Đột nhiên, cảnh vật thay đổi, hắn lại thấy Kiến Minh ôm cô mà đứng trên sân thượng của một bệnh viện. Nhưng trong vòng tay hắn cô đã là một xác chết. Hắn muốm chạy lên trên đó nhưng đột nhiên Kiến Minh ôm cô nhảy xuống, rơi mạnh xuống sân máu chảy đầm đìa. Thế nhưng, vòng tay hắn vẫn cứ ôm chặt lấy cô, trên đôi môi lại nở nụ cười mãn nguyện.
Hoàng Trung giật mình bật dậy trong cơn hoảng loạn, hắn hô lớn.
- Trúc.... Minh...
Chợt nhìn lại xung quanh là căn phòng quen thuộc của mình, mới thở phào nhẹ nhõm.
- Thì ra chỉ là giấc mơ! Nhưng mà... thật đáng sợ....
Hắn phát hiện ra trên người mồ hôi đã ướt đẫm, dù rằng máy lạnh vẫn còn đang hoạt động. Nhìn đồng hồ mới hai giờ sáng, định nhắm mắt ngủ lại nhưng không tài nào ngủ được. Trong đầu cứ ám ảnh giấc mơ vừa rồi. Hắn bèn cầm điện thoại lên gọi cho Kiến Minh.
Kiến Minh đang nằm ôm bức tranh vẽ hình Thu Trúc mà ngủ, chợt nghe tiếng điện thoại reo. Hắn thì thầm.
- Giờ này ai gọi điện thế nhỉ?
Hắn đưa tay lấy điện thoại mở lên xem thì thấy Hoàng Trung gọi, bèn bắt máy.
- Gọi gì vậy?
Hoàng Trung nói.
- Minh! Tôi vừa nằm mơ một giấc mơ rất đáng sợ.
Kiến Minh phì cười.
- Bị ma đuổi hay ai giết cậu?
- Không! Tôi thấy cậu ôm Thu Trúc nhảy lầu chết a. Nhưng lúc đó Thu Trúc chỉ là một cái xác chết thôi.
Kiến Minh bổng nhiên cứng đờ, máy móc hỏi.
- Cậu... còn thấy gì nữa không?
Hoàng Trung đáp.
- Còn! Thấy tôi với cô ấy yêu nhau nhưng mà tôi lại bỏ rơi cô ấy. Khi trở lại thì cô ấy đã có người yêu mới mà người đó lại là người tôi gặp lúc đón cô ấy học ngoại ngữ về. Người đã giúp cô ấy lấy lại túi xách đấy. Rồi tôi thấy cậu ôm xác cô ấy đứng trên sân thượng của một bênh viện nhảy xuống. Lúc đó cậu rơi ngay trước mặt tôi đấy. Thật đáng sợ lắm! Đã thế cậu còn nở nụ cười hạnh phúc nữa chứ. Minh... có khi nào đó là điềm báo không?
Kiến Minh bèn vờ mắn.
- Cậu thật tào lao quá đi! Báo cái gì mà báo! Định trù ẻo tôi với bé con à? Còn nữa... cậu nghĩ sao mà cậu có cửa được bé con yêu thế hả? Còn dám bỏ rơi cô ấy nữa. Tôi cho cậu biết giả sử có một ngày bé con và cậu thật sự yêu nhau nhưng cậu mà dám làm bé con đau khổ tôi đảm bảo người chết là cậu đấy. Đứng nói đến Hữu Trọng, Anh Tuấn hay Thanh Tú mà chính tôi đây sẽ lập tức lấy mạng cậu ngay cậu có tin không?
Hoàng Trung chảy đầy mồ hôi.
- Rồi... rồi... tôi tin... tôi tin. Chỉ tại giấc mơ đó quá chân thực làm tôi cứ thấp thỏm không yên thôi. Không tài nào đi vào giấc ngủ được, nên mới gọi cho cậu để giải tỏa.
Kiến Minh tò mò hỏi.
- Vậy trong mơ cậu thấy bé con ở đâu? Hay làm nghề gì không?
Hoàng Trung ngẫm nghĩ.
- Ưm... hình như ở trong một phòng trọ thì phải. Còn làm nghề gì hả? Ừ... hình như là mặc bộ đồ giống mấy điều dưỡng hay y tá hì đó trong bệnh viện.
Kiến Minh lập tức nói.
- Vậy thì phải rồi! Bé con đang học ngành kinh tế thì làm sao mà ra làm điều dưỡng được. Còn hiện bé con đang ở nhà Hữu Trọng, Hữu Trọng lại thương yêu bé con như vậy nỡ để cô ấy ra ở phòng trọ sao? Cậu đúng là ban ngày tưởng ban đêm mơ đấy. Thôi ngủ đi!
Hoàng Trung nghĩ cũng đúng, bèn nói.
- Ừ... chắc là vậy! Thôi tôi tắt máy đây. Cảm ơn cậu!
- À khoan đã...
- Gì?
Kiến Minh đột nhiên nói.
- Giấc mơ đôi khi là điềm báo nhưng cũng có thể là cho thấy những chuyện kiếp trước đấy! Chúc ngủ ngon!
Nói rồi, Kiến Minh cũng đột nhiên tắt máy. Làm Hoàng Trung chẳng hiểu mô tê gì. Hắn nhíu nhíu mày.
- Kiếp trước sao?
Kiến Minh để điện thoại trở lại chổ cũ, nằm xuống gát tay lên trán suy nghĩ. Giấc mơ vừa rồi của Hoàng Trung chính xác đó là chuyện kiếp trước. Cô là một điều dưỡng và đã cùng Ngọc Bình yêu nhau là đúng. Lúc nghe người giúp cô lấy lại túi xách tên Ngọc Bình thì hắn đã đi điều tra rồi và đúng là người cô yêu kiếp trước bị hắn dùng thủ đoạn chia cắt hai người. Hắn đã gài em trai Ngọc Bình vào bẫy để phải mắc nợ số tiền lớn, rồi lại lợi dụng việc giám đốc công ty của Ngọc Bình đang mắc nợ hắn mà bắt ông ta phải gả con gái cho Ngọc Bình và thăng chức cho cậu ta. Lại đưa cho Ngọc Bình số tiền để trả lại hắn dưới danh nghĩa vị giám đốc ấy, để cậu ta bắt buộc phải xa rời Thu Trúc.
Cho dù bây giờ đã trọng sinh trở lại nhưng hắn vẫn vô cùng hối hận việc làm đó của mình. Nếu hắn không có hành động ngu xuẩn đó thì cô cũng đâu có chết. Hắn thà rằng mình chịu nỗi khổ tương tư cũng không muốn nhìn thấy cô chết, hắn muốn cô phải sống thật vui vẽ, thật hạnh phúc. Chỉ cần cô nhìn thấy cô vui thôi thì hắn cũng đã vui rồi, cần chi ép buộc để cô ấy đau khổ chứ. Nhưng tiếc thay lúc hắn nhận ra điều đó thì đã quá muộn màng. Cô đã vĩnh viễn không còn trên đời nữa. Cũng may là hắn đã được trọng sinh trở lại để có thể làm lại từ đầu. Hắn sẽ không để cô phải đau khổ nữa. Hắn thề đấy!
Chỉ là hắn không ngờ rằng, Hoàng Trung kiếp trước lại từng là người yêu của cô. Chắc có lẽ vì vậy mà kiếp này hắn ta mới bị cô hút hồn, mới yêu cô sâu đậm, mặc kệ cô vô tình hờ hững hắn ta cũng quyết theo đuổi không buông. Chính xác hơn là kiếp trước hắn ta nợ cô một chữ tình thì kiếp này phải trả lại là thế đó. Cả hắn (KM) cũng vậy mà. Chỉ là nhờ hắn có ký ức kiếp trước nên dễ dàng biết rỏ hơn mà thôi.
