• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau, tại công ty của Hữu Trọng. Trong phòng Giám đốc.

- Cậu là Lê Ngọc Bình? Sinh viên mới ra trường?

Trước mặt Hữu Trọng là một chàng thanh niên cũng rất đẹp trai không kém gì anh. Nhưng lại không mang nét tỏa sáng chói mắt, khiến người nhìn vào liền chú ý như anh; cũng không có nét cứng cỏi, nghiêm khắc như Anh Tuấn; hay nét hiền lành, chất phát như Thanh Tú. Càng lại không có nét lạnh băng, sắc bén như Kiến Minh; cũng nhưng không có nét phong lưu, bất cần của Hoàng Trung. Mà là nét ôn nhuận, phóng khoáng thêm một vài nét còn hơi non nớt như trẻ con, khiến người nhìn vào liền có cảm tình.

Ngọc Bình không sợ hãi, không kiêu ngạo nhẹ nhàng đáp.

- Dạ!

Hắn cũng không ngờ rằng vị giám đốc này lại trẻ như vậy, lớn hơn hắn chừng hai ba tuổi chứ gì. Thế mà đã tự thành lập được một công ty thật là tài. Nhưng hắn nghĩ chắc Hữu Trọng một phần là do có gia thế, có tiền nên dễ dàng thành lập công ty. Cho nên dù có ngưỡng mộ nhưng cũng không có khâm phục. Hắn đã chuẩn bị tinh thần cho những câu hỏi phóng vấn mà Hữu Trọng có thể đưa ra. Tuy nhiên, anh lại hỏi.

- Quê cậu ở đâu? Nhà có mấy anh em? Mấy trai mấy gái? Cậu thứ mấy? Cha mẹ còn đủ cả chứ?

Khá là ngạc nhiên, nhưng Ngọc Bình vẫn giữ lễ độ đáp.

- Dạ quê em ở tỉnh VL. Nhà có bốn anh em, ba trai một gái, em là thứ hai. Cha mẹ còn đủ cả ạ!

Hữu Trọng lại hỏi.

- Kinh tế gia đình có khó khăn không?

Hắn không hiểu vì sao Hữu Trọng lại hỏi cái vấn đề này nhưng người ta là giám đốc hỏi thì phải trả lời chứ sao. Hắn thành thật đáp.

- Dạ! Gia đình chủ yếu là làm nông. Lúc trước có hai mẫu ruộng nhưng do nuôi em ăn học nên đã bán một mẫu...

Hữu Trọng liền nói.

- Vậy cũng không thuộc diện hộ nghèo đúng không?



Hắn gật đầu.

- Dạ!

Hữu Trọng tỏ ra hài lòng, Ngọc Bình rất là thành thật không than nghèo để đổi lấy sự thương hại của người khác. Anh cũng không thích nhân viên của mình hở mở miệng ra là than vãn. Anh lại nói tiếp.

- Mẫu còn lại đó chắc sau này cha mẹ cậu để lại cho các em nhỉ? Cậu không có phần?

Ngọc Bình lại một phen khó hiểu nhưng vẫn đáp.

- Cái đó thì em không biết ạ! Nhưng đối với em dù cha mẹ có để lại hay không cũng không quan trọng. Điều quan trọng là bản thân em muốn tự cố gắng không những phải tự lo cho mình mà còn phải lo cho cha mẹ, cho các em và lấy lại những gì mà gia đình đã bỏ ra vì em nữa ạ!

Hữu Trọng nhướng mày.

- Chỉ lấy lại thôi sao? Không muốn thêm nữa à?

Ngọc Bình khựng lại. Đây là Hữu Trọng muốn thử hắn, xem hắn có lòng tham không đây mà. Nhưng hắn vẫn không trái lương tâm mà đáp.

- Muốn chứ! Em còn rất muốn có thêm nữa chứ ạ!

Hữu Trọng chợt nở nụ cười, để lộ cái má núm đồng tiền một bên má vô cùng có duyên. Làm cho Ngọc Bình cảm thấy anh rất thân thiện, dễ gần, hoàn toàn khác vẽ nghiêm túc làm hắn khẩn trương lúc nãy. Nhưng anh lại nói.

- Cậu thật tham lam!

Thế nhưng, Ngọc Bình lại mỉm cười thản nhiên đáp.

- Dạ đúng ạ! Em rất tham lam. Nhưng mà em chỉ tham những gì do công sức của mình tạo ra thôi. Chứ em không lấy của ai cũng không trông chờ người khác cho mình đâu ạ!

Hữu Trọng vui vẽ cười lớn.

