- Con tự hào có em gái học giỏi mà ba?
Ông hừ một tiếng dùng mắt trừng anh. Ông còn không biết con tim đen thui của anh đang muốn mượn cớ làm anh trai vì vui mừng quá mà hung em gái, để chiếm tiện nghi của cô sao? Dù sao cô cũng gọi ông một tiếng "ba" đấy. Ông làm sao nỡ nhìn cô bị thằng con mắc dịch của ông lừa được chứ. Thật tức chết! Anh mà không phải con trai ông thì ông cho anh mềm xương nãy giờ rồi.
Thu Trúc thì hắn tuyến đầy đầu. "Không lẽ anh trai nào cũng thích hung em gái một cách thô bạo vậy sao? Hai má cô muốn sưng luôn rồi này. Hu hu..."
Cô sực nhớ lại một việc quan trọng chưa hỏi, bèn lên tiếng.
- À... ba và anh định ở bao lâu thì trở lên?
Hữu Trọng thở dài đáp.
- Aiiii... chiều nay là phải đi rồi!
Cô kinh ngạc.
- Sao mau vậy?
Anh đáp.
- Bởi ngày mai là ngày ba đi tái khám, không thể trì hoãn được. Anh tính tái khám xong mới đưa ba về nhưng ba nói hôm nay là lễ tổng kết cuối năm học của em. Nghe em đạt loại xuất sắc, ba rất là mừng muốn về chia vui với em. Đúng lý ba định vào trường dự lễ nữa cơ nhưng anh thấy ba đi đường xa mệt mỏi nên chở ba về đây nghỉ ngơi cho khỏe.
Cô cảm động đến muốn khóc, ôm chầm lấy ông Hai thỏ thẻ gọi một tiếng.
- Ba...
Ông vỗ vỗ vai cô cười nói.
- Con là con của ba!
Phải! Cô là con của ông. Một đứa con khiến ông phải tự hào mà có thể đem khoe với bạn bè rằng, ông có một đứa con rất ngoan hiền, rất hiếu thảo, có tình có nghĩa, có nhân có hậu và cũng học rất giỏi nữa, năm nay đứng nhất toàn khối đấy! Có con ai hơn con ông không? Chỉ có con của ông mới được như vậy thôi.
Còn đối với Thu Trúc, đây có lẽ chính là ngày hạnh phúc nhất trong hai kiếp của cô. Cô cuối cũng đã có được một tình thương của người cha tràn đầy ấm áp.
Chỉ là sự ấm áp này không được bao lâu thì hơn hai tháng sau.
- Khụ... khụ... khụ...
Tiếng ho như xé phổi từ trong phòng bệnh phát ra. Hữu Trọng lo lắng vuốt ngực ông Hai.
- Ba... ba thấy trong người sao rồi ba?
Ông Hai cố nén lại cơn tức ở ngực, khó khăn nói.
- Trọng... con... con Trúc tới... tới chưa?
Hữu Trọng nghẹ ngào nói.
- Sắp... sắp tới rồi ba...
Hữu Trọng vừa dứt lời thì Thu Trúc đã mở cửa vọt nhanh vào, thở hổn hểnh.
- Anh Trọng... ba... ba... sao rồi?
- Trúc...
Thu Trúc chạy bến bên giường.
- Ba... ba... ba như thế nào rồi ba?
Ông Hai yếu ớt nắm lấy tay cô nói.
- Ba... ba... chắc không qua khỏi đâu con. Sau... khi ba chết... con... con nhớ đem ba về... về bên má... má con... khụ... khụ...
- Ba... ba đừng nói vậy! Ba sẽ không sao đâu mà!
- Ba...khụ...khụ... biết sức khỏe mình con à...khụ...
Cô vội hỏi Hữu Trọng.
- Anh Trọng! Ba bị làm sao vậy? Sao lại trở nặng thế này? Hôm qua lúc nói chuyện điện thoại với em vẫn còn bình thường mà?
Hữu Trọng siết chặt nấm tay, tự trách bản thân mình.
