Nhưng trốn việc không lẽ lại ngồi giữa đồng thế này sao được? Cô bèn chạy lên gò đất cúng, ngồi dưới gốc cây trăm vừa ăn trái trăm vừa ngắm cảnh. Tàn cây mát rượi, gió lại thổi hiu hiu, cô ngồi dựa gốc cây mà thiếp đi lúc nào không biết. Chợt đầu ngã sang một bên, chạm vào một thứ gì đó mềm mại làm cô phải mở bừng mắt.
"Gốc cây sao mềm vậy ta?"
Nhưng khi tỉnh táo hoàn toàn, cô mới ý thức được là mình đang dựa vào bờ vai của một người. Bình thường có ai tình cờ đến đây mà thấy cô ngủ dưới gốc cây thế này thì thường sẽ gọi cô dậy. Xung quanh đây cũng có đâu ai mà xa lạ, đều biết cô cả mà. Sao người này không những không gọi cô dậy mà lại im lìm ngồi cạnh cô lúc nào không hay thế? Tuy cô ngủ nhưng cũng mẫn cảm với tiếng động xung quanh lắm nha. Nếu là người lạ thì lại càng không thể để cô ngủ bình yên thế này. Cô ngã vào vai cũng không phản ứng chẳng lẽ...
Cô đột nhiên cảm giác cả người rùng mình. Đây là gò đất cúng là nơi chôn cất người chết, dù chổ khu vực gốc trăm này hiện tại không có mồ nhưng cũng là gò đất cúng. Tuy bây giờ chỉ khoảng chừng 10 giờ mấy sáng chưa phải 12 giờ trưa nhưng đâu ai nói là những người đó sẽ không lên đâu. Chết rồi... làm sao đây?
Cô không dám ngước nhìn lên, sợ sẽ nhìn thấy cái gì không nên thấy thì lúc đó chắc chạy cũng không được. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, cảm nhận bờ vai mà cô đang dựa cũng không có một cử động nào. Cô nghĩ "thứ đó"... chắc còn chưa biết cô đã thức. Cô vờ giả chết, một cử động nhẹ cũng không dám. Một phút... hai phút trôi qua cũng vẫn như vậy. Không lẽ chờ cô thức mới nhát cô sao? Không thể tiếp tục được nữa, cô phải bỏ chạy khỏi nơi này mới được. Nghĩ rồi cô dùng tốc độ nhanh nhất bật dậy đứng lên, định bỏ của chạy lấy người thì chợt nghe tiếng gọi.
- Trúc...
Cô sửng sờ. " Giọng này sao nghe quen quen..."
Cô theo phản xạ quay lại thì... cô thà gặp quỷ còn tốt hơn. Anh Tuấn! Vì sao cũng lại là anh ta? Sao ở đâu cô cũng đụng phải anh ta thế nhỉ?
Sáng nay, mẹ Anh Tuấn bảo đứa nào lấy xe chạy qua chị hai xem coi có chuyện gì, mà tết nay chị hai không về, điện thoại thì không liên lạc được. Sẵn tiện anh đang buồn, ở nhà cũng không vơi bớt buồn mà ngược lại càng buồn hơn nên anh mới nói để anh đi. Chị hai anh lấy chồng về bên này, dù đã ra riêng cũng sắp ngồi sui được rồi nhưng không tết năm nào mà không về cả. Tết năm nay tới mùng bốn còn không thấy mặt nên mẹ mới lo.
Anh qua tới thì thấy chị đang loay hoay ở ngoài chuồng heo, hỏi ra mới biết là mấy bửa nay phải canh chừng heo đẻ nên chưa có về được. Tính cho heo ăn xong rồi đi qua. Hỏi sao điện thoại không liên lạc được, thì bảo hôm bửa 30, anh hai nhậu say về không cẩn thận để rớt xuống mương nước trước nhà đem lên thì hư luôn rồi. Ồ... khỏi hỏi cũng biết lát nữa về bển thế nào cũng xin anh cái khác cho coi. Cái điện thoại hư đó cũng là anh cho chứ đâu. Ai bảo anh xài hai cái điện thoại làm gì. Thôi! Sẵn tiện móc cái điện thoại mình đang để trong người đưa luôn. Dù sao cái này cũng chỉ để xài sim khuyến mãi.
Khi anh trở về, nhìn sang gò đất cũng thấy cây trăm trái chín nhiều quá, định ghé vào hái đem về cho đám cháu ăn, không ngờ lại nhìn thấy một người nằm ngủ dưới gốc cây, hình như là một người phụ nữ. Nhưng khi đến gần mới thấy đó là một cô gái, tuy cô lấy nón lá che mất khuông mặt nhưng nhìn cách ăn mặc thì biết ngay là một thiếu nữ rồi. Bình thường khi nhìn thấy trường hợp này thì chắc chắn anh sẽ nổi lên tâm tư muốn chọc ghẹo. Tuy nhiên, từ lúc biết mình yêu Thu Trúc, anh chẳng còn hứng thú nào chọc ghẹo các cô gái khác nữa.
Anh định quay mặt bỏ đi thì bất chợt chiếc nón lá che mặt cô rơi xuống, để lộ ra khuông mặt mà anh ngày nhớ đêm mong. Anh sững sờ không thể tin nỗi vào mắt mình, muốn nhào lại ôm lấy cô mà hôn thắm thiết. Nhưng anh phải dằn lại nỗi xúc động của mình, bước thật nhè nhàng rón rén đến ngồi cạnh bên cô, cố gắng không làm cho cô thức giấc.
Rồi bổng nhiên cô ngã đầu xuống vai anh, làm tim anh đập thình thịch. Anh quá hạnh phúc, đây là lần đầu tiên cô tựa vào vai anh và cũng là lần đầu tiên anh có thể gần cô đến thế. Anh thậm chí không dám nhúc nhích, thở cũng không dám thở mạnh, sợ rằng chỉ cần anh có một cử động nhẹ thôi thì cái hạnh phúc này sẽ mãi mãi tan biến không còn nữa.
Nhưng cũng chỉ được vài phút thì cô cũng tỉnh, anh nghĩ có lẽ do cô giật mình vì điều gì đó nên lập tức nhanh chóng đứng dậy chạy đi. Nghe anh gọi thì cô mới khựng lại.
Thu Trúc giật giật khóe miệng hỏi.
- Sao... sao anh lại ở đây?
Anh đứng dậy cố dấu đi sự xúc động trong mắt, mỉm cười nói.
- Anh đi ngang thấy cây trăm trái chín nhiều quá nên ghé vào đây định hái về cho mấy đứa cháu, không ngờ lại thấy em nằm ngủ ngon lành. Mà em cũng gan thiệt, dám ngủ một mình ở chổ gò mã như thế này, không sợ sao?
Cô ngang nhiên đáp.
- Có gì mà phải sợ chứ? Chỉ là ngủ quên thôi mà chứ có phá phách gì đâu. Thôi! Anh muốn hái thì anh cứ ở đây hái đi nhé! Tôi phải về đây!
Nói rồi, cô nhặt ngay nón lá co dò mà chạy thật nhanh, cũng chẳng thèm nghe anh gọi lại. Anh chỉ có thể đứng lặng mà nhìn theo bóng cô dần khuất giữa cánh đồng. Cô quả thật đúng là cố tình tránh anh. Nhưng vì sao chứ? Anh đã làm gì cô đâu? Chỉ thay mặt Thủy Tiên xin lỗi, mà cô đã đổi thái độ với anh, trong khi Thanh Tú cũng như vậy xin lỗi mà cô không hề bắt bẻ. Đây là cớ làm sao?
Nếu nói do lần đầu anh cố tình trêu chọc cô, khiến cho cô ghét anh thì những lần gặp sau cô đâu có nói chuyện bình thường như vậy chứ? Lại tỏ thái độ hoàn toàn không nhớ anh. Nếu là ghét thì dĩ nhiên cô phải luôn nhớ đến anh rồi, chỉ cần gặp mặt sẽ lập tức nhận ra ngay. Không lẽ anh đã làm gì cho cô hiểu lầm anh có quan hệ gì với Thủy Tiên hay sao? Lúc đó cô còn nói Thủy Tiên là vợ anh nữa. Anh nhớ anh có biểu hiện gì đâu ta? Ở bãi biển anh cũng đâu có ngồi kế cô ta đâu. Cũng đâu có hành động gì thân mật. Như vậy thì là do đâu nhỉ?
Dù cho có nghĩ nát óc cũng không thể nào nghĩ ra được, đó là do kiếp trước anh đã vì cái cô gái tên Thủy Tiên ấy mà không tiếc lợi dụng cô. Khiến cô suýt nữa mất hết tương lai mà còn bị chê cười. Kiếp này cô chỉ muốn tránh xa anh, không muốn đi vào vết xe đổ kiếp trước thôi. Cô không trả thù anh đã là may. Chính vì điều đó mà sự nghiệp truy đuổi của anh sau này... à không... hiện tại luôn rồi, trở nên vô cùng trắc trở và gian nan.
............
GÓC NHỎ:🤗🤗🤗🤗
Tg: Không biết có nên cho Anh Tuấn thành nam phụ không nhỉ? 🤔🤔🤔🤔🤔🤔
Thu Trúc: Cho anh ta thành nam phụ đi! Ai bảo kiếp trước anh ta quá đáng làm chi. 😠😠😠
Anh Tuấn: Đó là chuyện kiếp trước. Kiếp này anh rất rất rất yêu Thu Trúc. Nếu tg dám cho anh làm nam phụ anh sẽ..."chửi cha" tg.
Tg: 😱😱😱
..........
Nếu ngày ấy anh không lạc vào đôi mắt em
Thì trái tim anh đâu thổn thức
Gọi tên em trong cơn mơ ngủ
Thức giấc nhìn chỉ một bóng bơ vơ.
Muốn nói tiếng yêu nhưng sao khó quá
Em cứ hững hờ xem anh là kẻ lạ người xa
Em có biết đâu trái tim anh đang rỉ máu
Yêu em quá nhiều sao em không hiểu lòng anh?