- Ha ha ha... Cậu rất thẳng thắng! Nói ra cũng y hệt cục cưng của tôi vậy!

Ngọc Bình rơi một giọt mồ hôi thật lớn sau ót. Không biết "cục cưng" trong miệng Hữu Trọng nói là ai, nhưng nói hắn giống "cục cưng" của anh nghe nó sao sao. Hữu Trọng bèn dở hồ sơ của Ngọc Bình ra xem, sau đó nói một câu.

- Không tệ!

Rồi dở laptop của mình bấm bấm cái gì đó. Tiếp theo đưa cho Ngọc Bình.

- Giải quyết cho tôi cái này nhanh nhất có thể.

Hữu Trong đây là muốn thử trình độ vi tính của hắn. Ngọc Bình tự tin tiếp nhận laptop, mắt dán vào màn hình và đồng thời mười ngón tay nhanh chóng tung hoành trên bàn phím, dù tay trái vẫn còn đau nhưng cũng không ảnh hưởng tốc độ các ngón của hắn.

Một phút ba mươi giây sau.



- Thưa anh! Em đã xong rồi ạ!

Hữu Trọng hài lòng gật đầu. Sau đó anh lại hỏi vài vấn đề liên quan đến lĩnh vực quản trị, kinh doanh, hắn tự tin trả lời rất lưu loát làm Hữu Trọng cũng rất vừa ý. Thậm chí anh đưa ra những vấn đề thực tế và hắn đưa ra hướng giải quyết cũng rất hợp ý anh. Cuối cùng, anh nói.

- Ngày mai 8 giờ cậu có mặt ở đây! Tôi sẽ giao việc cho cậu! Đừng làm tôi thất vọng nhé!

Ồ... như vậy là hắn đã thành công được chính thức nhận vào làm rồi sao? Hắn không dấu nỗi sự vui mừng, nở nụ cười thật tươi đáp.

- Dạ! Em nhất định đến đúng giờ!

Hữu Trọng cũng nở nụ cười vô cùng thân thiện rồi đưa tay bắt lấy tay hắn.

- Hợp tác vui vẽ!

Đúng là hợp tác chứ không phải là một cấp trên giao phó việc cho cấp dưới. Hữu Trọng là người rất quý nhân tài và Ngọc Bình chính là một nhân tài hiếm có. Nếu hắn mà có tiền hoặc gia thế nữa thì nhất định cũng sẽ mở được một công ty như anh, tự mình làm chủ chứ không phải đi làm công. Người như vậy xứng đáng được anh hợp tác hơn là xem hắn như cấp dưới.

Trước khi Ngọc Bình bước ra khỏi phòng, Hữu Trọng chợt nói một câu.

- À... cậu cũng đừng để cho mình bị thương nữa nhé! Tôi không muốn nghe tin mai cậu không đến được vì nhập viện đâu.

Ngọc Bình ngẩn người một chút nhưng sau đó dường như nhận ra điều gì bèn tươi cười đáp.

- Dạ! Sẽ không đâu ạ!

Rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Trong lòng không khỏi khâm phục Hữu Trọng. Anh ta thật tinh mắt, tay trái hắn đang bị thương dù được ống tay áo sơ mi che lại mà anh cũng nhận biết. Chứng tỏ anh là người rất biết quan tâm người khác, khẳng định là một vị giám đốc tốt bụng. Hắn không hề biết rằng, Hữu Trọng sở dĩ để ý cánh tay trái của hắn là vì để xác định hắn đúng là người đã giúp Thu Trúc hay không thôi. Chứ bình thường anh bận tối tăm mày mặt, hơi đâu để ý một người xa lạ bị gì.

Ngọc Bình trở về nhà trọ của mình, vừa bước vào đã nghe em gái hô.

- Anh hai về rồi! Sao phỏng vấn sao rồi anh hai? Có được nhận vô làm không?

Ngọc Bình tươi cười đáp.

- Nhận! Mai là anh chính thức đi làm đó!

Cô bé nhảy cởn lên.

- Aaa... hay quá! Cuối cùng thì anh hai cũng có được việc làm rồi! Mình tổ chức ăn mừng đi anh hai.

Thế nhưng anh lắc đầu đáp.

- Chưa được đâu! Anh hai chưa có tiền đợi chừng nào lãnh lương ra rồi anh em mình tổ chức ăn mừng luôn thể.



Cô bé chu môi nói.

- Anh hai sạo hoài! Em thấy trong túi anh hai quá trời tiền luôn. Hồi sáng bà chủ nhà trọ kêu đóng tiền em đã lấy đóng luôn rồi, thấy cũng còn dư trong đó mà.

