Bởi vì cô đã bị một cú lừa ngoạn mục như vậy mà bây giờ khi nghe tới đàn ông sở khanh đều rất phản cảm, dù rằng người con gái bị hại cô cũng không thích. Cô mãi mê thả hồn về quá khứ mà khi nhìn lại trong chén mình đã đầy ấp thức ăn. Khỏi hỏi cũng biết là do hai ông anh mắc dịch Anh Tuấn và Thanh Tú gắp chứ đâu. Dù Thanh Tú không ngồi cạnh cô nhưng cũng ráng mà gắp cho cô được nữa. Thật là... cô đâu phải không có tay đâu.
Cô bắt đầu gắp thức ăn trong chén của mình mà ăn. Tuy nhiên, lại bị Anh Tuấn nói.
- Ồ... biết tự gắp ăn rồi đó hả? Anh tưởng phải đút em luôn đó.
Ý anh nói là nãy giờ cô cứ mãi lo thừ người thả hồn về tận đâu đâu không quan tâm đến ăn uống đó mà. Cô liếc xéo anh rồi thả tay xuống véo vào eo anh một cái thật mạnh. Anh Tuấn đau điến nhưng vẫn cắng răng không có la lên, dùng ánh mắt trừng cô. Cô đắt ý hất cằm về phía anh thách thức, để xem anh có thể làm gì được cô nào. Hi hi... .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chú! Xin Ký Đơn!
2. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
3. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
4. Anh Chỉ Thích Em Thôi
=====================================
Hình ảnh này đột nhiên đập vào mắt của mẹ Anh Tuấn, khi bà từ trong nhà vừa bước ra. Lưng của hai người lại đưa về phía bà, nên bà có thể nhìn rỏ ràng Thu Trúc đang véo vào eo Anh Tuấn, anh dù đau cũng không dám nói hay đẩy tay cô ra chỉ dùng mắt trừng, mà cô lại còn nghênh mặt khiêu khích anh nữa chứ. Bà thật thắc mắc không biết cô là ai mà lại thân thiết với Anh Tuấn như vậy? Hay là anh đã tìm được cho mình đối tượng rồi? Bà nghĩ vậy thì vô cùng vui mừng đi lại bàn vờ nói.
- Mấy đứa ngồi bàn rồi đó hả?
Thấy bà xuất hiện thì mọi người trong bàn đều chào.
- Mẹ!
- Bác!
Bà vờ nhìn xung quanh thấy Thu Trúc bèn hỏi.
- Ủa! Cháu đây là con gái nhà ai đây? Từ đó giờ sao bác không thấy? Cháu cũng là bạn con Thảo hay sao?
Thu Trúc chưa kịp trả lời thì Thu Thảo đã nhanh miệng đáp.
- Mẹ! Đây là Thu Trúc em bà con của anh Út cũng là em kết nghĩa của anh sáu với anh bảy mà con hay kể với mẹ đó. Hai ổng cưng Thu Trúc còn hơn cả con nữa đó.
Thanh Tú vội lên tiếng.
- Mày lấy chồng thì có chồng mày cưng rồi! Tao với anh sáu không còn em ruột cưng thì phải kiếm em nuôi cưng chứ. Đúng không anh sáu?
Chà... bình thường Thanh Tú hiền lành nhưng khi có mấy ly vô là sẽ ăn nói nhanh mồm nhanh miệng và thông minh vậy đó. Ưu điểm của thằng em này Anh Tuấn đúng là rất ngưỡng mộ. Ngay cả Thu Trúc cũng trố mắt nhìn Thanh Tú. Thật không ngờ đó nha!
Còn về phần mẹ của họ thì cũng đã nghe Thu Thảo kể nhiều về Thu Trúc rồi, ngay cả Anh Tuấn và Thanh Tú cũng có nói. Cô mồ côi từ nhỏ sống với bà ngoại và cậu mợ, rất chăm chỉ, siêng năng lại chịu khó. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã biết tính toán làm ăn rồi đặc biệt hơn là dù là làm ăn cũng rất biết chừa cái hậu. Cái này thì nghe đứa cháu mở tiệm sửa xe trong mảnh đất Anh Tuấn thuê của cô nói. Còn một số chuyện tốt của cô nữa nhưng chỉ cần nghe nhiêu đó cũng đủ để bà xem trọng rồi. Nếu cô không đi học đảm bảo bà sẽ lập tức hỏi về làm dâu. Nhưng cái vấn đề là hỏi về cho thằng nào?
