Đúng lý hôm nay cô định tìm cách đi chơi tới chiều mới về nhưng vì xảy ra hiện tượng đó nên cô không dám đi nữa. Tuy rằng cô có ưu điểm bình tĩnh, gặp chuyện không hoảng loạng, nhanh chóng giải quyết tình huống nhưng cô vẫn là rất sợ hãi nha. Thôi! Tốt nhất trở về cho rồi.
Cô vẫn xuống ngay trường đại học kinh tế để đứng chờ người tới rước. Tuy nhiên, khi đến không phải là một người mà là cả sáu người cùng ngồi trên một chiếc xe bảy chổ. Thu Trúc ngạc nhiên.
- Sao mấy anh lại đi cùng nhau vậy? Anh Trọng và anh Bình không đến công ty sao?
Hữu Trọng đáp.
- Hôm nay anh cho nhân viên nghỉ xả hơi, cùng mọi người đưa em đi chơi đây.
- Hả? Đi chơi?
Kiến Minh ngồi ở ghế tài xế nói.
- Đúng vậy! Đi chơi! Nào bé con nhanh lên.
Cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều liền lên xe ngồi ngay chổ trống cạnh Kiến Minh. Cô liền hỏi.
- Mấy anh muốn đi đâu chơi ạ?
Thế nhưng khi họ đáp địa điểm muốn đến làm cô hơi chột dạ. Đó là ngôi chùa cô vừa mới đi a, nơi đó cô gặp cái tên dê xòm ấy, nghĩ tới thôi đã thấy nổi cả da gà rồi. Cô lập tức lắc đầu.
- Thôi! Em không muốn đi tới chổ đó đâu. Có thể đi chổ khác được không?
Cả đám người liếc nhìn nhau, vờ hỏi.
- Sao vậy? Không phải em thích cảnh chùa chiền yên tĩnh sao?
- Đúng vậy! Nơi đó rất yên tĩnh.
- Không khí nhẹ nhàng thanh thoát dễ làm cho tinh thần thoải mái.
- Cảnh lại đẹp tha hồ mà chụp ảnh.
- Khuông viên lại rất rộng nữa tha hồ mà đi dạo.
- Hôm nay là ngày thường ít người đi càng thoải mái.
Cô giật giật khóe miệng, thật muốn nói cô đã đi rồi a... còn gặp phải một tên dê xòm trong đó nữa. Nhưng làm sao cô dám khai ra đây. Cho nên đành nói.
- Ưm... nếu các anh muốn đi thì cứ đi đi ạ! Em trở về là được rồi!
Nói rồi cô định mở cửa bước xuống xe, thế nhưng Kiến Minh đã vội giữ cô lại.
- Thôi... thôi... được rồi! Bé con không chịu đi thì sẽ không đi vậy. Mình sẽ đi chổ khác. Anh đưa em đến chổ này đảm bảo em sẽ vô cùng thích cho mà xem.
Cô tò mò.
- Chổ nào ạ?
Mọi người lại liếc nhìn nhau, ra chiều bí mật nói.
- Đến nơi rồi em sẽ biết thôi.
Cô nhún vai, gật đầu.
- Vậy thì đi ạ!
Thôi kệ! Đi đâu cũng được, miễn đừng là chổ đó thì được rồi.
Một tiếng đồng hồ sau.
Trước mặt Thu Trúc là một nơi non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, có đình đài lầu cát, có núi non trùng điệp, có suối nguồn róc rách, cây cối xum xuê, có cả một bãi biển nữa... à... dĩ nhiên toàn bộ đều là nhân tạo, mini hóa hết a. Phía trước còn có một biệt thự được xây chủ yếu bằng kính cường lực trong suốt nhìn mới bắt mắt làm sao. Thật sự là phải công nhận nơi này rất là đẹp luôn. Ở đây mà chụp ảnh thì khỏi chê vào đâu được rồi.
Kiến Minh lại gần hỏi.
- Bé con có thích không?
Cô gật đầu.
- Thích! Nhưng mà ở đây là đâu? Sao ngoài cổng không thấy để bảng gì hết vậy?
Kiến Minh đáp.
- Ở đây là nhà riêng thì để bảng làm gì?
Cô kinh ngạc.
- Hả? Nhà riêng? Sao... sao không khác gì nơi tham quan thắng cảnh vậy?
Hoàng Trung nói.
- Dĩ nhiên là không khác rồi! Như vậy em mới thoải mái mà đi dạo đúng không? Không sợ bị ai giật đồ móc túi hay... nhiều việc khác nữa.
Cô chưa hiểu cho lắm. . Truyện Việt Nam
- Nhưng nhà riêng này là của ai mà anh nói em có thể thoải mái đi dạo chứ?
Mọi người nhìn nhau tươi cười, Hữu Trọng bèn nói.