Anh kinh ngạc.

- Hả? Em lấy tiền ở đâu?

Cô bé chỉ.

- Thì trong cái bịch thuốc gì của anh treo ở cầu thang lên gát đó.

Ngọc Bình hết hồn, vội lại lấy bịch thuốc ấy. Đó là bịch thuốc hôm qua Thu Trúc đã đưa cho anh. Nhưng về rồi anh để đó cũng quên mất là phải sử dụng. Cho nên từ tối qua tới giờ anh cũng không có mở ra xem bên trong còn có cái gì. Bây giờ anh mở ra thì thấy ngoài thuốc, sổ khám bệnh, bông băng và giấy tờ có liên quan thì còn một số tiền nữa. Anh cầm lên thì có bốn tờ 500 tức là hai triệu, anh liền hỏi.

- Gái! Hồi nãy em đóng tiền trọ bao nhiêu?

Cô bé đáp.

- Là 960 ngàn. Em lấy trong đó một triệu đóng, còn bốn chục ngàn hồi nãy em đi mua đồ ăn về nấu cơm rồi.

Ngọc Bình ngậm ngùi cầm số tiền còn lại trong tay mà không rỏ tư vị. Anh biết đây là Thu Trúc cố ý để vào chứ không phải là để quên. Nhưng vì sao cô lại làm như vậy? Anh chỉ giúp cô đuổi theo bọn cướp lấy lại túi xách thôi, cô có cần ra tay hào phóng thế không? Không những đưa anh đi bệnh viện băng bó vết thương, còn mua thuốc rồi lại cho tiền anh. Cô biết anh không nhận thì lại đem bỏ vào bịch thuốc thế này bắt anh phải nhận. Là vì sao chứ? Cô xem thường anh hay thương hại anh? Nhưng thái độ của cô hoàn toàn không giống. Cô chỉ đơn thuần xem anh là người ơn đã giúp cô mà thôi. Không lẽ túi xách ấy hay vật trong túi xách ấy đối với cô rất quan trọng nên cô mới muốn trả ơn anh như vậy?

Rất nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu anh, nhưng lại không thể nào có câu trả lời cho hành động này của cô cả. Anh đúng là đang rất thiếu tiền. Ra trường đã hơn ba tháng mà vẫn chưa có việc làm, lại phải lo thêm cho em gái vừa mới lên học, tiền kiếm được từ chạy xe ôm và làm bán thời gian cũng đã xài hết. Hôm nay tới ngày đóng tiền nhà, anh định đi phỏng vấn về sẽ tìm bà chủ hẹn lại tháng sau. Dù không biết có trúng tuyển hay không thì anh cũng sẽ cố gắng làm kiếm tiền đóng. Không ngờ số tiền này lại xuất hiện đúng lúc anh kẹt thế này. Anh cũng không biết phải làm sao nữa? Có nên tìm cô trả lại hay không? Nhưng nếu trả thì phải trả đủ, chứ như thế này...

Anh chỉ có thể thở dài, thôi thì làm tới lãnh lương ra sẽ tìm cô trả luôn. Bây giờ xem như anh mượn trước vậy. Chỉ hi vọng đến lúc đó cô vẫn còn học ở trường ngoại ngữ đó, nếu không anh cũng không biết ở đâu mà tìm nữa.

Thu Trúc cũng không hề biết là Ngọc Bình đang muốn tìm cô trả tiền. Số tiền đó đúng là cô cố tình để vào đấy, cô tính thời gian thì đúng là hiện tại anh vừa mới ra trường không bao lâu, khoảng thời gian này thực sự đang rất khó khăn. Lúc còn là bạn thân anh đã tâm sự với cô điều đó. Tuy kiếp trước anh phụ cô nhưng đều là do hoàn cảnh bắt buộc, cô cũng không trách chi anh, chỉ trách số phận cô vô duyên với tình yêu thôi. Dù kiếp này không còn yêu anh nữa nhưng cô cũng muốn giúp anh một phần nhỏ cũng xem như cảm ơn anh đã liều mạng mà giúp cô lấy lại túi xách vậy. Tuy trong đó không có gì quan trọng nhưng cô là người tiếc của. Mất thì buồn lắm a, với lại phải làm lại giấy tờ càng mệt. Chắc sau này cô phải mang ba lô thôi, không mang túi xách nữa để khỏi bị giựt.

Nhưng cô không biết rằng, sau này dù cô có đeo vàng đỏ tay ra đường cũng không ai dám giựt của cô nữa đâu. Ai ngại mạng quá dài thì cứ giựt đi nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK