Vài ngày sau, Doãn Hy đang ở tận nước ngoài, đã nghe được tin ông nội Nhiếp đã bắt đầu “trấn giữ trận địa” ở nhà, cô cười đến không dứt trong cuộc gọi video: “Ông cụ đáng yêu ghê!”
Nhiếp Tung làm bộ giận dỗi: “Không có công của anh chắc?”
“Có có có,” Doãn Hy không ngần ngại khen ngợi, “Anh chàng này cũng giỏi đấy chứ!”
Rõ ràng là anh tự vẫy đuôi đòi được khen, vậy mà cuối cùng vẫn như mọi lần, vừa được Doãn Hy khen một câu là mặt đã đỏ lên, Nhiếp Tung ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Doãn Hy bật cười qua màn hình: “Thật muốn véo tai anh một cái.”
“Cho em véo nè.” Nói rồi, Nhiếp Tung nghiêng mặt sát vào màn hình điện thoại, thật sự để lộ đôi tai đỏ bừng của mình.
Đến khi anh ngồi thẳng lại, Doãn Hy trách yêu: “Ngốc.”
Anh ngốc lại ngốc nghếch hỏi cô: “Còn mấy ngày nữa em về?”
Doãn Hy giơ bàn tay lên lắc lắc: “Năm ngày.”
“Năm ngày?” Nhiếp Tung liếc sang cuốn lịch trên bàn, khoanh tròn ngày cô về, rồi đẩy nhẹ mắt kính, nhìn lại vào màn hình nơi có gương mặt Doãn Hy, “Để anh đi đón em nhé.”
“Được thôi.” Doãn Hy uống một ngụm nước, rồi đứng dậy: “Đợi em chút nha.”
Chẳng bao lâu sau, cô xuất hiện lại với một hộp mì ăn liền trong tay, dùng nĩa trộn đều trong tô rồi ăn một miếng: “Wow! Ngon quá trời luôn!”
“Cái gì ngon?”
“Mì ăn liền đó!”
“Đói rồi hả?”
Doãn Hy lắc đầu: “Không phải đói, mà là thèm!”
“Bên tổ chức cho em ăn gì vậy? Đến nỗi phải lấy mì ăn liền giải thèm…”
“Em có một cái bao tử kiểu Trung Hoa mà!” Doãn Hy tội nghiệp than thở với anh, “Anh biết em cho gì vào mì không?”
“Gì cơ?”
“Dưa muối, Lão Can Ma, sốt bò, trứng chiên với xúc xích.” Doãn Hy đắc ý khoe từng món cho anh xem, “À đúng rồi, còn có cải luộc nữa.”
(*) Lão Can Ma là tên một loại gia vị ớt trộn dầu (辣椒油 – chili oil) rất nổi tiếng của Trung Quốc, đặc biệt là trong ẩm thực Tứ Xuyên và Quý Châu. Nó là một dạng sa tế cay.
Nhiếp Tung bật cười: “Không tồii, dinh dưỡng cân bằng.”
“Còn phải cố thêm năm ngày nữa…” Nói đến đây, gương mặt cô lại sụ xuống, “Vừa xuống máy bay là em phải đi ăn tiệm ngay lập tức.”
“Được. Muốn ăn gì nào? Lẩu? Thịt cừu nhúng? Đồ nướng? Món Hoài Dương…”
(*) Món Hoài Dương đại diện cho một trường phái ẩm thực truyền thống nổi tiếng của Trung Quốc, thuộc ẩm thực Giang Tô. Ẩm thực Hoài Dương thường có xu hướng hơi ngọt, hầu như không cay, trái ngược với một số món ăn cay nồng của các vùng như Tứ Xuyên hoặc Hồ Nam. Một số món ăn tiêu biểu: Đậu phụ Tứ Bảo, Canh cá chua ngọt, Thịt kho Đông Pha, Tôm hấp trứng muối, Gà hấp muối.
Nhiếp Tung chưa kịp nói xong, chỉ nghe thấy Doãn Hy hét lên cắt lời anh: “Lẩu lẩu lẩu!”
“Được rồi.” Cách qua màn hình, anh cũng cảm nhận được sự phấn khích của cô, liền vui vẻ đồng ý. Cười xong, anh chợt nhớ ra một chuyện: “Chờ em về anh cho xem một thứ.”