Tuy nhiên, hắn lại nhận ra một điều rằng "Thu Trúc cũng trọng sinh"
Bởi vì hắn cẩn thận suy nghĩ từng chút một mới phát hiện không đúng. Thứ nhất chính là nghề của cô, kiếp trước cô là điều dưỡng nhưng kiếp này lại học kinh tế. Thứ nhì, là vụ mãnh đất cô hố Hoàng Trung. Nếu cô không trọng sinh thì làm sao có thể có gan mà đi mua đất, cô tinh ý như vậy không lẽ không sợ bị gạt sao? Hoặc giả cô có thể mua chổ khác cần gì phải là chổ đó mới được, lại hố nặng Hoàng Trung nữa. Chỉ có thể đã biết trước mới có thể làm vậy thôi.
Giờ nghe Hoàng Trung kể về giấc mơ, hắn càng khẳng định kiếp trước cô và Hoàng Trung chính xác có yêu nhau. Cô cũng chính là cô gái tốt mà Hoàng Trung đã từng kể. Cô cố tình hố Hoàng Trung để cho hắn tức chơi, cũng xem như trả thù vụ bị bỏ rơi kiếp trước vậy.
Tuy rằng biết được cô cũng trọng sinh, Kiến Minh có hơi sợ hãi nhưng lại rất vui mừng. Hoàng Trung đối với cô như vậy mà cô chỉ hố hắn có mãnh đất thôi chứ không có trả thù gì khác nữa, chứng tỏ cô là một người không mang thù. Thậm chí ngay cả hắn đã từng đối với cô thế đó nhưng cô cũng không tỏ thái độ thù ghét hay gì, vẫn xem hắn như người anh trai tốt làm hắn thấy yên tâm nhiều hơn. Thậm chí hắn nghĩ Hữu Trọng, Anh Tuấn hay Thanh Tú gì đó chắc kiếp trước cũng đã từng mắc nợ cô đi, nên kiếp này mới yêu cô tha thiết như vậy. Mặc kệ tất cả mà cố gắng đeo theo cô, dù chỉ là bắt buộc phải xem cô như em gái cũng cam nguyện. Chứ cô ra đường cũng gặp đâu ít con trai, họ cũng tỏ tình với cô đấy thôi nhưng bị cô từ chối rồi thì thôi, chứ hơi đâu mà mặt dày đeo bám làm gì, trên đời đâu phải mình cô là con gái. Điều đó chứng tỏ những người đó không có nợ cô.
Aiii.... hắn từng là kẻ không bao giờ tin nhân quả, nhưng bây giờ thì hắn tin thật rồi. Kiếp trước nợ thì kiếp này trả, kiếp này nợ thì kiếp sau trả. Mà trả thì thường nặng hơn lúc mắc rất nhiều. Cũng giống như hắn cho vay vậy. Vay thì phải có lãi đúng không?
Chỉ buồn rằng, cô tuy trọng sinh trở lại nhưng trái tim đã lạnh giá trở nên vô cùng vô tình, bài xích với tình yêu. Chắc có lẽ vì kiếp trước cô đã bị tổn thương quá nhiều vì yêu. Thôi thì nếu kiếp này cô không muốn yêu nữa thì hãy để hắn yêu cô vậy. Để những ai đã nợ cô đều yêu cô, dù tình yêu đó có khiến họ phải âm thầm đau xót. Nhưng đó là do họ đã nợ cô vậy thì để họ trả đi, cả hắn cũng phải trả cho cô. Hắn muốn cả cuộc đời này của hắn sẽ trả cho cô, dù kiếp sau, kiếp sau nữa cũng thế.
Còn Thu Trúc thì đang trong vòng tay của Hữu Trọng mà ngủ ngon lành, cô không hề biết rằng có hai người đang vì cô mà từ giờ đó tới sáng không thể nào chợp mắt được. Ừm... nếu nói rằng trong những người yêu cô ai được lợi nhất thì chính là Hữu Trọng đó. Ở chung nhà với cô, tối được ôm cô ngủ còn có thể nhân lúc cô ngủ say mà lén ăn đậu hủ nữa. Chỉ là anh chưa dám thịt thôi!