• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôi... và cuối cùng thì anh cũng đã nhìn thấy nhà cô rồi kìa. Cô cũng không còn nói chuyện thổi khí vào vành tai anh nữa. Anh thật khen mình có khả năng kiềm chế hay như vậy đấy. Cũng may là buổi tối không ai thấy mặt anh đỏ nếu không chắc anh cũng xấu hổ chết.

Tới nhà, Ngọc Bình mới bỏ cô xuống rồi quay trở về, trong lòng dâng lên một niềm hạnh phúc vô bờ. Còn Thu Trúc nói cảm ơn anh rồi xem như không có gì cả mà mở cửa bước vào nhà. Có vẽ như Hữu Trọng đã đi vắng rồi, không có thấy xe anh ở nhà. Cô cũng không quan tâm anh đã đi đâu, bèn lên phòng lấy dầu bóp cổ chân bị đau. Sau đó lấy thuốc trị bong gân bó lại, để im đến ngày mai là sẽ đi lại bình thường ngay. Cô nằm trên giường mở tivi lên xem rồi ngủ lúc nào không hay.

Hữu Trọng đi hớt tóc về, thấy cô ngủ cũng không có đánh thức, lập tức chui vô phòng tắm tắm cho thoải mái rồi mới trở ra. Tuy nhiên, lúc anh nhìn thấy cái chân cô băng vải vội lo lắng, lây cô dậy.

- Trúc... Trúc... chân em bị sao vậy?

Cô đang ngủ ngon lành, bị đánh thức đột ngột vội vã mở bừng mắt bật dậy, ngơ ngác chẳng hiểu gì là gì.

- Hả? Gì vậy?

Mà cái bộ dạng đó của cô vô cùng đáng yêu làm anh đúng là khó nhịn. Không kiềm chế được liền đè cô xuống hôn lên môi. Thu Trúc bị hôn đến đầu óc tỉnh táo lại luôn, lập tức đẩy mạnh Hữu Trọng ra.

- Anh Trọng làm gì vậy?

Thế nhưng, anh lại tỉnh bơ nói.

- Thì hôn em chứ làm gì?

Cô đen mặt, tức giận định nói gì nhưng anh đã lên tiếng trước, vờ như vừa tức giận vừa lo lắng hỏi.

- Chân em bị làm sao mà băng vải lại vậy?

Thu Trúc thấy anh như vậy cũng thành thật đáp.

- Em bị trật khớp, tuy đã sửa lại rồi nhưng vẫn còn đau nên mới bó thuốc.

- Hả? Sao lại bị trật khớp?

- Thì đi không cẩn thận dẫm lên hòn đá nên bị.

- Bị lúc nào?

- Lúc đi dạo trong công viên.

- Vậy em đi bộ từ đó về nhà?

Cô vội lắc đầu.

- Không! Lúc đó tình cờ gặp anh Bình cũng đang đi dạo trong công viên nên được anh ấy đưa về.

Anh nhíu mày.

- Sao em không gọi cho anh?

- Em quên mang điện thoại. Mà dù có gọi anh về liền được sao? Lúc đó anh là đang hớt tóc đi.

Cô nhìn cái đầu của anh là biết anh mới đi hớt tóc về. Cũng may lúc đó nghe lời Ngọc Bình không có mượn điện thoại người khác gọi. Nếu không cô đảm bảo với cái độ "thương em gái" của anh thì chắc chắn anh sẽ lập tức chạy ra liền, mặc cho cái đầu đang hớt dở. Đến lúc đó chắc phải ôm bụng cười chết mất thôi, lại còn mất mặt nữa chứ.

Hữu Trọng bắt đầu ra vẽ người anh mà trách móc.

- Em đấy! Lúc nào cũng vậy! Hễ bỏ đi một mình là không xảy ra chuyện này cũng có chuyện kia! Lớn rồi mà như trẻ con vậy! Không cẩn thận gì hết! Hôm nay bị trật khớp, ngày mai sao nữa đây hả? Kể từ giờ phút này em tuyệt đối không đi đâu một mình nữa biết không?

- Ơ... nhưng...

- Không nhưng nhị gì cả? Anh đã quyết định rồi! Em phải nghe lời anh không được cãi.

Cô vội nói.

- Nhưng nếu anh đang bận hay không có mặt ở nhà thì sao?

- Thì gọi cho anh Tuấn hay Thanh Tú, anh Minh, anh Trung gì đó cũng được. Tuyệt đối không được đi một mình. Ngày mai anh cũng sẽ nói với Ngọc Bình nếu có tình cờ gặp em ngoài đường thì để mắt tới em một chút.

Cô hô lên.

- Nhưng em không phải con nít a! Em...

- Nín! Không nói nữa. Đi ngủ! Mai mà chân em còn đau thì đừng có trách anh đấy! Anh sẽ đánh đòn em cho mà xem.