“Cái gì vậy?” Doãn Hy vừa hút mì, vừa mơ hồ hỏi anh.
“Về rồi sẽ biết.”
Doãn Hy đảo mắt, đôi mắt dài hẹp nheo lại đầy tinh nghịch: “Hoàn thành tranh rồi hả?”
“Sao em đoán được vậy?” Nhiếp Tung thật sự không hiểu nổi làm sao cô có thể đoán trúng. Lần trước cũng vậy, chẳng có gợi ý gì mà cô đã biết anh định vẽ gì; lần này cũng thế, mới nói vài chữ đầu, cô đã đoán trúng ngay. Thật lòng mà nói, anh vừa thấy bại trận lại vừa có chút đắc ý, mặt dày hỏi cô: “Có được tính là tâm linh tương thông không?”
Doãn Hy cong môi cười, nháy mắt: “Tính.”
“Anh đừng đóng khung trước được không?” Doãn Hy nhớ tới con dấu anh đã khắc cho cô, liền nói: “Em muốn in dấu lên tranh.”
Không biết là do mạng chậm hay do Nhiếp Tung khựng lại, mà biểu cảm của anh trên màn hình thoáng dừng một chút, sau đó nhanh chóng gật đầu đồng ý.
“Anh có ghi chữ lên tranh không? Kiểu như mấy họa sĩ thích ghi ‘ai vẽ năm nào’ ấy?”
“Không có, anh đâu phải họa sĩ…” Nhiếp Tung lẩm bẩm, “Nhưng mà anh có để lại vài dòng đơn giản.”
“Viết gì vậy?”
“Đừng hỏi nữa được không? Về rồi em sẽ biết.” Nhiếp Tung bất lực, khó khăn lắm mới tạo được chút bất ngờ, lại bị cô đoán trúng gần hết, chút bí ẩn cuối cùng mà cũng bị cô moi ra thì anh thật sự muốn khóc mất.
Đối với những người yêu nhau, càng xa nhau lâu thì thời gian chờ đợi được gặp lại càng trở nên dài đằng đẵng.
Nhiếp Tung đứng chờ ở sân bay, từng giây trôi qua như cả năm. Anh vươn cổ chờ đợi, không bỏ sót bất kỳ ai xuất hiện ở lối ra, cho đến khi bóng dáng của Doãn Hy xuất hiện giữa dòng người đông đúc, anh liền nhìn thấy cô ngay lập tức. Khi thấy cô đang ngó nghiêng tìm người, anh vẫy tay thật mạnh về phía cô.
Từ xa, đôi mắt của Doãn Hy lập tức cong cong thành hình lá liễu khi nhận ra anh, ánh nhìn lấp lánh, rạng rỡ. Cô kéo vali chạy nhanh về phía anh, tươi cười nhìn anh. Chiếc vali trong tay cô được anh đỡ lấy, vai được ôm trọn trong vòng tay anh, Doãn Hy ngoan ngoãn tựa vào ngực anh, hỏi nhỏ: “Đợi lâu rồi à?”
“Ừm.” Nhiếp Tung dẫn cô đi vòng qua đám đông, hướng về bãi đỗ xe.
Lúc anh đang cất hành lý vào cốp, Doãn Hy kiễng chân hôn nhẹ lên má anh, sau đó khoanh tay nhìn anh, trách yêu: “Ngốc rồi hả?”
Nhiếp Tung nhét cô vào ghế phụ, cài dây an toàn cho cô, rồi không nói một lời mà quay lại ghế lái.
“Này!” Doãn Hy không hài lòng, rút chìa khóa xe, tháo dây an toàn, giận dỗi nói: “Anh mà không nói gì thì em không đi với anh đâu.”
Nhiếp Tung tháo kính xuống, gập lại cẩn thận rồi mở nắp hộp đựng để vào trong. Anh nghiêng người tới, nắm lấy cằm cô, nhìn cô chăm chú rồi hôn xuống.
Doãn Hy vừa nãy còn đang giận anh im lặng, rõ ràng bị hành động này làm cho giật mình. Một mặt muốn thoát khỏi sự khống chế của anh, mặt khác lại dùng tay đẩy anh ra. Nhưng chàng trai trẻ kia vẫn vững như bàn thạch, hơi thở nóng bỏng của anh từ từ xâm chiếm mọi ngóc ngách không khí giữa họ.
Nụ hôn này khác hẳn mọi lần trước, mang theo sự chủ động và mạnh mẽ chưa từng thấy ở Nhiếp Tung. Trong lúc thở dốc, anh dần chậm lại, để cho đầu lưỡi của Doãn Hy từ từ rút về. Anh tựa trán vào trán cô, khẽ vuốt tóc cô, dịu dàng nói: “Anh nhớ em lắm rồi, không muốn chậm trễ thêm chút nào nữa, chỉ muốn nhanh chóng đưa em về nhà.”
Hiểu được tâm trạng của anh, Doãn Hy không còn giận nữa, chọc ghẹo: “Đưa em về nhà làm gì?”
Nhiếp Tung cọ cọ mũi lên chóp mũi cô, lẩm bẩm: “Không biết, chỉ muốn yên tĩnh ở bên em, chẳng làm gì cả.”
“Vậy anh gấp cái gì?” Doãn Hy véo lấy tai anh, giờ đã lại đỏ lên, bật cười, “Muốn để em véo tai hả?”
“Được.”
“Không đưa em đi ăn lẩu nữa à?”
“Ăn chứ, anh đặt chỗ rồi.” Nhiếp Tung đeo kính lại, lấy lại chìa khóa xe từ tay cô, hỏi: “Bây giờ đi ăn luôn không?”
“Anh ngốc à?” Doãn Hy giơ cổ tay lên trước mặt anh, “Còn lâu mới đến giờ ăn tối đấy!”
Trong nhà không khác gì so với trước khi cô ra nước ngoài, thậm chí còn sạch sẽ, gọn gàng hơn. Doãn Hy lấy quần áo từ trong vali ra, vừa sắp xếp vừa xuýt xoa ngạc nhiên: “Lần đầu tiên em thấy đàn ông giữ nhà tốt như vậy luôn đó!”
Nhiếp Tung đang bưng cốc nước đi vào nghe vậy thì khựng lại một chút, đặt cốc xuống, rồi từ phía sau ôm lấy cô: “Có bao nhiêu người đàn ông từng giữ nhà cho em rồi?”
“Cái đó hả…” Doãn Hy nhắm mắt suy nghĩ, giả vờ nghiêm túc nói, “Cũng… đôi ba người gì đó.”
“Qua loa.” Nhiếp Tung vùi mặt vào hõm vai cô, hơi thở nóng rực phả lên cổ cô.
Doãn Hy bị hơi thở nóng của anh làm nhột, vừa né tránh vừa liếc anh một cái: “Ghen à?”
“Không có…”
“Xì ——” Doãn Hy không tin, chọc tay vào má anh, “Mặt y chang oán phụ luôn này!”
Nhiếp Tung kéo dây kéo vali lại, lập tức phủ nhận: “Thật mà, không có.”
“Thật sự không để tâm à?” Doãn Hy tiếp tục trêu chọc, “Hay để em ‘thành khẩn khai báo’ nhé?”
“Anh không tò mò về bọn họ, cũng chẳng có hứng thú.”
“Thế anh có hứng thú với ai?” Câu hỏi của Doãn Hy đầy táo bạo, cô thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dạng nghiêm túc của Nhiếp Tung khi nói “Anh chỉ có hứng thú với em”. Nhưng cô vẫn cố tình hỏi vậy, chỉ để nghe anh chính miệng nói ra.
Nhiếp Tung cúi xuống, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, hỏi ngược lại: “Em nghĩ sao?”
Doãn Hy tiện tay lấy thỏi son bên cạnh thoa lên môi, cười: “Em đâu có biết.”
“Vậy để anh nói cho em biết.” Nụ hôn của Nhiếp Tung dồn dập áp xuống, anh quấn lấy đầu lưỡi cô, chậm rãi khơi gợi, cho đến khi cơ thể cô mềm nhũn, hoàn toàn bám vào cổ anh.