- Tất cả là tại anh quá sơ suất...
Ông Hai lại ho vài tiếng vội nói.
- Khụ... khụ... không phải... tại anh Trọng con đâu... khụ... là... là do ba vô phần... khụ... khụ khụ...
Ông Hai ho càng dữ dội, làm cả hai đều lo lắng.
- Ba... ba...
Hữu Trọng hô.
- Để con gọi bác sĩ...
- Trọng...
Ông chợt nắm lấy tay anh rồi nắm lấy tay Thu Trúc, đặt tay hai người cho nắm lại với nhau. Ông cố gắng nói.
- Trúc... ba giao thằng Trọng lại cho con. Con chăm sóc nó... thay ba... Tuy nó lớn hơn con nhưng tính còn... trẻ con lắm...
Cô nghẹn ngào thốt lên.
- Ba...
Ông lại nói với Hữu Trọng.
- Trọng... ba đi rồi phải tự trưởng thành hơn nữa nghe con. Sau này còn có vợ con... rồi phải lo cho gia đình nữa... Con cũng đừng trách chị Tư con... nó cũng là hết cách... nói...nói...với... với...
Lời nói của ông Hai bắt đầu đức quãng, Hữu Trọng và Thu Trúc kêu lên.
- Ba.. ba... bác sĩ ơi...
Ông lại ráng nói tiếp.
- Chị... Tư con... ba... ba... tha... thứ... cho...
Tiếng "nó" chưa kịp thốt lên thì ông đã im lìm xuôi tay, miệng mở to, mắt trợn ngược. Chứng tỏ mọi hoạt động của cơ thể liên quan đến sự sống đã không còn. Hữu Trọng điến người.
- Ba ơi... ba.. ba đừng bỏ con ba ơi... ba...
Thu Trúc vội gọi bác sĩ, đã từng làm điều dưỡng cô không hiếm việc chứng kiến người chết, ngay cả bà ngoại cô chết kiếp trước cô cũng đã chứng kiến. Cho nên, cô rất là bình tĩnh xử lý mọi tình huống, trong khi Hữu Trọng cứ như người mất hồn khóc lóc kêu gào. Không phải cô không đau buồn, cô rất đau là đằng khác, mới được hưởng thụ tình thương ấm áp của người cha không bao lâu mà lại phải sinh ly tử biệt rồi, thử hỏi làm sao cô không đau cho được. Nhưng cô sẽ không khóc, nhớ kiếp trước lúc ngoại cô vừa mất cô đã khóc rất nhiều, nhưng có người bảo cô không được khóc, vì khóc người chết sẽ không thể đi được, sẽ bị quỷ sứ dẫn hồn đánh rất đau, người chết sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ.
Cô không biết liệu quỷ dẫn hồn là có thật hay không? Nhưng cô biết linh hồn là có thật. Cô đã từng thấy xác mình nằm trên vũng máu ở giữa đường dưới trời mưa tầm tã. Người qua kẻ lại nhìn thấy, có người dừng lại xem, có người liếc mắt một cái rồi đi luôn. Không ai quan tâm cũng không ai thương tiếc, không bất kỳ ai rơi cho cô một giọt nước mắt nào, bởi cô đối với họ cũng chỉ là một người xa lạ. Cũng chính vì vậy mà cô mới mỉm cười buông xuống hết tất cả mọi phiền muộn, nhẹ nhàng thảnh thơi thả hồn theo làn gió mặc cho nó muốn cuốn cô đi đâu thì cuốn. Có lẽ vì vậy mà cô có thể trọng sinh trở lại để bắt đầu lại mọi thứ.
Sau khi mọi thủ tục nhận xác đã làm xong hết, cô gọi một chiếc xe đưa xác ông hai về quê, đỡ lấy Hữu Trọng đang ôm xác ông kêu khóc. Cô lau nước mắt anh rồi dịu dàng nói.
- Anh Trọng! Đừng khóc! Anh khóc ba sẽ không yên lòng. Nào! Chúng ta cùng đưa ba về nhà nhé! Về nơi mà ba muốn về nhất!