- Là bọn anh hùng lại tặng em đó!
Cô ngẩng người.
- Sao lại tặng cho em chứ?
Anh Tuấn xoa đầu cô dịu dàng nói.
- Bởi vì em là cục cưng của bọn anh a!
Cô nhíu nhíu mày định nói gì đó thì Thanh Tú đã nói.
- Là vì ngày mai là sinh nhật em nên bọn anh muốn tạo cho em một bất ngờ.
Ngọc Bình nói vào.
- Vì em không tổ chức sinh nhật thì bọn anh chỉ có thể tặng quà chứ sao?
Cô lại nói.
- Nhưng mà... món quà này...
Biết rằng cô sẽ mở miệng từ chối nên Kiến Minh đã ngắt lời.
- Kỳ thực thì tuy rằng là bọn anh tặng cho em nhưng mà bọn anh cũng sẽ thường xuyên đến nơi này để thay đổi không khí hay thư giản. Của em cũng tức là của bọn anh, chúng ta là người một nhà mà phải không?
Hay cho câu chúng ta là người một nhà, năm người còn lại không khỏi dựng ngón tay cái cho Kiến Minh. Câu này hàm nghĩa sâu xa lắm nha. Nhưng với Thu Trúc thì cô cũng chỉ nghĩ đơn thuần là anh em một nhà thôi. Cô cũng không mở miệng từ chối làm gì.
Cô nhìn thấy cái bãi biển nhân tạo ấy liền hỏi.
- Mà mấy anh tạo cái bãi biển nhân tạo ở đây chi vậy?
Kiến Minh đáp.
- Bãi biển thì dĩ nhiên để tắm rồi, không lẽ để ngắm sao?
Anh Tuấn nói.
- Em đi biển có bao giờ em chịu tắm đâu cho nên phải làm bãi biển trong này cho em tắm chứ. Đúng không?
Cô sờ sờ mũi.
- Tại ngoài đó đông người mà em thì rất mắc cỡ khi phải mặc áo tắm mà tắm giữa chốn đông người như vậy. Em cảm thấy... không được tự nhiên...
Hữu Trọng liền nói.
- Vậy thì phải rồi! Ở trong này em có một mình, tha hồ mà tắm. Với lại bãi biển mini này không có rộng lớn như ngoài kia em cũng sẽ không biến thành hòn vọng phu nữa.
- Anh Trọng! Chọc em hoài...
Ha ha ha...
Nhìn bãi biển nhỏ ấy Thu Trúc quả thật rất muốn tắm. Sau khi mọi người ăn trưa, nghỉ ngơi xong, cô lập tức vào phòng thay áo tắm chạy ra tắm liền. Dĩ nhiên là có một mình cô tắm rồi, mấy ông anh đáng kính của cô sẽ không tắm. Bởi vì họ biết cô rất ngượng khi phải tắm chung với ai, dù họ có là anh ruột cô cũng không chịu đâu.
Nhưng cô không hề biết rằng xung quanh bãi biển ấy đều có gắn camera quay lén hết. Họ ngồi trong phòng khách cũng có thể dễ dàng quan sát từng góc độ của cô. Đồng thời cũng bảo đảm an toàn cho cô nữa, dù cô không phải là trẻ con nhưng cũng đâu chắc rằng cô sẽ không bị chuột rút hay đuối nước. Ở những hồ bơi công cộng trường hợp ấy luôn xảy ra thường xuyên mà. Có người giám sát sẽ an toàn hơn.
Trong phòng khách, cả sáu người dán mắt vào màng hình vi tính mà không khỏi chảy nước miếng. Thu Trúc mặc áo tắm bó sát người đưa ra những đường cong gợi cảm nhìn hấp dẫn quá đi. Đôi chân trắng muốt thon dài, cái mông tròn tròn đầy đặn, vòng eo thon gọn một bàn tay có thể nắm hết, bộ ngực sữa căng tròn nhô cao đong đưa theo từng bước đi. Cô tung tăng bơi trong nước như một mỹ nhân ngư làm cả người họ đều ngứa ngáy khó nhịn.
Hoàng Trung bất chợt nói.
- Bé cưng mặc áo tắm đã hấp dẫn thế này rồi không biết cởi ra hết sẽ như thế nào đây ta?
Mọi người liếc nhìn nhau, cùng tưởng tượng cảnh ấy mà đều không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Một luồng khí nóng dâng lên trong người, theo phản xạ đều muốn bịt lỗ mũi. Chỉ có Kiến Minh là tỉnh bơ, bởi anh đã thấy rồi a, tuy nhiên khi nghĩ đến cũng cảm thấy rất ngứa ngáy khó nhịn. Hữu Trọng thì chỉ có sờ chứ chưa thấy nên không tính.
Kiến Minh bèn nói.
- Mọi người tưởng tượng làm gì chứ? Không phải đêm nay cũng sẽ được thấy sao?
Mọi người khựng lại nhìn nhau.
Sau khi xử lý tên dê xòm kia xong, họ vẫn còn tức giận vô cùng. Không những tức tên dê xòm mà còn giận cô vì sao có thể để tên dê đó chạm vào chổ đó được chứ? Cô chẳng đề phòng gì cả. Mặc dù sau đó cô cũng cho gã một cú tát và một cú đạp vào chổ hiểm. Nhưng đó là bởi vì lúc đó gã có một mình, nếu có nhiều người thì cô phải làm sao bây giờ? Và nếu như lúc đó cô chỉ có một mình không có họ lén đi theo thì hậu quả sẽ thế nào đây? Ngay cả Thanh Tú và Ngọc Bình cũng đập tan cái ý nghĩ là không nỡ quản cô chặt chẽ luôn. Cô quá hấp dẫn, quá thu hút nếu đi một mình không khác gì làm mồi cho mấy tên dê xòm chứ.
Bởi vì sự tức giận lúc đó mà họ đã bàn nhau phải làm thịt cô cho hả giận. Đối với cô họ không dám đường đường chính chính chạm vào, ấy thế mà mới bỏ ra có một lúc lại để tên khốn nạn, chết tiệt khác đụng. Thật là tức chết đi thôi. Họ không cho phép như vậy. Họ muốn cô thuộc về họ, vĩnh viễn chỉ có họ mới có thể đụng vào. Mà cả sáu người đều yêu cô, không thể nào buông cô ra được cho nên họ đã quyết định sẽ cùng lấy cô. Dù cô có đồng ý hay không họ cũng mặc kệ. Chỉ cần có được cô rồi thì cô sẽ không thể nào xa lìa họ nữa.
Cho nên, đúng lý ngày mai là sinh nhật cô họ mới dẫn cô tới đây và chỉ đơn thuần là làm quà tặng bất ngờ cho cô. Nhưng vì cơn tức giận lúc đó họ đã thay đổi quyết định, đem cô tới đây để làm thịt. Tuy nhiên, bây giờ nhìn thấy cô vô tư, thản nhiên tin tưởng họ như vậy mà họ lại không nỡ lòng làm tổn thương cô rồi. Thanh Tú vẫn là người mềm lòng nhất, bèn nói.
- Thật sự chúng ta có nên làm như vậy với em ấy không? Sau khi chuyện đó xảy ra thì em ấy sẽ như thế nào đây?
Ngọc Bình cũng là người mềm lòng thứ hai sau Thanh Tú nghe anh nói vậy cũng gật đầu nói.
- Em cũng nghĩ như anh Tú vậy!
Hữu Trọng, Anh Tuấn, Hoàng Trung và Kiến Minh đều nhìn nhau. Rồi cũng thở dài nói.
- Đúng thật là không nỡ!
Anh Tuấn ngửa mặt lên trời cười to.
- Ha ha... chúng ta đúng là kiếp trước mắc nợ em ấy rồi! Cho nên cho dù em ấy có làm chúng ta tức giận cách mấy cũng không nỡ làm em ấy tổn thương.
Hoàng Trung vỗ vai Anh Tuấn.
- Cậu nói đúng! Tôi từng mơ thấy một giấc mơ lạ mà nó luôn ám ảnh tôi cho đến bây giờ vẫn không thể nào quên được.
Mọi người tò mò, trừ Kiến Minh.
- Hả? Là giấc mơ gì? Kể nghe coi.
Hoàng Trung bèn đem giấc mơ lần đó kể cho mọi người nghe. Nghe xong mọi người đều nhíu mày suy tư. Anh Tuấn bèn nói.
- Tôi cũng đã từng mơ một giấc mơ tương tự như vậy. Tôi thấy mình vì một người con gái khác mà không tiếc lợi dụng cô ấy, dùng tin tôi sẽ cưới cô ấy làm vợ để truyền đến tai người con gái đó. Để rồi khi cô gái đó trở về bên cạnh tôi thì tôi lập tức không chút áy náy mà gọi điện cho cậu em ấy từ chối cuộc hôn nhân nói rằng tuổi không hợp. Mà trong mơ lúc đó em ấy đang học lớp 12, sắp sửa thi tốt nghiệp đấy. Nhưng lúc tôi mơ thấy giấc mơ đó thì em ấy đang còn học lớp 11. Cho nên khi đó tôi vô cùng sợ nó là một điềm báo. Tuy nhiên, đến thời gian đó cũng không hề xảy ra chuyện gì nên tôi mới nhẹ nhõm, lại nghĩ đó không chừng là chuyện kiếp trước cũng nên.