Môi lưỡi Doãn Hy dần dần thấm đẫm hương trà nhè nhẹ từ miệng Nhiếp Tung. Cô cắn môi anh, hút một cái thật mạnh, trong mắt đầy vẻ khiêu khích: “Kỹ thuật hôn tiến bộ vùn vụt, học ở ai đấy?”
Mặt Nhiếp Tung đỏ bừng, môi anh dính chút son môi của cô, phản chiếu ánh sáng nhẹ lấp lánh. Anh chống tay, môi vẫn kề môi cô, khẽ cọ qua lại.
Doãn Hy đẩy anh một cái: “Không đi ăn lẩu nữa à?”
Nhiếp Tung như quả bóng xì hơi, tựa đầu lên vai cô, làm nũng: “Anh nấu cho em ăn được không?”
“Không được.” Doãn Hy vỗ nhẹ vào mặt anh, rồi đứng dậy đi thay đồ.
Bị hành hạ nửa tháng bởi đồ ăn phương Tây, Doãn Hy cuối cùng cũng sống lại khi ngửi thấy mùi dầu bò đậm đà trong quán lẩu. Dưới ánh mắt dõi theo của Nhiếp Tung, cô không kiềm được dùng đũa chấm chút nước lẩu đỏ rồi liếm thử, lập tức bị cay đến nỗi phải uống liền mấy ngụm trà lớn.
“Cay quá cay quá! Em muốn uống nước ngọt!”
Nhiếp Tung bật cười, gọi nhân viên phục vụ mang đồ uống đến. Cốc Sprite đầy sủi bọt được đẩy tới trước mặt, Doãn Hy ừng ực uống hết hơn nửa ly.
“Có cần anh múc một bát nước để em trụng đồ ăn không?” Nhiếp Tung trêu cô, trong lúc đổ rau vào nồi.
“Xì, coi thường em hả.” Doãn Hy lườm anh một cái, gắp miếng dạ dày bò nhúng vào nồi rồi nhét vào miệng, vừa nhai vừa lèm bèm: “Hừ, chị đây đỉnh chưa!”
“Tiểu Tung ——”
Một giọng nói vang lên, cắt ngang tiếng cười đùa của hai người. Doãn Hy phồng má ngẩng đầu lên, thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc chỉn chu đang nhìn cô một cách suy tư.
Nhiếp Tung lập tức đứng dậy, kinh ngạc kêu lên: “Mẹ?”
Doãn Hy vội nuốt chửng miếng dạ dày bò trong miệng, đứng dậy theo anh, mỉm cười gật đầu.
“Tiểu Tung, đây là…?”
“Mẹ, đây là Doãn Hy.”
Doãn Hy vẫn giữ nụ cười nhã nhặn, lễ phép chào hỏi: “Cháu chào bác ạ!”
Nhiếp Tung kéo ghế cho mẹ ngồi: “Mẹ không đi ăn lẩu một mình đấy chứ?”
“Mẹ đi cùng mấy cô bạn, vừa từ nhà vệ sinh ra thì trông thấy con.” Mẹ Nhiếp mỉm cười, sau đó quay sang Doãn Hy, nói, “Doãn tiểu thư, không phiền nếu tôi ngồi đây một lúc chứ?”
“Tất nhiên là không rồi ạ.”
“Tôi nghe Tiểu Tung nhắc đến cháu nhiều lắm. Hôm nay gặp được, cũng là cái duyên.” Mẹ Nhiếp nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà rồi hỏi, “Doãn tiểu thư, bố mẹ cháu làm nghề gì vậy?”
“Thưa dì, bố mẹ cháu đều làm trong doanh nghiệp nhà nước.”
“Vậy à…” Mẹ Nhiếp đưa tay vuốt mái tóc mai ra sau tai, như thể hỏi ý nhưng thực chất là thông báo, “Vậy tìm lúc nào đó, để hai bên gia đình cùng ăn một bữa cơm nhé.”
Lòng bàn tay Nhiếp Tung bắt đầu đổ mồ hôi, anh nhắc nhở mẹ: “Mẹ, mấy cô bác đang đợi mẹ đó.”
“Con vội gì chứ? Mẹ còn chưa nói chuyện xong với Doãn tiểu thư mà!” Mẹ Nhiếp quay sang Doãn Hy, “Đúng không, Doãn tiểu thư?”
Doãn Hy vẫn giữ nguyên nụ cười lịch sự, gật đầu.
“Vậy bữa cơm hai gia đình gặp nhau, cứ coi như là đã hẹn rồi nhé.”
“Dì ạ, dạo này cháu e là không tiện lắm…”
Vừa dứt lời, vẻ mặt của mẹ Nhiếp khựng lại trong giây lát: “Sao vậy? Công việc bận lắm à?”
“Dạ, cháu sắp phải chuẩn bị cho một chuyến khảo sát phối hợp ngoài thực địa, sợ là thời gian sẽ trùng.”
“Không sao, chúng ta có thể đợi cháu được.” Sắc mặt mẹ Nhiếp dịu lại đôi chút, mỉm cười nói, “Tôi nghe Tiểu Tung bảo, cháu vừa từ nước ngoài về tham dự hội thảo gì đó, sao lại sắp phải đi công tác nữa rồi?”
“Dạ vâng, dạo này công việc khá nhiều việc ạ.”
“Cháu cứ lo công việc trước, không cần vội. Nhưng tôi có một câu muốn hỏi…” Giọng bà vẫn nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa ý tứ rõ ràng, “Nếu sau này hai đứa thành đôi, cháu bận như vậy, ai sẽ là người lo việc nhà?”
Doãn Hy uống một ngụm Sprite, liếm môi cười: “Thưa dì, chuyện yêu đương này cháu với Nhiếp Tung đã thống nhất rồi, muốn để mọi thứ tự nhiên, từ từ phát triển.”
“Được, tụi trẻ các cháu cứ chậm rãi. Nhưng người lớn như tôi cũng phải lo tính chuyện tương lai cho các con chứ!”
“Dì…” Doãn Hy hít sâu một hơi, cố gắng trình bày quan điểm của mình, “Cháu và Nhiếp Tung thực sự chưa đến mức gặp gỡ phụ huynh, mối quan hệ hiện tại cũng chưa nghĩ xa như vậy. Mong dì có thể thông cảm và cho tụi cháu thêm chút thời gian, được không ạ?”
Nét cười trên gương mặt mẹ Nhiếp biến mất, bà hỏi lại: “Ý cháu là sao?”
“Mẹ, cũng sắp đến giờ rồi, mấy cô bác sắp ra tìm mẹ đấy.” Nhiếp Tung cuối cùng cũng chen được một câu, định ngăn cuộc nói chuyện lại.
“Con đừng cắt lời, để Doãn tiểu thư nói hết đã.” Lúc này, mẹ Nhiếp không còn giấu giếm sự cứng rắn của mình, lập tức giành lại quyền chủ động trong cuộc đối thoại.
“Hiện tại vẫn chưa phải là lúc để hai bên gia đình gặp mặt ạ.”
Mẹ Nhiếp hoàn toàn không ngờ Doãn Hy lại là người thẳng thắn như vậy. Bà đã chuẩn bị cả trăm kiểu nói chuyện mềm mỏng, cuối cùng lại chẳng dùng được cái nào. Bà thấy không cam lòng, cũng không thể chấp nhận việc mình thua trước một cô gái lần đầu gặp mặt. Giọng bà đầy ẩn ý, nói: “Doãn tiểu thư, mong cháu hiểu cho tấm lòng của bậc làm cha mẹ như tôi.”
“Cháu cũng mong dì hiểu cho bọn cháu.” Doãn Hy hơi cúi người, “Xin lỗi dì, cháu xin phép vào nhà vệ sinh một lát.”
“Con bé đó… ý nó là gì?” Vừa thấy cô đi khỏi, mẹ Nhiếp lập tức quay sang Nhiếp Tung, cao giọng chất vấn.
“Mẹ!” Nhiếp Tung cau mày, không biết nên nói gì, sau vài giây bình tĩnh lại, anh đứng dậy, nói, “Mẹ ngồi bàn mấy? Con đưa mẹ qua đó.”
Mẹ Nhiếp vẫn ngồi yên không nhúc nhích: “Mẹ đợi nó quay lại!”
Nhiếp Tung bắt đầu mất kiên nhẫn, cố gắng thuyết phục: “Mẹ, có gì về nhà hẵng nói được không?”