Bà đã gần đất xa trời không lẽ lại không thể nhìn ra hai thằng con bà đều thích một mình cô sao? Hỏi cho thằng anh thì thằng em buồn, hỏi cho thằng em thì thằng anh trách. Bà đúng là tiến thoái lưỡng nan. Nhưng mà... bỏ con dâu này thì rất là đáng tiếc. Đây là trong ngàn người mới có một người đấy. Bà bèn nói với cô.
- Ừ... bác có nghe tụi nó nói nhiều về con. Vậy con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Cô lễ phép đáp.
- Dạ thưa bác! Con năm nay vừa tròn 18 tuổi. Tuổi mụ là 19 tuổi ạ!
Bà gật đầu lại hỏi tiếp.
- Ừ! Vậy cũng tới tuổi lấy chồng được rồi!
Mỗi khi nghe bà nói đến từ này thì Anh Tuấn liền biết ngay là bà muốn hỏi dâu. Dù rằng anh cũng rất muốn cô làm vợ anh nhưng đây chưa phải lúc. Anh lập tức nói.
- Mẹ à! Mẹ nói kỳ vậy Thu Trúc còn đi học mà lấy chồng lấy vợ cái gì?
Bà trừng anh nói.
- Ơ... cái thằng này! Tao nói là tới tuổi lấy chồng chứ có nói là kêu nó đi lấy chồng đâu mà mày nói tao nói kỳ.
Anh trợn trắng mắt, đúng là anh không thể cãi lại mẹ được. Bà lại quay sang Thu Trúc cười nói.
- Vậy con còn đi học hả? Vậy con học lớp mấy rồi?
Cô đáp.
- Dạ! Con đang ôn thi tốt nghiệp lớp 12. Dự kiến qua hè sẽ tiếp tục học lên đại học ạ!
Bà vờ như ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
- Học đại học tốn tiền lắm nghe con. Ở xóm này bác thấy mấy nhà bán ruộng bán đất cho con học đại học, nhưng rồi cũng đem cái bằng về để đó chứ cũng có thấy làm được ông này bà nọ gì đâu.
Cô mỉm cười nói.
- Dạ... họ sao thì con không biết nhưng mà con thì chắc chắn học ra con sẽ không thất nghiệp đâu ạ!
Bà vô cùng ngạc nhiên, hỏi.
- Ủa? Không lẽ con có người quen mở công ty hay làm trong nhà nước gì đó đưa con vô làm hả?
Cô tự tin như vậy thì bà nghĩ là chỉ có con đường là có người thân quen bảo đảm thôi. Nếu không đâu ai dám tự tin. Ngay cả Thanh Tú và Thu Thảo đều học hết cấp ba, muốn vô làm công ty vị trí tốt một chút cũng đều phải nhờ người quen biết đấy. Nếu không thì cũng đâu có được.
Thu Trúc đã là người từng trải, làm sao không nhận ra được bà là đang có ý muốn cô làm dâu hoặc là muốn làm mai mối cho cô gì đó. Nếu không khi nghe cô đi học bà cũng đâu có bàn ra. Cho nên, khi bà hỏi vậy. Cô cũng mỉm cười gật đầu.
- Dạ! Con có ông anh mở công ty. Ảnh bảo con cứ ráng học chừng nào ra trường ảnh sẽ cho con làm phó giám đốc đó ạ!
Cô nói cũng là sự thật, Hữu Trọng cũng từng nói với cô như vậy mà. Mà anh ta còn thêm cho cô một chức vụ nữa là kiêm trợ lý giám đốc luôn. Có ông anh nuôi như vậy thì còn đòi hỏi gì nữa chứ? Hi hi... Mà hơn hết là đem điều này nói ra cũng sẽ đập tan được cái ý nghĩ của mẹ Tuấn _ Tú.
Quả nhiên là bà không còn gì để nói nữa. Có người đảm bảo thì lo gì học ra không có việc làm. Nhưng mà, như vậy thì bà lại càng muốn có đứa con dâu này chứ sao? Vừa hiền lành, vừa thông minh, lại có tài, có của, cưới về thì nhất định hai vợ chồng sẽ mau làm giàu, bà cũng thật nở mặt nở mày. Nhưng hai đứa con trai của bà thật... không biết nên kêu đứa nào nó tự động bỏ cuộc đây? Phải chi có hai Thu Trúc như vầy thì bà đỡ biết bao nhiêu. Chợt bà nảy lên một ý là thử dò ý của Thu Trúc, thử xem trong hai người cô thích ai nhất. Chỉ cần cô tự động nói, dù chỉ là thích như một người anh thì đứa còn lại nhất định sẽ hiểu và tự động buông tay. Con bà, bà hiểu, chỉ cần cô tự mình chọn thì tất nhiên đứa còn lại sẽ không thể oán trách.