Nói rồi, anh nhanh chóng tắt tivi, tắt đèn bò lên giường nằm. Thu Trúc còn chưa hoàn toàn hết bất ngờ, chưa tiêu hóa được hết mấy lời của anh nói thì đã bị anh kéo xuống ôm vào lòng mà ngủ rồi. Cô ngơ ngác nhíu nhíu mày. Hình như sai sai ở chổ nào ấy? Cô dường như quên mất điều gì rất quan trọng thì phải? Nhưng là điều gì ta? Thật không nhớ nỗi.

Hữu Trọng khẽ hí mắt nở nụ cười gian. Cô là quên mất vụ anh đè cô xuống mà hôn rồi. Cũng may anh nhanh trí chuyển suy nghĩ của cô đi chổ khác, cho cô quên đi. Nếu không thì giờ anh ăn mệt rồi. Đợi tới lúc cô nhớ lại thì cô cũng đã hết giận. Hi hi... anh vẫn là người thông minh nhất.

Và quả nhiên, đến lúc Thu Trúc nhớ lại thì anh đã ngủ khò khò mất tiêu. Thật muốn tát vào bản mặt của anh ghê. Nhưng cô cũng phải dở khóc dở cười với anh luôn chứ sao. Thật là... anh càng lúc càng cáo già. ( Tg: anh xưa nay luôn là cáo già. Chị không biết sao?)

Nhưng cái vấn đề là ngày hôm sau và những ngày tiếp tiếp sau đó nữa thì cô hết phải đi đâu được một mình. Ở nhà thì thôi, hễ ló mặt ra cửa lập tức có người chờ sẵn, nở nụ cười thật tươi đầy chói mắt.

- Cục cưng! Đi đâu anh sẽ đưa em đi!

- Bé cưng! Để anh đi cùng em.

- Bé con! Không nên đi một mình.

- Em gái ngoan! Nghe lời.

- Trúc! Để anh đưa đi cho.

Đã thế còn thêm một người gia nhập nữa chứ.

- Anh Trọng dặn anh phải để mắt tới em.

Cô có cảm giác bầu trời đầy âm u, mây đen chuyển tới mù mịt. Cô không phải con nít có được không? Họ có cần phải thế không vậy? Mấy ngày liên tiếp cứ như thế cô quả thật là chịu hết nỗi. Cô muốn tự do a... Thế là, cô lên kế hoạch chạy trốn.

Hôm đó, lớp là cho nghỉ nhưng cô không nói cho họ biết cũng vẫn để họ đưa đến trường bình thường. Tuy nhiên, sau khi thấy ông anh mình đã đi khuất, cô lập tức bắt xe buýt đi mất dạng. Kỳ thực thì cô chỉ muốn một mình tự do một ngày thôi. Cô cũng chẳng phải bỏ trốn dài hạn gì, cô biết nếu cô đột nhiên mất tích đảm bảo họ sẽ như gà mắc đẻ mà chạy khắp nơi tìm cô. Cô cũng không muốn cho họ lo lắng làm chi.

Thu Trúc xuống tại một trạm khác, sau đó lại tiếp tục bắt xe đến địa điểm muốn đến. Chổ cô muốn đến là một ngôi chùa rộng lớn nằm ở vùng ngoại ô xa xôi. Cô muốn đến nơi này bởi vì nó yên tĩnh thôi. Tuy bề ngoài cô mới 20 nhưng tâm hồn cô đã qua rồi cái tuổi thơ ngây ấy, cô thích sự tĩnh lặng, yên bình, nó làm cô cảm thấy mình mới đúng là chính mình.

Thắp nhang xong thì cô đi dạo khắp khuông viên chùa. Sau đó, tìm một băng đá ở một gốc cây cổ thụ mát mẻ ngồi xuống, mở chai nước suối ra uống một hóp. Cảm nhận sự mát mẻ và yên tĩnh ở đây, cô thoải mái ngồi một mình dựa vào ghế ngắm cảnh vật, hờ hững xem người qua kẻ lại.

Ở một gốc khuất nào đó, có sáu chàng trai đang đứng tụm lại với nhau, ánh mắt đều nhìn về một chổ. Đó là chổ Thu Trúc đang ngồi. Một người trẻ tuổi nhất trong đó lên tiếng.

- Không nghĩ Thu Trúc lại thích những chổ như thế này. Sao em ấy không chọn những chổ nào vui chơi giải trí hay mua sắm gì đó sẽ phù hợp với tuổi tác của em ấy hơn nhỉ?

Người nói đó chính là Ngọc Bình. Hữu Trọng thản nhiên đáp.

- Em ấy xưa nay luôn như vậy mà. Lần đầu tiên tôi gặp em ấy cũng trong một ngôi chùa, em ấy cũng cô đơn và hờ hững như thế đó. Mà lúc đó em ấy cũng chỉ là một học sinh lớp 11 thôi.

Kiến Minh lên tiếng hỏi.

- Vậy cậu yêu em ấy từ lần gặp đầu tiên đó à?

Hữu Trọng lắc đầu.

- Không! Lúc sau này tìm được ba tôi, rồi ở chung với ông hằng ngày tiếp xúc gần gũi với em ấy tôi mới bắt đầu yêu...

Rồi anh đem kể sơ lược quá trình từ lúc cô và anh gặp nhau, biết nhau, quen nhau rồi yêu nhau... à không... chỉ mình anh yêu thôi, cho năm người còn lại nghe. Cả Anh Tuấn và Thanh Tú cũng thế.

Nghe xong, ngoại trừ Kiến Minh cả hai người Hoàng Trung và Ngọc Bình đều ngưỡng mộ họ có thể gặp cô, bên cô sớm như vậy nhưng đồng thời cũng bi ai, cô đúng là vô tình quá. Kiến Minh không tỏ thái độ, bởi vì anh biết sự vô tình này của cô là do đâu mà có. Anh không buồn, không than, không trách cho dù cô có yêu hay không yêu thì anh cũng sẽ mãi bên cạnh cô không bao giờ xa rời.

Ngọc Bình lại lên tiếng.

- Mà chúng ta cứ quản lý em ấy nữa bước không rời như này cũng không phải cách hay đâu. Em ấy cũng đâu phải con nít.

Thanh Tú cũng lên tiếng ủng hộ.

- Ngọc Bình nói phải! Cột chặt quá đôi khi lại hỏng việc, chẳng phải hôm nay em ấy cũng tìm cách trốn chúng ta mà đi một mình đấy sao?

Thế nhưng Hữu Trọng lại nói.

- Cũng không phải tôi muốn điều đó. Nhưng mà cục cưng quá thu hút a. Mấy khách hàng của tôi nam có, nữ có mỗi khi gọi cho tôi nói công việc là phụ mà hỏi em ấy là chính đấy. Đặc biệt là cô gái lần đó cứ nhìn châm châm vào cục cưng nói thích đôi mắt của em ấy. Aiii... thật là phát rầu!

Anh Tuấn cũng gật đầu.

- Đúng là Thu Trúc rất thu hút. Ý là nhìn châm châm như vậy mà đã có đến sáu người rồi. Không nhìn nữa thì liệu sẽ xuất hiện bao nhiêu người đây?

Chợt Hoàng Trung lên tiếng hô.

- Này... cái tên chết tiệt nào lại dám lại ngồi cạnh em ấy thế hả?

Hắn muốn xong ra rồi nhưng bị Kiến Minh giữ lại.

- Bình tĩnh... đừng manh động.

Thu Trúc đang ngồi hóng mát, chợt có một người đàn ông đến ngồi cạnh mình cũng hơi giật mình. Nhưng vì nghĩ ở đây là khuông viên trong chùa, người đi đến đây cũng không phải là thành phần xấu nên cũng tự nhiên không phản ứng gì. Người ấy cũng giữ khoảng cách với cô nên cô cũng không cần phải đề phòng. Tuy nhiên, ngồi được một lúc, mắt người đàn ông đó đột nhiên láo liên, ngó tới ngó lui như để quan sát cái gì.

Khi hắn thấy không có một bóng người nào ở gần thì đột nhiên nhích lại gần cô, lúc cô quay mặt sang bên kia không chú ý hắn đã đưa bàn tay sờ lên ngực cô bóp một cái. Thu Trúc hét lên.

- Á.....

Nhưng nhờ ưu điểm bình tĩnh, cô nhanh chóng đưa tay tát hắn một cái thật mạnh rồi đứng phắt dậy dùng chân đạp vào hạ thân của hắn một cái. Cô phản ứng rất nhanh có thể xem là vừa tát vừa đạp cùng một lúc ấy. Sau đó bỏ chạy thật nhanh hướng về chánh điện chùa, nơi có đông người tới lui. Trong lòng thầm mắn.

"Mịa nó! Đi chùa cũng gặp dê xòm! Kiếm chổ thanh tĩnh ngồi cũng không được yên."

Cô không biết rằng, cô vừa chạy đi thì ở đây đã có sáu chàng trai xuất hiện đến trước mặt cái tên dê xòm vừa rồi. Hắn đang một tay bụm mặt và một tay bụm dưới hạ thân mà mắn.

- Đồ con đỉ! Ông đây sẽ không bỏ qua cho mày...

Đột nhiên một giọng nói âm trầm vang lên.

- Mày vừa nói cái gì hả?

Và khỏi hỏi cũng biết số phận tên đó sẽ phải ra sao rồi. Tất nhiên họ cũng sẽ không cho hắn mất mạng, chỉ là sau này vĩnh viễn không thể thả dê ai được, cũng không thể mở miệng nói chuyện được nữa thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK