Tung thong thả uống hết ly sữa, đứng dậy đáp: “Con thay đồ rồi ra ngay.”
Cuộc tranh cãi đêm hôm trước chỉ là một chương nhỏ, vụn vặt trong đời sống gia đình, không ai thật sự để trong lòng.
Trước khi ra khỏi cửa, Nhiếp Tung liếc thấy chiếc bình giữ nhiệt ở lối vào, lúc này mới nhớ ra mình quên mang nó về từ nhà họ Tư tối qua. Mẹ Nhiếp liếc anh một cái, trách yêu: “Là Dao Dao mang qua từ sáng sớm rồi đấy.”
“Ồ.”
Thấy con trai vẫn bộ dạng không mặn không nhạt, mẹ Nhiếp tức thì giơ tay đập nhẹ một cái lên lưng anh: “Thằng nhóc thối, con bảo mẹ phải ăn nói thế nào với Dao Dao và mẹ con bé đây?”
Nhiếp Tung biết mẹ mình chỉ đang giận nhất thời, nên để mặc bà mắng vài câu, sau đó thay giày chuẩn bị ra cửa. Mới bước được một bước, anh lại nhớ ra điều gì, quay đầu nói: “Mẹ, tối nay tan làm dạy con nấu món chè đậu xanh bí đỏ nhé.”
Mẹ Nhiếp nhìn bóng lưng con trai hồi lâu mà không đáp. Mãi đến khi cửa khép lại, bà mới như sực tỉnh: “Cái thằng nhóc thối tha này, học nấu chè vì ai vậy chứ? Chẳng lẽ… thật sự có người trong lòng rồi?”
…
Doãn Hy hồn nhiên không hay biết mình đang được ai đó âm thầm nhớ nhung, bỗng hắt hơi một cái trong phòng thí nghiệm, liền khoác thêm chiếc khăn choàng lên vai.
“Ô hô, sư muội đến sớm thế cơ à!” Trương Trì đã lâu không gặp, bước vào với làn da đen sạm đến mấy tông vì nắng. Anh ta tiện tay cầm lấy bản báo cáo thí nghiệm đặt bên cạnh cô, “Loại mỏ nhỏ không tên thế này, cần phải làm phân tích thí nghiệm thật à?”
“Nếu chỉ có một thì không cần, nhưng nếu đã hình thành quy mô mà vẫn bị phớt lờ, thì đó là sự tắc trách của chúng ta rồi.” Doãn Hy không rời mắt khỏi tiêu bản dưới kính hiển vi, nghiêm túc đáp lời.
“Nhưng mà, em tìm đâu ra lắm mỏ nhỏ thế chứ?”
“Không tiện tiết lộ.”
“Vậy mới sáng sớm tinh mơ, chưa tới giờ làm em đã lăn vào phòng thí nghiệm là vì sao?” Trương Trì đặt bảng số liệu xuống, nửa đùa nửa thật, “Chuyện lạ có thật đấy!”
“Còn hai dữ liệu nữa thôi, làm xong là tôi có thể đi gặp tình lang rồi!” – Doãn Hy hí hửng, nháy mắt tinh nghịch với anh ta.
“Thầy Tiểu Nhiếp đấy hả?” Trương Trì kéo ghế ngồi bên cạnh cô, “Thành đôi rồi hả?”
“Thành gì cơ?”
“Ý là, anh ấy thành bạn trai em rồi à?”
Doãn Hy ngẫm nghĩ một chút: “Chắc vẫn chưa tính.”
Trương Trì ngơ ngác: “Sao lại thế?”
“Anh ấy nói muốn theo đuổi tôi, chứ đâu có nói làm bạn trai tôi.”
“Phì—” Trương Trì bật cười, đưa tay lên trán, “Sư muội à, thế là ăn hiếp người ta quá rồi đấy!”
“Anh ấy nói sẽ theo đuổi, chẳng lẽ tôi lại cản? Tôi không phải kiểu người đi dập tắt nhiệt huyết của người khác đâu.” Doãn Hy vừa nói vừa điền vài con số quan trọng vào bảng biểu, rồi tháo găng tay ra.
“Không danh không phận, em dám hết lòng hết dạ sao?”
Lời Trương Trì nói có vẻ mập mờ, người ngoài nghe chắc chẳng hiểu, nhưng giữa họ, vốn đã quen hiểu nhau qua từng ánh mắt suốt bao năm, thì chỉ một câu là đủ.
Doãn Hy gõ nhẹ vào xấp giấy, mỉm cười: “Có sao đâu!” Dứt lời liền xách túi rời đi, bóng lưng ung dung thảnh thơi, toát lên khí chất phóng khoáng không gì sánh nổi.
Trương Trì búng tay một cái, khẽ cười: “Quả nhiên là sư muội của tôi!”
Quả đúng như vậy, với Doãn Hy thì chẳng có điều gì có thể làm khó cô. Giống như lúc này, khi biết Nhiếp Tung đang bận họp, cô liền ghé qua văn phòng của tổ đóng khung tranh thư họa, hăng say xem mọi người phục chế tranh cổ. Trông cô chẳng khác nào một đứa trẻ tò mò, gặp ai cũng hỏi han tíu tít.
“Dùng nước à? Giấy không sợ nát sao?”
“Còn bốc khói nữa… là nước nóng à? Gì cơ? Nước sôi á?”
“Nước sôi không làm hỏng tranh sao?”
“Phương pháp xông nước là gì? À, pha nước sôi với nước lạnh, hóa ra là dùng nước ấm để rửa tranh…”
“Không dùng nước lạnh được à? Ồ, vì không tẩy sạch được vết bẩn…”
“Treo lên tường để làm gì thế?”
“Cứ phun nước mãi vậy có mệt không?”
“Đây là tô màu toàn bộ hả?”
“Hồ dán cũng phải tự làm luôn? Trời ơi, mọi người toàn làm việc đòi hỏi tay nghề tinh xảo cả đấy!”
Chỉ trong nửa buổi, qua từng câu hỏi đáp rôm rả, Doãn Hy đã thân quen với đồng nghiệp của Nhiếp Tung. Có người tò mò về nguồn gốc khoáng vật mà cô mang theo, cô đều không giấu giếm, cặn kẽ trả lời. Thậm chí ngay cả mấy người ở văn phòng bên cạnh qua đây cũng có thể trò chuyện vui vẻ. Thế nên, khi Tư Dao bước vào tìm Nhiếp Tung, cô ấy cũng chỉ tưởng là thêm một đồng nghiệp mới đến.
“Ôi chà, hôm nay thầy Tiểu Nhiếp đúng là đào hoa ghê nha!” Một người trong tổ thư họa cười đùa, “Tiến sĩ Doãn còn chưa rời đi, mà Dao Dao đã tới rồi.”
Tư Dao lúc này mới phát hiện ra người đang ngồi ở chỗ của Nhiếp Tung chính là Doãn Hy, ánh mắt cô ung dung nhìn mình, khóe miệng khẽ nhếch, chân mày cũng nhẹ nhàng nhướng lên.
Tư Dao đảo mắt một vòng rồi cố ý hỏi: “Anh Tung họp đến bao giờ mới xong vậy?”
Không phải là “thầy Tiểu Nhiếp”, cách gọi trang trọng trong công việc, mà là “anh Tung” thân mật, riêng tư. Mọi người trong văn phòng đều biết nhà họ Tư và nhà họ Nhiếp vốn giao hảo lâu năm, cách xưng hô này với họ không có gì xa lạ.
Chỉ có Doãn Hy ngoài việc từng nghe Tiểu Bàng gọi như vậy, đây là lần đầu tiên cô nghe một cô gái gọi Nhiếp Tung là “anh Tung”, khiến ánh mắt vừa rời đi lại khẽ quay trở lại, nhìn chăm chú vào Tư Dao.
Chưa đến hai, ba giây, cô đã đứng dậy, cười nhạt:
“Mọi người cứ làm việc, tôi ra ngoài đi dạo một chút.”
Tư Dao đợi cô đi rồi mới quay sang hỏi người khác: “Cô ấy là ai vậy?”
“Tiến sĩ Doãn ở Viện Nghiên cứu Địa chất.”
“Cô ấy tìm Nhiếp Tung làm gì?”
