Anh đang thả hồn mơ mộng thì đột nhiên cô nói.
- Ba nuôi em nấu ăn ngon lắm! Dù chỉ là những món đơn giản thế này ông cũng nấu rất ngon.
Nhắc đến ba nuôi cô thì anh lại nghĩ đến Hữu Trọng, bèn hỏi.
- Vậy Hữu Trọng biết nấu ăn không?
Cô gật đầu.
- Biết! Chỉ là không ngon như ba! Nhưng mà ba lại nói ảnh nấu chó còn chê đấy!
- Phụt... ha ha..
Anh phụt cười, cũng may là bịt miệng lại kịp nếu không sẽ phải phun ra rồi. Anh cố nuốt xuống hết lại nói.
- Bộ cậu ta nấu dở lắm sao?
- Không! Cũng ngon hơn em một chút!
Anh ngạc nhiên hỏi.
- Vậy em nấu bác ấy nói sao?
- Ba khen ngon!
Anh Tuấn:??????
Cô mỉm cười nói
- Ba nói! Em nấu có bỏ vào đó tấm lòng nên nó ngon. Còn anh Trọng không có nên chó cũng không thèm. Hì hì...
Anh cũng cười.
- Bác ấy vui tính quá! Thảo nào Hữu Trọng cũng nói chuyện có duyên như vậy! Chắc là di truyền từ bác ấy!
Cô gật đầu.
- Em cũng thấy vậy đấy! Vậy mà ba không chịu đâu nhe! Nói ảnh tính giống ai chứ không có giống ba tí tẹo nào luôn. Nói em mới giống nè! Em mới thực sự là con ba đó! Còn ảnh với mấy anh chị toàn là đám đầu thai lên đòi nợ.
Anh nói.
- Anh chưa gặp bác nên cũng không biết đánh giá làm sao. Nếu có dịp anh muốn gặp bác một lần cho biết.
Cô cười cười.
- Chừng nào ba về thì anh sẽ được gặp thôi!
- Vậy chừng nào bác về?
- Không biết! Chừng nào hết bệnh thì ba sẽ về thôi!
- Ừ! Mong cho bác nhanh chóng khỏe lại!
Hai người tiếp tục ăn cơm không nói chuyện nữa. Ăn xong, lại ra sau vườn làm tiếp cho xong mấy cây mai còn lại. Hôm sau, như đã hứa anh lại trở vào ghép cho cô mấy cây mai. Mọi việc đã xong bây giờ chỉ việc chăm sóc nữa là ok.
Anh đứng khoanh tay nhìn cái vườn mai của cô mà tấm tắt.
- Vài năm nữa mấy cây mai này mà trổ bông hết thì không biết sẽ đẹp thế nào nhỉ?
Đừng nói chi anh, ngay cả cô cũng có thể tưởng tượng được ra khung cảnh của nó. Cô đã suy nghĩ lại rồi, vườn mai này cô sẽ không bán một cây nào cả. Cô sẽ để cho nó trổ thật là đẹp. Phải công nhận Anh Tuấn đúng là tài thật đấy. Cô đột nhiên buột miệng nói.
- Anh chỉ học tới lớp 8 là nghỉ mà đã tài giỏi thế này, nếu anh học cao lên nữa thì ai chịu nổi anh đây?
Anh cười lắc đầu.
- Cũng đâu bằng em! 17 tuổi đã có thể sở hữu bất động sản, tính toán lại khóe léo kỹ càng. Thêm có trình độ nữa. Sau này không biết ai mới chịu nỗi em thì có!
Nụ cười trên môi cô bổng nhiên tắt lịm. Cô kỳ thực cũng đâu phải 17 tuổi, những gì cô có hôm nay đều là do ký ức kiếp trước mà đạt được. Mà nếu cô không có gan đi đào hủ vàng hoặc giả không có sự tồn tại của hủ vàng thì thử hỏi dù có ký ức kiếp trước cô có làm được vậy không? Câu trả lời là không! Với đôi bàn tay và khối ốc này cao lắm là cô chỉ có thể làm đủ nuôi thân, không phải xin tiền bà ngoại và cậu mợ. Dù cô có tính toán được nhưng không có tiền cô cũng sẽ không làm được.
