- Chào anh bạn! Buổi sáng vui vẽ!
Hữu Trọng cũng lịch sự chào lại.
- Chào anh! Cũng chúc anh buổi sáng vui vẽ. Anh cũng ở trong khu dân cư này à?
Người đó gật đầu.
- Đúng vậy! Tôi ở đường số 24.
Hữu Trọng vui mừng.
- A... tôi cũng ở đường số 24 đây.
- Vậy à? Vậy nhà anh số mấy?
Hữu Trọng đáp.
- Là số 155.
Người đó vui mừng nói.
- Vậy là chúng ta ở đối diện nhau đấy. Nhà tôi là số 154.
Hữu Trọng cũng vui mừng.
- Ồ! Thật là tuyệt! Anh tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi.
- Tôi tên Kiến Minh, Quách Kiến Minh năm nay đã 26 tuổi.
- Vậy là anh lớn hơn em 3 tuổi đấy. Xưng tên em là được rồi. Em tên là Hữu Trọng, Nguyễn Hữu Trọng.
- Vậy... Hữu Trọng cậu có gia đình gì chưa?
Hữu Trọng lắc đầu.
- Dạ chưa anh ạ! Còn anh?
- Cũng vẫn độc thân! Vậy cậu đang sống chung với cha mẹ à?
Hữu Trọng lắc đầu.
- Không ạ! Ba má em đều qua đời cả rồi. Lúc trước ở một mình nay có đứa em ở quê lên đây học hiện ở chung cùng em.
- Em bà con à?
- Không! Chỉ là em nuôi thôi!
Kiến Minh nhướng mày.
- Ồ... vậy em trai hay em gái thế hả?
Hữu Trọng tươi cười, giữa đàn ông với nhau anh hiểu là anh ta đang nói đến điều gì. Nhưng cũng thành thật đáp.
- Là em gái!
Kiến Minh ý vị nói.
- À há... cái này không biết là em nuôi hay là anh nuôi luôn đây? Ha ha...
Hữu Trọng cũng cười thật tươi nói.
- Ha ha... ai nuôi cũng vậy miễn có nuôi là được rồi không phải sao?
- Ha ha ha... cậu này nói chuyện hợp ý tôi. Nào tôi mời cậu đi ăn sáng.
- Không khách sáo!
- Ha ha... vậy mới được chứ! Đi nào!
Ăn xong, Hữu Trọng cũng không quên mua đem về cho Thu Trúc.
Về đến thấy cô vẫn còn đang ngủ nên không có đánh thức, dù sao cô cũng chưa đi học, mấy ngày này cho cô ngủ nướng cũng không có gì. Anh tắm rửa thay quần áo xong, xách cặp táp chuẩn bị đi làm nhưng dường như nhớ ra điều gì vội lấy tờ giấy viết vài chữ để trên bàn ăn. Sau đó mỉm cười vui vẽ đi xuống.
Thu Trúc thức dậy đã là 9 giờ kém, kỳ thực là từ lúc Hữu Trọng thức dậy thì cô cũng đã thức rồi nhưng vì thấy dậy sớm cũng không làm gì nên cứ việc ngủ tiếp thôi. Cô tắm rửa xong, đi qua phòng bếp thì thấy một mảnh giấy trên bàn với lời nhắn.
"Anh mua đồ ăn sáng rồi, khi nào ăn em nhớ hâm lại nhe. Anh để chìa khóa xe máy ở nhà khi nào muốn đi đâu thì lấy đi nhưng chạy cẩn thận nhé, đường thành phố không giống dưới quê mà dễ chạy đâu. Anh để cho em cái thẻ ATM, mật khẩu là ngày tháng năm mất của ba, em muốn mua sắm gì cứ thoải mái nhé! Chúc em một ngày thật vui. Cục cưng của anh! Chụt..."
Thu Trúc hắc tuyến đầy đầu. "Cục cưng của anh! Chụt..." đọc lên mà cảm thấy nó sao sao, hơi bị nổi da gà. Nhưng mà có ông anh tuyệt vời như thế này thì đòi gì nữa chứ. Đưa cho cô cả thẻ ATM luôn đây này, anh làm như cô không có tiền xài không bằng ấy. Nhưng cũng không sao, hiện tại anh chỉ có một mình làm tiền nhiều để dành cho ai xài đâu, chi bằng cô xài hộ cho, hí hí...
Nói vậy chứ cô cũng đâu có xài gì nhiều đâu, cô là người biết làm ra đồng tiền bằng chính sức lao động của mình thì đương nhiên cô biết đồng tiền đâu phải dễ kiếm, cái nào đáng xài mới xài thôi. Dù biết rằng anh mở công ty lợi nhuận hàng tháng phải kể đến là hàng trăm có khi hàng tỷ, nhưng đó cũng đều là mồ hôi, công sức của anh. Tuy rằng anh thương cô, xem cô như em ruột của mình nhưng cô cũng sẽ không vì điều đó mà cứ ỷ lại, dựa dẫm vào anh, cô có tay có chân thì đâu cần người khác nuôi chứ.
Ăn sáng xong cô lại dọn dẹp một chút rồi lấy xe chạy ra ngoài. Cô cần phải đi làm một việc đó là mua đất. Hi hi...
Cô nhớ người yêu bốn năm quen ở tiệm giặt ủi kiếp trước của cô có một mảnh đất ở vùng ngoại ô. Mỗi lần hẹn nhau đi chơi hắn thường chở cô ra vùng ngoại ô lắm, vì sao ư? Vì hắn làm bên kinh doanh bất động sản, nói khó nghe một chút thì là cò đất đấy. Cò từ thành phố ra tới ngoại ô luôn. Cho nên, ngày nào hắn cũng chạy liên tục, hễ có khách hàng gọi là phải đi, dù lúc đó đang đi chơi với cô cũng phải chạy. Cô cũng là người rất thông cảm nên cũng không bao giờ trách hờn chi hắn, cũng đồng ý đi theo hắn cho biết.
Không những là giới thiệu mua bán đất cho người ta, mà hắn cũng có mua cho mình nhiều lô đất hoặc mua ruộng rồi phân lô lên thổ cư bán lại cho người khác, hoặc hắn cũng tự xây nhà bán luôn. Và mỗi lần hắn chở cô ra ngoài này thì hắn lại dẫn cô tới một cái lô đất mà hắn bán bị hố một lần duy nhất kể từ khi hắn vào nghề. Lô đất đó cũng rộng cả 800m2 chứ không phải nhỏ, lúc đó hắn nghe phong phanh là lô đất đó sẽ bị vướng quy hoạch nên tranh thủ bán đổ bán tháo để lấy lại vốn, chỉ có 200 triệu còn lỗ mất tiền bao giấy tờ cho người ta nữa. Nhưng kết quả bán xong rồi ba tháng sau quy hoạch đâu không thấy chỉ thấy người ta bán lại cho một công ty mở xưởng đến cả tỷ mấy. Hắn tức muốn trào máu nên mỗi lần đi ngang đó đều chỉ cô cái xưởng đang nằm trên lô đất đó mà trắc lưỡi tiếc nuối. Làm ăn thì có lúc ăn lúc thua đó là chuyện thường tình nhưng mà thua như vậy đúng là đau thật đấy.
Bây giờ cô muốn mua lại lô đất đó, cũng không biết thời gian này lô đất đó đã thuộc sỡ hữu của hắn chưa nữa? Nếu chưa thì tốt, còn nếu rồi thì cô sẽ hố hắn một phen. He he... ai bảo kiếp trước hắn lừa cô. Đã có vợ rồi mà còn bày đặt dụ dỗ cô. Cô cũng không oán hận chi hắn, chỉ trách mình quá ngu thôi nhưng dù sao không hố hắn thì thật vẫn có cảm giác gì đó không cam lòng. Với lại cô cũng được lời rất nhiều mà phải không? Hi hi...
Cô theo ký ức chạy đến lô đất đó, hiện tại nơi này cũng còn hoang vu, hẻo lánh lắm nhà cửa còn rất là thưa thớt. Cô thấy cái bảng "bán đất gấp" cấm trên đó kèm theo số điện thoại. Cô không ngần ngại bấm gọi. Một tiếng chuông, hai tiếng chuông, ba tiếng chuông...
- Alo...
Cô bắt đầu nói.
- Cho hỏi anh có phải là chủ sở hữu của lô đất ở hẻm PB, ấp M, xã MH, huyện DH đang để bảng bán gấp không ạ?
- Dạ đúng rồi chị! Chị muốn mua lô đất đó ạ?
- Đúng vậy!
- Chị đang ở đâu để em chạy tới ạ?
- Tôi đang đứng ở ngay lô đất đó đây!
- Chị cảm phiền đợi em 10 phút ạ, em đến đó ngay.
- Ok!
Thu Trúc nhướng mày, đây là giọng của hắn không sai, dù đã rất nhiều năm rồi nhưng cô cũng chưa quên đâu. Cô lẩm bẩm một cái tên.
- Hoàng Trung!
Thu Trúc mặc đồ màu đen, mang khẩu trang chống nắng che kín đầu cổ mặt mũi, mang kính mát đen, lại thêm chạy xe của Hữu Trọng, kiểu to lớn của nam. Nên nhìn qua cũng không ai biết cô mới 18 tuổi. Mà trông cũng khá sang trọng đấy. Hoàng Trung đi tới thấy cô liền gật đầu lịch sự nói.
- Chào chị! Em là Hoàng Trung chủ của miếng đất này. Chị là người vừa rồi gọi điện cho em phải không ạ?
Trước mặt cô là một chàng trai chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, ăn mặc lịch sự và đặc biệt rất điển trai. Cô cũng không tháo khẩu trang hay mắt kính gì ra, bởi vì trời cũng đang nắng, cứ để vậy gật đầu.
- Đúng vậy! Là tôi gọi anh! Tôi muốn mua lô đất này.
Hoàng Trung tỏ ra vui mừng, bèn mời cô đến một quán nước ven đường để tiện việc trao đổi, không lẽ lại đứng ngoài trời nắng này mà nói chuyện sao. Nhưng khi đi vào trong quán, cô tháo bỏ khẩu trang, mắt kính ra thì làm hắn khá kinh ngạc. Cô rất là trẻ, trông chưa đến 20 tuổi, vậy mà vừa nãy hắn tưởng cô đã là ba mươi mấy, bốn mươi tuổi làm gọi chị xưng em, cuối đầu dạ thưa. Thật là... cmn... hố. Hắn không biết rằng hắn còn phải nhảy hố nặng hơn nữa.
Chợt cô hỏi.
- Anh định bán lô đất đó bao nhiêu?
Hắn lấy lại tinh thần. Liền đáp.
- À... hai trăm rưỡi...
Cô cũng không ngạc nhiên gì khi hắn nâng giá như vậy. Đó là nghề của hắn, dù biết chổ đó sẽ quy hoạch nhưng đã bán thì phải lời chứ. Ai mua trúng thì ráng chịu thôi, ai bảo không đi tìm hiểu trước làm gì. Nếu là hắn bị trúng hắn cũng phải chấp nhận mà thôi. Cho nên bất cứ người nào muốn mua đất hay nhà thì trước hết phải tìm hiểu kỹ nhà đất mình muốn mua có bị gì không. Chứ người bán đặt biệt là môi giới ai lại đi nói chổ đó sẽ quy hoạch hay vướng tranh chấp bao giờ. Đó cũng là những gì hắn đã dạy cho cô kiếp trước. Và hắn cũng đã dạy cô một khi đã tìm hiểu kỹ nơi đó không bị gì rồi thì khi người bán ra giá phải biết cách trả, chứ đừng nghe họ nói sao thì mua như vậy. Bây giờ cô dùng cách của hắn trả lại cho hắn.
Cô lắc đầu nói.
- Giá này quá cao!
Đã quen với những chuyện này, hắn ta bình thản nói.
- Không cao đâu em gái ạ! Vì anh đang cần tiền nên mới bán gấp lô đất đó nếu không anh cũng sẽ không bán giá đó đâu...
Ồ... đã đổi cách xưng hô rồi không gọi chị xưng em nữa sao. Tiếc thật, biết vậy cô không mở khẩu trang ra rồi cho hắn hố chơi. Nhưng bây giờ phải trả giá trước đã. Cô bèn nói.
- Thật ra trước khi gọi cho anh tôi cũng đã đi xem một lô đất khác cũng bằng với mảnh đất của anh. Nhưng người ta chỉ kêu giá 180 thôi còn bao luôn giấy tờ nữa. Cho nên...
Cô tỏ vẽ hơi khó xử, Hoàng Trung liền hỏi.
- Lô đất đó em xem ở đâu?
Cô thản nhiên đáp.
- Cũng gần khu vực đây thôi.
Hắn liền nói.
- Thật ra khu vực này cũng nhiều chổ sẽ phải quy hoạch hoặc đang tranh chấp. Lô đất em xem không chừng bị vấn đề gì đó nên mới bán giá rẻ vậy thôi...
Cô ngắt lời.
- Tôi đã tìm hiểu kỹ rồi. Không hề tranh chấp cũng không thuộc quy hoạch, sổ đỏ giấy tờ đầy đủ. Tôi cũng đã đặt cọc hẹn ba ngày nữa đi công chứng. Tôi thấy giá như vậy cũng được nên định mua thêm một mảnh nữa nhưng anh đưa ra giá cao như vậy...
Thấy cô dường như không muốn mua nữa nên vội cười nói.
- À... thật ra chúng ta có thể thương lượng một chút. Nếu như em thật sự muốn mua mảnh đất đó của anh thì anh có thể giảm giá cho em một ít...
Sau một hồi, cò kè mặc cả, hao hơi, tổn sức, tốn nước bọt toát mồ hôi. Cuối cùng, anh ta kêu lên một cái giá.
- Một trăm chín mươi lăm. Giá cuối cùng không thể bớt cho em được nữa. Anh nói rồi là anh cần tiền gấp mới bắt buộc phải bán nó thôi.
Cô nói thầm. "Cần gấp hay sợ sẽ bị quy hoạch đây?" Nhưng thôi! Hố hắn thế này cũng đủ rồi, cô cũng bị mệt óc nãy giờ a. Đúng là trả giá là mệt nhất.
Cô mệt óc tưởng hắn không mệt sao? Hôm nay là lần đầu tiên hắn đụng phải một người trả giá day như vậy đấy. Nếu không phải sợ vụ quy hoạch thì hắn hơi đâu mà hao hơi tổn sức như vậy chứ.