“Làm dự án hợp tác mà, em không biết à?”
“Ồ, vậy sao?” Tư Dao khẽ lắc đầu. Cô ấy chưa từng nghe Nhiếp Tung nhắc đến chuyện này.
“Trước đó thầy Tiểu Nhiếp xin nghỉ phép cũng là để đi tìm tiến sĩ Doãn đó.” Một người ghé tai nói nhỏ.
Tư Dao thoáng giật mình. Câu chuyện này dường như không trùng khớp với những gì cô ấy biết, bèn lập tức truy hỏi:
“Không phải là đã có hướng giải quyết cho nguồn thay thế khoáng chất tạo màu rồi sao?”
“Không rõ nữa, chắc là vì đề tài cần thôi, nghe nói tiến sĩ Doãn đi lấy mẫu ngoài thực địa…”
Đám người tổ thư họa cũng không nắm rõ lắm, chỉ biết lờ mờ rằng chuyến nghỉ phép đó của Nhiếp Tung có liên quan đến việc đưa người bị thương về.
“Nghe bảo bị thương cơ mà, đoàn nghiên cứu phải tiếp tục làm việc, là thầy Tiểu Nhiếp đích thân đưa cô ấy quay lại đấy…”
“Phải đó, tiến sĩ Doãn vừa nói mấy hôm trước mới tháo băng mà.”
“Tôi cũng thấy vậy, tay cô ấy còn vết sẹo nữa kìa.”
“Làm địa chất khổ lắm, không phải ai cũng trụ được đâu.”
Câu chuyện trong tổ thư họa dần bị kéo sang những gian khổ của công việc khảo sát địa chất. Nhưng giữa vô vàn lời bàn tán, Tư Dao lại nghe ra một sự thật khiến cô ấy khó lòng tiếp nhận.
Trẻ tuổi, bốc đồng, cô ấy làm gì còn ngồi yên nổi. Bỏ lại cả căn phòng đang rôm rả chuyện ngoài hiện trường, cô ấy mở cửa bước nhanh ra ngoài.
Vừa tới cổng sân nhỏ của tổ thư họa, đã thấy Doãn Hy đứng dưới giàn nho.
“Này—” Tư Dao chạy lại, giọng đầy tức giận, “Nho chưa chín đâu!”
Doãn Hy mắt còn chẳng buồn nhướng lên, thản nhiên đáp: “Tôi không hái, chỉ ngắm thôi.”
“Vậy cô đứng lên ghế đá làm gì? Ngắm nho mà phải đứng cao thế à?” Tư Dao khí thế bừng bừng, chỉ thiếu nước kéo người ta xuống.
“Ngửi.” Doãn Hy buông một từ, nhẹ như làn gió.
Tư Dao khẽ hừ một tiếng, giọng đầy khinh miệt: “Anh Tung trước kia xin nghỉ, hóa ra là vì cô à?”
“Hmm?” Doãn Hy từ trên bệ đá nhẹ nhàng nhảy xuống, phủi lớp bụi trắng dính vào ống quần rộng thùng thình, thản nhiên hỏi: “Cô là…?”
“Tôi là… của anh Tung…” Bốn chữ “thanh mai trúc mã” nghẹn lại nơi cổ họng, Tư Dao nhất thời không thể nói ra, đành lấy cái danh mà tối qua Nhiếp Tung tự mình nói, “Em gái…”
“Ồ?” Doãn Hy có vẻ đã phần nào đoán được mục đích của người đối diện, khóe môi cong nhẹ, cười như không, “Em ruột à?”
“Không phải…” Tư Dao chột dạ, khí thế cũng yếu đi đôi phần.
“Vậy là gì?” Doãn Hy xoay nhẹ tròng mắt, chậm rãi nói – “Em gái… mưa?”
“Cô… cô nói chuyện kiểu gì mà khó nghe thế!”
“Không phải em ruột, cũng chẳng phải em gái mưa,” Doãn Hy từ tốn bước lại gần, đối mặt với cô gái đang tức tối đến gần như run lên, giọng vẫn ôn hòa như gió thoảng, “Vậy cô lấy tư cách gì để chất vấn tôi?”