Lúc say con người ta luôn biểu hiện thật lòng nhất, cô có thể muốn họ liên tục như vậy chứng tỏ trong sâu thẩm trái tim cô đã yêu họ. Chỉ là bình thường cô cố che lấp nó đi, không muốn nó bộc phát ra ngoài mà thôi.
Kiến Minh vừa vẽ vừa hỏi.
- Bé con! Đang nghĩ về bọn Hữu Trọng, Anh Tuấn à?
Cô không trốn tránh khẽ đáp.
- Ân...
Kiến Minh lại hỏi.
- Kiếp trước họ đều là người yêu của em sao?
Cô đáp.
- Trừ Thanh Tú ra những người còn lại em đều từng yêu.
- Và từng đau vì họ?
- Ừ...
- Còn bây giờ thì sao?
Cô khó hiểu.
- Sao là sao?
Kiến Minh nói.
- Chẵng lẽ em vẫn muốn tiếp tục làm anh em à?
Cô rũ mi không đáp, chính xác là cô cũng không biết phải làm sao nữa. Thế nhưng, Kiến Minh lại nói.
- Bọn anh muốn cùng làm chồng em đấy!
Kiến Minh nghĩ khi cô nghe thấy điều đó sẽ tỏ ra vô cùng bất ngờ, kinh ngạc. Tuy nhiên, cô lại vô cùng thờ ơ, rồi lại như nghĩ ngợi điều gì. Sau đó thản nhiên nói.
- Ý kiến không tồi!
Lần này là Kiến Minh kinh ngạc.
- Em không từ chối?
Cô lại thản nhiên.
- Sao lại phải từ chối? Có một lúc sáu người chồng vừa đẹp trai, vừa giàu có, vừa tài năng. Họ lại hòa thuận vui vẽ như anh em một nhà, ai dại mà đi từ chối bao giờ. Chỉ là không ngờ rằng các anh lại có thể rộng lượng đến mức như vậy, có thể cùng chia sẽ một người vợ. Các anh không thấy mất mặt sao?
Kiến Minh buông bút, đi đến bên cô khẽ nói.
- Sao lại mất mặt? Có được người mình yêu nhất trên đời trong vòng tay thì sao gọi là mất mặt, phải gọi là hãnh diện mới đúng. Anh sống lại kiếp này chỉ muốn được yêu em, ở bên em, có được em mà thôi! Bé con ạ!
- Vậy còn những người khác thì sao? Họ không có trọng sinh như anh?
- Nhưng họ là nợ em. Nợ em một tấm chân tình, một trái tim yêu tha thiết. Cho nên kiếp này họ phải trả lại em. Có vay thì có trả mà!
Thế nhưng cô lại nói.
- Vậy... kiếp này anh yêu em như vậy không phải em đã nợ anh rồi? Chẳng lẽ kiếp sau em phải trả lại anh sao?
Kiến Minh mỉm cười kề sát vào tai cô nói.
- Vậy thì kiếp sau anh đợi em đến trả nợ!
Cô đẩy anh ra nói.
- Trả cái khỉ ấy! Kiếp sau em không muốn gặp tên biến thái như anh đâu.
Kiến Minh vội ôm cô vào lòng, âu yếm nói.
- Nhưng tên biến thái này kiếp sau vẫn muốn tìm em đòi nợ đấy, em làm gì được anh?
Nói rồi anh liền hôn xuống đôi môi bé nhỏ của cô, thật mạnh mẽ, thật da diết, thật triền miên. Bàn tay hư hỏng cũng bắt đầu không ngần ngại di chuyển khắp người cô, vuốt ve, khiêu gợi những điểm mẫn cảm. Thu Trúc bị hôn đến mềm nhũn nhưng cũng không tài nào đẩy anh ra được. Một lúc sau, anh mới bỏ ra, giọng khàn khàn nói.
- Bé con! Em có biết mỗi khi vẽ em xong anh sẽ làm gì không hả?
Cô thở hổn hểnh chưa kịp thốt nên lời thì anh đã cuối đầu hôn xuống nơi đó của cô rồi. Cảm giác tê dại lan tỏa khắp toàn thân làm cô không khỏi kêu lên một tiếng kiều mỹ.
- Aaaaa... Kiến Minh... đừng...
Kiến Minh hài lòng trước phản ứng của cô, càng ra sức hôn sâu, chiếc lưỡi điêu luyện của anh ta cũng kích thích nơi đó làm cô không thể chịu nỗi, cơ thể bắt đầu vặn vẹo đòi hỏi.
- Kiến Minh... Dừng lại đi... em không chịu nỗi... a...
Anh ngước lên liếm môi hỏi.
- Vậy bé con có muốn anh vào không?
Cơ thể đang bị dục vọng thiêu đốt, cô khẽ gật đầu.
- Muốn...
Kiến Minh mỉm cười lập tức cởi hết quần áo của mình ra, nắm hai chân cô đặt lên vai rồi đi vào. Phút chóc, không khí căn phòng trở nên vô cùng ái muội, chỉ nghe tiếng rên rỉ hoan ái và tiếng va chạm do sự vận động mạnh mẽ.
Không biết qua bao lâu và cùng nhau bao nhiêu lần, Thu Trúc mới mệt mỏi ngủ say. Kiến Minh âu yếm nhìn người thương trong lòng rồi hôn lên trán cô một cái.
- Bé con! Anh yêu em!
........
Khi cô thức dậy nhìn đồng hồ đã hơn 4 giờ chiều. Ài... chiều nay cô còn phải đi học ngoại ngữ. Cô liền ngồi bật dậy vươn vai ưỡn ngực cho thoải mái thân thể, xoay xoay cái cổ cho nó khỏe. Định bước xuống giường trở về nhưng chợt nhìn thấy bản thân đang nằm trong một căn phòng hơi lạ nhưng cũng hơi quen. Nhưng cô chắc chắn không phải là phòng của Kiến Minh.
Cô đang ngẫm nghĩ xem mình đã thấy cách bài trí căn phòng này ở đâu thì Anh Tuấn chợt mở cửa bước vào nở nụ cười.
- Cục cưng! Dậy rồi hả?
A... cô nhớ ra rồi! Đây chính là phòng của Anh Tuấn, lúc rãnh cô cũng thường chạy sang nhà anh dọn dẹp giúp hai anh em họ một chút mà. Cô thắc mắc hỏi.
- Sao em ở nhà anh vậy?
Anh đáp.
- Kiến Minh gọi anh sang bế em trở về đấy! Cậu ta cùng Thanh Tú ra nhà hàng rồi, Hữu Trọng chưa về, Hoàng Trung cũng không có nhà. Chiều nay anh không có bận gì nên ở nhà chiều tối cũng đưa em đi học ngoại ngữ luôn.
Cô gật gật đầu tỏ ý đã hiểu. Rồi bước xuống giường nói.
- Vậy giờ em phải về nhà đây.
Thế nhưng, Anh Tuấn lại nói.
- Đây cũng là nhà em. Vậy em muốn về nhà nào?
Cô ngơ ngác, khó hiểu.
- Anh nói gì em không hiểu?
Anh Tuấn tiến lại gần cô nói.
- Không phải em đã đồng ý làm vợ cả sáu người bọn anh rồi sao? Vậy nhà anh không phải là nhà em à?
Cô đổ một giọt mồ hôi thật lớn sau ót. Xem ra tất cả bọn họ đều biết cả rồi. Cô phải công nhận rằng sáu người họ là anh em thật là tốt luôn, "có phúc cùng hưởng có vợ cùng chia", đúng là trên đời có một không có hai mà. Cô lập tức nói lại.
- Vậy thì em về nhà anh Trọng!
Anh Tuấn gật đầu.
- Ừm... vậy mới đúng! Mai mốt anh sẽ làm cửa thông qua bên đó vậy thành là một nhà rồi, em khỏi phải đi vòng ra cửa làm gì cho mệt.
Cô hắc tuyến đầy đầu, "có cần phải vậy luôn không?"
Cô định đi ra rồi nhưng vừa bước được hai bước anh đã gọi lại.
- Cục cưng nè!
- Hở?
Anh hỏi một câu khó hiểu.
- Em không mệt sao?
Cô chấm hỏi đầy đầu.
- Sao em lại mệt? Em đang rất khỏe!
Anh lại hỏi tiếp.
- Vậy tinh thần có thoải mái không?
- ????? Rất thoải mái!
Anh nở nụ cười gian. Rồi đột nhiên nhào lại ôm cô đè xuống giường hôn xuống, đồng thời tay cũng nhanh chóng cởi quần áo cô ra ném xuống sàn. À... khỏi hỏi cũng biết vụ gì rồi há. Đây gọi là thực hiện nghĩa vụ làm vợ phải không? Và anh cũng thực hiện nghĩa vụ làm chồng? Cô có thể rút lại lời nói không vậy? Câu trả lời là không! Câu nói của cô Kiến Minh đã ghi âm lại rồi, cô không được phép rút lại mà họ cũng không cho phép. Khó khăn lắm mới có được cô ngu dại gì mà từ bỏ chứ. Ai bảo cô là cục cưng là bảo bối của họ làm chi.
.......
6 giờ chiều.
Anh Tuấn đứng trước cổng nhà nhìn cô đầy kinh ngạc.
- Em vẫn còn sức đi học?
Cô liếc xéo anh một cái, rất muốn nói "Em có thể ngự liên tục sáu người một mình anh mà tính là cái gì?" Nhưng cô cũng không ngu mà nói ra, nếu cô nói đảm bảo khỏi đi học. Nên cô đành nói.
- Thể lực em rất tốt! Vẫn còn một chút sức lực để đi học. Với lại không phải anh cũng đã... nương tay rồi sao?
Cô còn chớp chớp đôi mắt ngây thơ tin tưởng về phía anh làm anh cảm thấy hơi chột dạ. Anh có thể nói rằng anh không hề nương tay a. Cơ thể cô mất hồn như vậy anh làm sao có thể nương tay được. Anh chỉ sợ cô chịu không nỗi mà ngất đi thôi, cũng may cô không có. Anh vừa vui cũng vừa lo nha. Vui vì cô đủ khỏe mạnh để chịu được anh, lo là... khụ... Kiến Minh còn làm cô ngủ say như chết mà anh thì giờ này cô vẫn đi học bình thường, anh có nên xem lại thể lực của anh không đây? Chắc phải rèn luyện thêm rồi.
Buổi tối.
Thu Trúc vừa từ phòng tắm đi ra thì đã bị Hữu Trọng ôm chầm lấy từ phía sau. Anh hôn vào cổ cô, hít từng hương thơm dịu nhẹ đặc trưng của sửa tắm mà cô thường dùng. Thu Trúc bị nhột vội nghiêng đầu né tránh.
- Anh Trọng! Nhột quá... buông em ra đi mà...
Hữu Trọng chẵng những không bỏ, còn ôm chặt hơn.
- Không buông! Mãi mãi cũng không buông em ra...
Rồi anh thỏ thẻ nói.
- Cục cưng! Em biết anh đợi khoảnh khắc này đã bao lâu rồi không? Anh tưởng chừng như không bao giờ có thể được đường đường chính chính ôm em và hôn em như thế này nữa đó. Em nói làm sao mà anh có thể buông em ra được đây?
Cô đen mặt nói.
- Không phải từ lúc em ở chung với anh đêm nào anh cũng ôm em, hôn em đấy sao?
Anh ngạc nhiên.
- Em biết hả?
Cô liếc xéo anh.
- Em đâu phải cục đá.
Hữu Trọng định hỏi, vì sao cô không đẩy anh ra? Nhưng bổng nhận ra điều gì bèn vui mừng hô.
- Cục cưng! Có phải em vốn dĩ đã yêu anh từ lâu nhưng lại ngại không dám nói không?
Thu Trúc trợn trắng mắt, trình độ tự kỷ của anh lại tăng lên một bậc rồi. Cô đẩy mạnh anh ra, lấy khăn vừa lau tóc vừa nói.
- Yêu cái khỉ ấy! Em là sợ anh làm anh buồn, nếu em phản ứng thì xem như chúng ta không còn là anh em nữa, dù em không ra đi nhưng giữa chúng ta sẽ có khoảng cách. Anh cũng xem như không còn người thân nào rồi. Nếu em lạnh nhạt không phải anh sẽ rất đau lòng sao?
- Vậy em quan tâm anh hay thương hại anh vậy?
- Cả hai!
Hữu Trọng vô ngữ. "Em có cần nói thẳng vậy không?" Nhưng anh lại mỉm cười, lấy máy sấy tóc cho cô rồi hỏi.
- Vậy bây giờ em đối với anh thế nào?
Cô đáp.
- Cũng thế mà thôi!
Hữu Trọng nhướng mày nói.
- Em đã chấp nhận làm vợ anh rồi! Mà còn dám nói câu đó sao?
Cô cũng nhướng mày lại.
- Cũng không riêng một mình anh.
Hữu Trọng như nhận ra điều gì, vội ôm cô vào lòng dịu dàng nói.
- Cục cưng trách anh sao?
Cô lắc đầu.
- Em không trách anh cũng chẳng trách ai. Không phải là em bắt các anh phục vụ mình đó sao? Các anh đều là đàn ông mà...
Hữu Trọng nghe cô nói mà chua xót, thà rằng cô hớn trách mắn chửi ra thì anh còn nhẹ lòng. Đàng này cô vẫn thản nhiên tiếp nhận còn ôm trách nhiệm vào cho mình, điều đó làm anh hổ thẹn lắm. Anh nghẹn ngào nói.
- Trúc... là lỗi của anh, anh vô dụng không có khả năng giữ em làm của riêng mình. Kỳ thực anh cũng không muốn chia sẽ em với bất kỳ ai. Nhưng mà...
Thu Trúc vỗ lưng anh an ủi.
- Em biết! Kiến Minh đã nói cho em biết cả rồi. Chỉ là em không ngờ rằng trên đời lại có những người anh em TỐT đến mức... có thể cùng nhau xài chung vợ như các anh đấy.
Hữu Trọng trợn trắng mắt "cùng nhau xài chung vợ nghe sao thấy ghê vậy?" Họ là quá yêu cô, bất kỳ ai cũng không thể nào không có cô có được không? Cô cứ mãi vô tình thì họ đành phải cùng lấy chứ làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải đợi đến khi vô quan tài rồi cô mới tin tưởng họ yêu cô chân thành, sau đó cô mới chịu yêu người đã nằm xuống lòng đất sao? Khi đó chết mẹ rồi còn đâu mà hưởng. Chi bằng bây giờ cứ cùng làm chồng cô hết cho rồi, khỏi tranh, khỏi giành khỏi sợ sau này cô sẽ động lòng với bất kỳ một ai sẽ khiến những người còn lại đau khổ.