Đâu như Anh Tuấn, anh ta là tự lực cánh sinh. Theo cô biết nhà anh ta trước kia cũng không khá giả, ruộng đất cũng không nhiều mà con lại đông. Từ khi anh ta theo nghề cây cảnh, bôn ba rày đây mai đó mua đi bán lại, nhà mới từ từ khá lên. Anh ta tự mở cho mình một vựa cây cảnh, sau đó lại tiếp tục đầu tư cho anh em làm nhiều nghề khác nhau như mở tiệm sửa xe bên kia đường chẳng hạn. Cô biết anh ta còn đầu tư nhiều lĩnh vực nữa lắm thậm chí có thể đã có bất động sản không chừng. Vừa có tiền lại giúp người khác có tiền. Trong khi anh ta cũng chỉ 26 tuổi thôi. 26 tuổi, kiếp trước cô vẫn còn làm điều dưỡng lương tháng cũng không bao nhiêu, chỉ đủ lo thân đã là may chứ đừng nói chi mua đất. Dù cô cũng rất muốn mua. So với anh ta cô đáng cái gì? Một hạt cát cũng không đáng.
Cô đột nhiên cảm thấy ngưỡng mộ anh nhưng đồng thời cũng đố kỵ anh. Anh ít học nhưng có tài, cô học cao nhưng vô dụng. Anh nói anh không bằng cô, lại làm cô cảm thấy như anh đang châm chọc cô vậy. Tuy cô biết anh là không phải ý đó nhưng vẫn cảm thấy trong lòng rất buồn.
Cô nói.
- Em nếu không may mắn thì cũng như bao nhiêu cô bé 17 tuổi khác thôi.
Thấy cô bổng nhiên u buồn, anh cũng không biết làm sao an ủi bởi anh không biết vì sao cô lại buồn. Nhưng anh nghe cô nói từ "may mắn" thì đột nhiên nghĩ ra vấn đề gì đó. Cô mồ côi, sống nhờ vào bà ngoại và cậu mợ nuôi nấng thì tiền đâu mà cô mua đất? Hơn trăm triệu chứ có phải số nhỏ đâu. Lúc trước anh nghĩ là do cha mẹ cô đã để lại nhưng nếu vậy thì cô có thể dễ dàng sử dụng thế sao? Cô vẫn chưa đủ 18 tuổi đó. Thời gian qua, anh tìm hiểu cũng biết không ít chuyện về cô. Và cũng biết được cô mua mảnh đất anh đang thuê, bà ngoại và cậu mợ cô hoàn toàn không biết. Thậm chí mảnh đất này cô cũng là bỏ ra để mua quyền thừa kế. Như vậy thì tiền đâu cô có?
Cô không giống anh có cha mẹ đỡ đầu, anh muốn làm ăn thì cha mẹ sẵn sàng lấy sổ đỏ tất cả ruộng đất đi thế chấp đưa vốn cho anh đi buôn cây cảnh. Lần đó, anh vô cùng may mắn mới gặp được một thương lái chuyên buôn cây cảnh sang nước ngoài. Cũng trong chuyến đi đó mà anh đã có thể trả hết nợ nần chuộc lại sổ đỏ, còn mua thêm ruộng đất mở vựa cây cảnh v.v... Anh may mắn, nhưng cái may mắn đó phải có vốn bỏ ra mới được. Còn cô may mắn là do điều gì? Nhưng cho dù cô may mắn vì điều gì đi nữa thì với cái tuổi của cô như vậy đã là quá xuất sắc.
Anh mỉm cười nói.
- May mắn cũng là một loại bãn lĩnh. Nếu em chỉ ở nhà ăn rồi ngủ, cái gì cũng không dám làm thì liệu may mắn có đến với em không?
Cô chợt mở bừng mắt.
- May mắn là một loại bãn lĩnh sao?
