- Thu Trúc nói chỉ là chọc cho ba vui thôi. Chứ có mấy chậu bông mà xây nhà cái gì? Vẫn là để con trả tiền lại cho cô bé rồi xây nhà cho ba thôi.
Ông nói.
- Mày muốn làm gì thì tùy mày đi. Nhưng tao nói trước dù mày có trả tiền lại nó thì sau khi tao chết quyền thừa kế mảnh đất này cũng là của nó tao cũng không để cho mày đâu.
Hữu Trọng một nghẹn, khóc không ra nước mắt. Trên đời có người ba vậy hả? Thương người ngoài hơn con ruột mình kìa. Nhưng cũng trách anh trước thôi, ai bảo làm ông buồn làm chi.
Buổi chiều, Thu Trúc lại trở vào tưới nước cho mấy cây bông. Cô cũng không nghĩ rằng Hữu Trọng vẫn còn ở lại. Chờ cô tưới vừa xong, anh ta đã ra nói.
- Trúc! Tôi có một vấn đề muốn nói với em.
Thu Trúc ngạc nhiên hỏi.
- Chuyện gì ạ?
Anh bèn đem ý định muốn trả tiền lại cho cô để lấy lại mảnh đất xây nhà cho ba mình. Nhưng cô lại lắc đầu nói.
- Anh muốn xây nhà cho bác thì cứ việc xây còn tiền thì không cần phải trả lại đâu.
Hữu Trọng ngạc nhiên hỏi.
- Sao vậy?
Cô thản nhiên đáp.
- Em còn muốn sử dụng nó để trồng hoa bán tết.
Bấy lâu tiếp xúc, cô thấy bác Hai tuy rằng bề ngoài có vẽ xa cách nhưng là một người rất tốt. Trọng tình trọng nghĩa, lại chính trực, ngay thẳng một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi. Những người như vậy thì thường xem trọng chứ tín. Cho nên cô tin là 100 triệu của cô bỏ ra sẽ không mất. Vài năm sau đất lên... chậc... chậc... chỉ cần phân một lô ngang 5m bán thôi thì thấy lời khẩm rồi. Hơn cả, cô cũng rất quý bác xem bác không khác gì người thân của mình. Bảo cô lấy lại tiền đã đưa cho bác thì nghĩ thế nào cũng không thể cầm nỗi. Cho nên cô cũng chỉ có thể dùng lý do muốn sử dụng trồng hoa để nói thôi.
Mà cái lý do ấy ngay cả cô còn không tin huống chi là Hữu Trọng. Cô muốn trồng hoa thì lấy lại được tiền rồi có thể mua mảnh khác cũng được, lại không phải chỉ nắm quyền thừa kế như thế này. Tuy rằng cũng có một hợp đồng thỏa thuận riêng là phía ba anh không thể rút lại quyền thừa kế khi cô không đồng ý, nhưng cũng chỉ là quyền thừa kế. Giả sử cô có kẹt tiền muốn bán cũng bán không được. Không phải thua thiệt vẫn là cô sao?
Dù không biết vì lý do gì cô không chịu nhận lại tiền nhưng tính anh cũng là một người đâu ra đó, một khi đã nói ra thì phải làm cho bằng được. Anh bèn nói.
- Nếu tôi nhất quyết phải trả em số tiền này để lấy lại quyền thừa kế thì sao?
Cô nhíu mày hỏi.
- Anh cũng muốn quyền thừa kế mảnh đất này?
Dù không phải là ý định này nhưng anh cũng gật đầu.
- Đúng vậy!
Anh mới là con của bác Hai, hưởng quyền thừa kế là chuyện đương nhiên. Anh trả tiền để lấy lại nó cũng là chuyện hẳn hòi. Anh muốn xem cô còn cách nào để từ chối đây?
Nhưng cô chỉ ngẫm ngẫm một vài giây rồi đưa ra trước mặt anh một ngón tay và nói.
- Một tỷ...
Anh ngơ ngác, khó hiểu.
- Hả?
Cô lại nói.
- Một tỷ để giao lại quyền thừa kế cho anh.
- Khụ... khụ... khụ...
Anh bị sặc chính nước miếng của mình.
- Cái gì chứ? Một tỷ? Em ăn cướp đấy à?
Cô nhún vai, chớp chớp mắt ngây thơ vô số tội thản nhiên nói.
- Không! Đó chỉ là em muốn kiếm lời chút đỉnh thôi. Chổ thầy trò em mới lấy anh giá đó đấy! Nếu người khác thì đã là hai hoặc ba tỷ rồi.
Hữu Trọng thật muốn đập đầu vô đậu hủ mà chết quách cho rồi. Cô mua có 100 mà bắt anh phải đưa 1 tỷ, gấp mười lần như vậy mà dám nói, thậm chí mắt cũng không chớp một cái là lời chút đỉnh. Ngay cả tỷ phú bất động sản cũng không thể nào lời như cô được đâu. Đã thế còn là chổ thầy trò quen biết nữa chứ? Dẹp đi! Anh không dám làm thầy của cô đâu ngược lại anh phải gọi cô là sư phụ đó. Anh run rẩy khóe miệng nói.
- Thu Trúc à! Em... không trở thành tỷ phú thật là uổng đó...
Cô lại thở dài như tiếc nuối nói.
- Hai... em cũng nghĩ vậy đó anh! Nhưng rất tiếc là mỗi người đều có số cả rồi!
Hữu Trọng nghẹn lời vội quay lưng đi trở vào, anh không biết đứng nói chuyện với cô một hồi anh có bị nhòi máu cơ tim mà chết không nữa. Cô không muốn lấy lại tiền thì thôi vậy, dù sao ba anh cũng đã nói là dù cô có nhận lại tiền thì quyền thừa kế ông ấy cũng sẽ giao cho cô. Nếu cô đã không phản đối việc anh muốn xây nhà cho ba thì anh sẽ xây cho ông một ngôi nhà thật lớn trên mảnh đất này, để xem lúc đó cô có tức trào máu không cho biết.
Thu Trúc thu lại nụ cười trên môi trở lại vẽ trầm lắng như ngày thường. Ánh mắt nhìn về phía ngôi mộ nằm ở một góc sân ấy, lòng lại dâng lên nỗi niềm thương cảm. Cô cũng đã hỏi thăm những người lớn tuổi xung quanh đây và được biết về chuyện tình của bác hai và người đã nằm trong ngôi mộ này. Dù chỉ biết được một phần nhưng cũng thấy bi thương, lúc trẻ hai người vì phân biệt giai cấp mà phải xa nhau, cũng tương tự như kiếp trước cô đã chia tay cùng người yêu cuối. Anh cũng vì gia đình vì tương lai mà bắt buộc phải lìa xa cô, cũng bởi vì cô chỉ là một nhân viên điều dưỡng tầm thường không tiền không địa vị, không giúp gì được cho anh.
Nhưng bác hai và bác gái về già còn có cơ hội nối lại tình xưa, chỉ là không bao lâu thì bác gái đã ra đi. Bác Hai vì yêu bác gái nên đã từ bỏ tất cả mọi thứ để về đây hằng ngày gần gũi chăm sóc ngôi mộ cho bác gái. Còn muốn sau khi chết được chôn cạnh bên nữa. Dù không là kết thúc hạnh phúc mỹ mãn nhưng cũng không đến nỗi tệ đi. Được một người đàn ông hết lòng hết dạ yêu mình như vậy, bác gái dưới suối vàng chắc cũng mãn nguyện lắm. Chỉ có cô là không biết kiếp trước sau khi cô chết có còn ai sẽ nhớ đến cô, nhớ đến người con gái đã từng yêu họ hết lòng. Nghĩ lại thấy tủi thân quá. Thôi thì hãy xem như cô vô duyên với tình yêu vậy. Kiếp này sẽ không yêu ai nữa để khỏi phải đau khổ.
Cô lại như thường lệ mà đi vào chào bác Hai rồi về, cũng không quên chào Hữu Trọng. Nhưng cô lại không để ý được ánh mắt anh lúc này nhìn cô đã có chút gì đó khang khác, như đau lòng, xót xa lại như thương yêu, trìu mến.