Không biết có phải Hữu Trọng đã ổn định tinh thần trở lại hay do lời nói của cô có ma lực như thế nào, mà khi cô vừa nói xong anh đã lập tức trở nên vô cùng bình tĩnh. Đưa tay sờ lên khuông mặt nhỏ nhắn của cô rồi mỉm cười, gật đầu.
- Ừ! Chúng ta sẽ cùng đưa ba về!
Cô cũng mỉm cười gật đầu.
- Ừ! Chúng ta đi!
Rồi cả hai cùng nắm tay nhau cùng đưa ông hai trở về.
Ông hai có hai người con gái, hai người con trai, một đứa con nuôi là Thu Trúc. Nhưng đến khi chết cũng chỉ có một người con trai và một đứa con nuôi bên cạnh ông. Ai khi nghe đến đều không khỏi chạnh lòng. Hi sinh hạnh phúc nữa đời người lo cho các con, đến khi về già lại không thể hưởng hạnh phúc, lúc chết lại không ai đủ mặt thử hỏi không buồn sao được. Ôi... cuộc đời là vậy! Chẳng ai biết trước được điều gì?
.........
Hữu Trọng lặng lẽ đứng trước ngôi mộ vừa mới xây xong của ba mình mà lòng đau xót khôn nguôi. Mới ngày nào cũng ở nơi này ông còn mắn anh, đánh đòn anh, dạy anh mọi điều; ấy vậy mà giờ đây ông vĩnh viễn đã không còn nữa. Những lời dạy ngày nào anh như vẫn còn nghe văng vẵng bên tai.
- Trọng à! Lớn hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà sao ngủ cứ đạp mền, gối xuống đất hoài vậy? Mốt có vợ thì sao đây hả con?
Nhưng mà bây giờ anh đã không còn có thể nghe được nữa. Anh nghẹn ngào gọi hai tiếng.
- Ba ơi...
Anh vốn không muốn khóc nhưng vì sao nước mắt nó vẫn cứ chảy ra. Dù cố nén lại nỗi bi thương nhưng sao nó vẫn hoài còn ở đó.
Thu Trúc nhìn thấy anh như vậy cũng xót xa. Cô cũng buồn lắm, ngày nào ở nơi này ba cha con còn nói cười vui vẽ, thế mà bây giờ đã vắng tiếng ông rồi. Nhưng có lẽ do đã trải qua quá nhiều đau khổ của cuộc đời, nên cô không có tỏ ra bi thương như Hữu Trọng. Một đời người ai mà chẳng phải chết, dù bi lụy đến thế nào thì cũng có còn đâu. Cô đi đến bên anh.
- Anh Trọng!
Hữu Trọng quay qua nhìn cô.
- Trúc!
- Ba cũng đã yên nghỉ! Anh cũng đừng bi lụy quá mà ảnh hưởng sức khỏe. Mấy ngày nay anh ốm đi nhiều rồi cứ thế này anh sẽ ngã bệnh đó. Ba có linh thiêng nhìn thấy cũng không vui đâu.
Anh lẳng lặng nhìn vào đôi mắt cô, một ánh mắt phẳng lặng không gợn sóng, nhưng lại mênh mông vô bờ bến. Ánh mắt của cô giống hệt ánh mắt của ba anh, người đã trải qua biết bao sóng gió của cuộc đời, đến nỗi bên ngoài đã không còn cảm giác gì của đau thương nhưng bên trong lại chứa đầy nỗi niềm u hoài của một thời đã qua. Anh chợt đưa tay sờ vào đôi mắt ấy, tha thiết nói.
- Cuối cùng thì anh đã hiểu vì sao ba luôn nói em mới là con của ba.
- Hở?
- Chính là ánh mắt này của em vô cùng giống ba. Ánh mắt của người đã trải qua sóng gió của cuộc đời.
Cô rũ mi.
- À... ờ... có lẽ do em mồ côi cha mẹ từ nhỏ, từ cơ cực mà lớn lên nên mới có ánh mắt già đời như vậy thôi.