Bà nói.
- Ừ! Vậy bác cũng mừng cho con. Mà con đã gọi hai thằng con của bác là anh thì cũng coi như bác là mẹ của con. Cho nên sau này con cứ gọi bác là mẹ đừng có gọi bác nghe xa lạ lắm.
Cô tươi cười gật đầu gọi.
- Dạ! Mẹ...
- Ừ...
Ôi chà... tiếng mẹ nghe sao mát ruột dễ sợ. Nhưng phải vô vấn đề chính thôi. Bà bắt đầu nắm tay thân thiện như một người mẹ nói với một đứa con gái.
- Con thấy đó! Hai thằng anh của con đứa nào cũng thương em gái. Hồi đó chưa có con thì thương mình Thu Thảo, giờ Thu Thảo lấy chồng rồi cũng ráng mà kiếm một đứa em để thương. Nhưng mà dù hai đứa nó đều thương em nhưng Thu Thảo thì nó lại thương nhất là anh bảy của nó. Nó nói anh sáu hay la rày đánh đòn nó nên nó không thương bằng anh bảy. Còn con thì con thương nhất là anh nào?
Ồ... đây mới là điểm mấu chốt đây. Cô phải thầm dựng ngón tay cái lên khen bà đấy. Cũng may cô là người từng trải nếu không đã bị bà lừa rồi. Cô mà trả lời thương nhất anh nào bà nhất định sẽ tìm cách cáp đôi cô với anh đó cho xem. Này là xem cô là con dâu chứ là con gái gì. Nhưng cô vẫn tươi cười vô tư trả lời.
- Anh nào con cũng thương nhất hết! Không anh nào kém anh nào ạ!
Chà... cái này cũng khó à nha! Nhưng hai đứa chỉ có thể chọn một thôi. Bà lại nói.
- Ừ... mẹ biết là hai anh con đều thương như nhau nhưng anh nào có thể làm con thích nhất, thích nói chuyện với anh đó nhất?
Thu Trúc hơi bị căng, đúng là gừng càng già càng cay. Nhưng cũng không thể hạ được cô. Cô bèn vờ ngây ngô hỏi.
- Vậy mẹ thương anh nào nhất, thích nói chuyện với anh nào nhất ạ?
Ách... đứa nào cũng là con bà rức ruột đẻ ra, hỏi thương đứa nào, thích đứa nào sao mà trả lời. Nhưng bà lại phát hiện cô đúng là quá thông minh. Xem ra cô đã nhận ra ý đồ của bà rồi. Một đứa con gái tinh ý thế này thử hỏi làm sao hai đứa con trai bà không thương cho được, nhất là Anh Tuấn đứa khó khăn nhất. Thương mà không dám nói, chỉ có thể che dấu cảm xúc xem như em gái. Nãy giờ nói chuyện với Thu Trúc nhưng bà đều chú ý ánh mắt của hai đứa con trai. Lúc bà hỏi cô thương ai nhất cả hai đều tỏ ra mong đợi. Nhưng xem ra cô lại rất vô tình, cô chỉ đơn giản là xem họ như anh hoặc nếu không thì chính là những người bạn bình thường.
Aiii... đứa con dâu này thì bà nhận định rồi đấy, nhưng xem ra muốn đem về nhà đành xem bản lĩnh của hai đứa con trai bà rồi. Chịu thôi! Cô hữu tình còn dễ chọn, chứ cô vô tình thì con trai bà phải trổ hết bãn lĩnh ra thôi.
Thế là, sau khi tan tiệc mọi người đều về hết. Bà mới kéo Anh Tuấn và Thanh Tú vào trong phòng của bà. Chỉ vô mặt hai thằng nói.
- Hai thằng bây phải đem cho bằng được con dâu về cho tao. Bị người khác rinh mất thì đừng có kêu tao là mẹ.
Hai người mặc ủ mày ê bước đi ra. Ra khỏi phòng hai người liếc nhìn nhau rồi chống tay cằm nghiêng đầu thở dài.