Anh đã bắt gặp cô đứng lặng giữa đám vạn thọ nhìn về phía ngôi mộ mà như thả hồn đâu đâu. Trên khuông mặt con chưa trút hết nét non nớt ấy hiện lên sự bi thương đến não nề, rồi một lúc như tủi thân chua xót, cuối cùng là bình thản mỉm cười. Nhưng dù cô mỉm cười thì bóng dáng lặng lẽ ấy vẫn cứ đơn bạc đến tịch liêu. Anh tự hỏi, một người con gái mới 16 tuổi đã trải qua cái gì mà trên khuông mặt lại hiện lên nhiều cảm xúc đến như vậy? Ngay cả dáng đứng ấy làm anh liên tưởng dù cô có đứng giữa chốn đông người thì nó cũng vẫn đơn độc thôi. Anh định hỏi người đang thản nhiên ngồi uống trà đối diện, nhưng khi nhìn sang ba mình thì lại phát hiện cảm xúc của ông cũng như cô lúc nãy. Cũng ánh mắt nhìn về đâu đâu, cũng khuông mặt bi thương, cũng bóng dáng đơn độc đến tịch liêu ấy. Hai người hai tuổi tác chênh lệch hoàn toàn nhưng vì sao tâm trạng lại giống đến thế? Anh buột miệng hỏi.
- Ba! Vì sao Thu Trúc cũng giống như ba vậy? Cũng sâu lắng, bi thương, cũng cô đơn lặng lẽ vậy ba?
Ông đáp lời anh mà hồn vẫn thả về tận đâu đâu.
- Chỉ có ai đã trải qua gần một kiếp thấy rỏ trò đời đen bạc mới có tâm trạng vậy thôi.
- Gần một kiếp ư? Con không hiểu.
Ông chợt hoàn hồn liếc nhìn anh một cái rồi nhàn nhạt nói.
- Vậy thì đừng hiểu!
Anh lại bị xịt keo cứng ngắt nữa rồi.
Còn Thu Trúc cứ như bình thường mà sinh hoạt, không vì sự xuất hiện của Hữu Trọng mà thay đổi cái gì. Sáng thì đi học sớm, tranh thủ ghé tưới mấy cây vạn thọ. Hôm nào không phụ đạo buổi chiều thì trưa về ăn cơm, nghỉ ngơi một chút tranh thủ cắt cỏ bò rồi chiều lại trở vào tưới và chăm sóc vạn thọ. Còn có phụ đạo thì chiều về ghé chăm sóc rồi mới về. Cho đến một ngày khi chiều về cô vừa dắt xe ra khỏi cổng nhà bác hai thì chị bán nước mía liền gọi cô sang hỏi.
- Trúc! Bộ vạn thọ đó là em trồng hả?
Cô cũng thành thật đáp.
- Dạ đúng ạ! Có gì không chị?
Chị liền cười hỏi.
- Em định trồng bán tết phải hôn?
- Dạ!
- Chị nói này nhe! Hay tết này em để lại hết mấy chậu bông đó cho chị đi.
- Chị muốn bán bông tết hả? - Cô hỏi.
Chị gật đầu.
- Ừ! Chị muốn đem vô thị trấn bán. Trong đó người ta tiêu thụ mạnh hơn ngoài này. Chị thấy mấy chậu bông em trồng tốt quá khi ra bông nhất định sẽ rất đẹp. Chắc chắn sẽ bán được giá hơn. Năm nào chị cũng lấy bông vào thị trấn bán hết nhưng phải đi hơi xa, tiền xe này nọ lời cũng không được bao nhiêu, chưa kể trong lúc vận chuyển lại bị hư hao nữa. Nay thấy em trồng cũng nhiều mà lại gần nên chị muốn hỏi nếu chưa có ai dặn thì em để hết cho chị được hôn?
Ồ... đem thị trấn bán sao? Cô chỉ định là đem ra chợ thôi, nếu như có thể đem vào thị trấn thì còn gì bằng. Trong đó người dân tiêu thụ nhiều hơn giá cũng cao hơn nữa. Nhưng cô phải xem giá cả thế nào đã. Cô bèn hỏi.
- Vậy chị định lấy bao nhiêu một chậu?
Chị bèn đáp.
- Hiện giá trong vườn nếu có chậu luôn thì họ sẽ để là 15 ngàn với cây cao, còn cây lùn là 10 ngàn. Chị cũng lấy em giá như vậy được không?
Thu Trúc ngẫm nghĩ, nếu cô đem ra chợ bán thì chênh lệch nhau cũng chẳng có bao nhiêu thậm chí nếu đụng chợ còn chưa chắc bán được giá đó. Thôi chi bằng để trong này hết cho chị bán cô đỡ phải mất công đi bán. Chỉ đem mấy chậu trồng ở nhà ra bán thôi. Cô gật đầu.
- Dạ được ạ! Vậy em sẽ để hết cho chị tới chừng đó chị qua lấy là được.
Chị vui mừng nói.
- Ừ! Vậy đi nhé! Em để hết toàn bộ cho chị nha!
- Dạ!