Thế nhưng anh lại lắc đầu nói.
- Không phải! Ánh mắt em không phải già đời mà giống như em đã trải qua một kiếp người vậy hoặc là... giống như ba biết mình sẽ... chết...
Cô chột dạ vội tránh đi ánh mắt anh nói.
- Anh Trọng! Đừng suy nghĩ nhiều! Em... em còn nhỏ như vầy thì làm sao trải qua một kiếp được. Em cũng không có bệnh lấy gì biết mình sắp chết chứ?
Hữu Trọng đột nhiên ôm chầm lấy cô.
- Thu Trúc! Em có gì phải nói cho anh biết đó! Đừng dấu diếm anh... anh mất ba rồi không thể để mất em nữa...anh... ui da...
Thu Trúc đạp mạnh vào chân anh một cái làm anh nhảy dựng.
- Anh đấy! Bây giờ em đã hiểu vì sao ba hay đánh đòn anh rồi. Tối ngày nghĩ gì đâu không hà? Em có bị gì đâu? Anh muốn trù em hả?
Hữu Trọng hốt hoảng hô.
- Không... không phải vậy! Anh... bởi vì anh rất sợ... sợ phải mất em. Nếu anh mất em nữa anh sẽ không thể sống nỗi...
Thu Trúc cũng chỉ đơn thuần nghĩ là anh đã mất nột người thân yêu rồi nên không muốn mất một người thân nữa thôi. Ai mà không vậy, cho nên lòng cô cũng cảm thấy ấm áp, dịu giọng nói.
- Anh yên tâm đi! Em không có bị gì cả vẫn khỏe như trâu này. Em còn muốn sống tới trăm tuổi cơ. Cho nên anh đừng có lo nghĩ vớ vẫn.
Hữu Trọng vui mừng vì cô không nổi giận nhưng lại sờ vào đôi mắt cô rồi nói.
- Quả thật ánh mắt này của em rất là tĩnh lặng. Nhưng mà... có lẽ vì vậy mà khi thấy nó anh lại ngỡ như ba vẫn còn bên anh.
Cô đen mặt, nói vậy ý anh ta xem cô là má anh ta sao? Cô già vậy sao?
Anh bổng nhiên hôn nhẹ lên đôi mắt cô một cái làm cô giật mình trừng to mắt. Anh nở nụ cười.
- Ừ... có chút gợn sóng rồi này...
Ồ... hóa ra anh đang làm cô thay đổi cảm xúc. Cô bó tay ông anh này rồi, hôm nay còn lấy cô ra đùa được. Nhưng nếu như vậy khiến anh cảm thấy đỡ buồn thì cô cũng tạm thời bỏ qua vậy.
Nhìn đôi môi nhỏ nhắn của cô mà Hữu Trọng muốn hôn lên quá. Mặt anh không tự chủ được mà khom xuống. Bổng nhiên...
- Ui da...
Anh cảm giác có ai đó đang đánh mạnh vào mông mình liền hô lên một tiếng. Cô ngạc nhiên hỏi.
- Anh sao vậy?
Anh nhíu mày.
- Vừa rồi em có đánh vào mông anh không?
Cô lắc đầu.
- Không! Em đứng phía trước sao có thể đánh vào mông anh được?
Anh gãi đầu, sờ mông.
- Sao vừa nãy anh cảm giác như bị ai đó đánh mạnh vào mông vậy ta? Không lẽ ảo giác? Xung quanh cũng đâu có ai đâu?
Thu Trúc nói.
- Có lẽ do anh đứng lâu quá nên cơ bị co giật có cảm giác bị đau thôi!
Anh cũng cảm thấy có lý.
- Ừ có lẽ vậy! Thôi chúng ta vào nhà đi!
Hai người liền cất bước vào nhà, họ không biết rằng đứng ở nơi đó có một bóng dáng quen thuộc nhưng lại mong manh như sương khói nở nụ cười ấm áp dõi theo họ.
- Các con của ba! Ba yêu tất cả các con! Hãy hạnh phúc nhé! Vĩnh... biệt!