Anh ta nói cũng không phải không có lý, kiếp trước cô tuy không phải ở nhà chỉ ăn rồi ngủ nhưng muốn làm gì điều rất e sợ, sợ lỗ vốn, sợ mắc nợ, sợ không thành công v.v... Mà kiếp này, cô có gan đi đào hủ vàng, có gan một mình đem đi bán, có gan bôn ba chạy tìm đất mua. Đúng là như vậy! Nếu cô không có gan dạ thì liệu may mắn có đến với cô không? Câu trả lời sẽ là không rồi. Cô tươi cười nhìn anh nói.
- Cảm ơn!
Anh không hiểu vì sao cô lại cảm ơn anh nhưng thấy cô tươi cười anh cũng rất hạnh phúc.
...........
Thời gian từ từ dần trôi, đến ngày lễ tổng kết năm học cuối năm. Sau khi kết thúc buổi lễ, ai cũng tươi tắn thảnh thơi đi về, chỉ có mình Thu Trúc là hai tay phải bê một đống các phần quà thưởng lê thê đi ra cổng trường. Thấy người ngồi trên xe chờ cô dưới gốc cây, cô vui mừng kêu lên.
- Anh Tuấn!
Anh Tuấn đứng chờ cô nãy giờ nhìn từng học sinh đi ra mà chưa thấy cô cũng rất sốt ruột. Khi nghe tiếng gọi, anh vui mừng nhìn lại thì bổng hết hồn. Gì thế kia? Cô đang ôm một đống quà thưởng, bằng khen có cả hai bó hoa thật to che qua luôn cả đầu. Anh vội chạy lại phụ mang giúp cô.
- Sao nhiều vậy?
Cô đáp.
- Năm nay có hội từ thiện từ thành phố xuống hổ trợ cho các học sinh có hoàn cảnh khó khăn, vượt khó, học giỏi và diện mồ côi nên phần thưởng năm nay nhiều một chút.
- Còn hai bó hoa này là sao?
- Một bó của hội từ thiện, còn một bó dành cho học sinh xuất sắc đứng nhất toàn khối.
Anh kinh ngạc.
- Ồ! Em nhất toàn khối luôn?
Cô nhe răng cười thay cho câu trả lời.
Anh vô cùng bất ngờ, không nghĩ rằng cô sẽ học giỏi đến như vậy, trong khi thời gian học của cô vô cùng khan hiếm. Thời gian qua anh luôn theo sát cô thì đương nhiên biết thời gian sinh hoạt một ngày của cô là thế nào. Sáng dậy sớm vào vào chăm sóc vườn tược một lúc rồi mới vào trường. Hôm nào không học buổi chiều thì về thẳng nhà nghỉ ngơi một lát lại đi cắt cỏ cho bò ăn. Rồi lại tiếp tục chạy vào vườn chăm sóc cây cối, đến chiều tối mới về. Tính ra thời gian cho việc học của cô chỉ có buổi tối. Tuy rằng lâu lâu anh cũng thấy cô mang tập sách vào trong vườn để học nhưng chỉ là lúc rãnh thôi, mà thời gian rãnh lại vô cùng hiếm.
Nếu cô là em gái ruột của anh thì anh sẽ vô cùng vui mừng và tự hào. Nhưng đáng tiếc cô không phải, mà anh cũng không muốn. Anh cảm thấy một sự bất an dâng lên trong lòng, anh cũng vui mừng cho cô đấy nhưng sự vui mừng này lại kèm theo nỗi lo sợ. Cô quá tài, quá giỏi, sau này cô trưởng thành rồi liệu anh có cơ hội đứng bên cạnh cô, cùng cô sánh bước không? Không! Anh không thể bỏ cuộc, anh phải phát triển mạnh hơn nữa. Anh nhất định phải đứng ngang hàng cô, mà không... phải là cao hơn cô mới đúng. Có như thế anh mới là chổ dựa vững chắc cho cô, là vòng tay mạnh mẽ ôm lấy cô che chở bảo vệ cô. Có như thế anh mới cảm thấy mình xứng đáng là một người đàn ông, chổ vựa vững chắc cho người phụ nữ.