Nếu nói lần đầu cô chỉ là yêu đơn phương, người ta thậm chí còn không biết thì lần thứ hai này chính do anh ta đã khiến trái tim cô rung động. Đau đớn dĩ nhiên phải rất nhiều rồi. Cũng may là cô đã bảo là hãy để cho cô thi tốt nghiệp xong mới bước tới, nếu không thì chắc cô đã không thể đi học tiếp mà còn bị bà con cười nhạo. Giờ nghĩ lại mới cảm thấy quả là do bà Liễu và bà Thúy cố tình gài. Bà ta biết rỏ anh ta đã đám hỏi với người khác rồi, không biết vì nguyên nhân gì mà cãi nhau hủy bỏ đám cưới. Nhưng mà hai người họ là yêu nhau, tự nguyện đến với nhau dù có cãi cỡ nào thì vài bửa sẽ hết thôi.
Ấy thế mà lại dám dắt đi làm mai cho cô, còn anh ta trong lúc hờn giận cũng cố tình đi hỏi vợ khác để chọc tức người yêu và cô lại là nạn nhân của cuộc hờn giận ấy. Cô công nhận rằng anh ta đã thành công trong việc chọc tức người yêu quay trở về, thậm chí là khỏi cần phải đám cưới tự xách gối theo luôn. Mượn đám cưới của cô em gái út anh ta mà trở về nói là dự đám cưới bạn thân, sau đó chung vào phòng ngủ chung luôn. Lúc nghe dì Oanh nói cô cũng không tin cho lắm, cho đến khi dì ấy lén dắt cô qua bên đó, chỉ đứng ở bên nhà bà con của dì ở cạnh nhà anh ta nhìn qua, thế nhưng lại trùng hợp nhìn thấy hai người đang ôm hôn nhau thăm thiết dưới gốc dừa. Qua hay! Lúc đó cô đã cười bởi vì không thể nào khóc được!
Trở lại thực tại, qua chuyện đó, Thu Trúc quyết định không nói cho cậu biết vụ cô mua đất, nếu không sẽ không biết lại xảy ra chuyện gì? Nhưng tìm ai đứng ra làm người bảo hộ đây nhỉ? Cô chợt nhớ đến dì Oanh, người mà mợ hai không ưa gì mấy. Nếu kiếp trước không có dì ấy thì cô đâu có biết được bộ mặt giả dối của anh ta được. Cô bèn xin bà ngoại hái mấy trái bưởi đem sang nhà dì Oanh để cảm ơn vì sự việc hôm nay, cũng đồng thời nhờ dì giúp đứng ra làm người bảo hộ. Dì ấy cũng là người kín miệng nên sẽ không để lộ ra ngoài.
Nghe cô nói xong, dì ấy rất bất ngờ hô.
- Hả? Tiền đâu mà mày mua đất?
Lý do này cô cũng đã nghĩ ra rồi, bèn đáp.
- Dạ... tiền này là của ba con nhỏ bạn thân mua vé số được trúng đặc biệt, thấy hoàn cảnh của con đáng thương nên mới cho con một ít.
Dì ấy lại hỏi.
- Sao không gửi ngân hàng hay sắm vàng để dành mà lại mua đất mà còn là cái ao nữa chứ?
Cô mới đem hoàn cảnh của chị bán nước mía ra mà kể cho dì nghe đồng thời cũng nói.
- Gửi ngân hàng hay sắm vàng thì con cũng có nghĩ tới nhưng con còn nhỏ lại mồ côi có tiền trong tay nhất định sẽ không thể giữ được. Chi bằng mua đất để đó sau này lớn lên sang nhượng lấy lại tiền cũng đâu có muộn.
Dì Oanh tươi cười nói.
- Tao phải công nhận mày khôn! Mới 16, 17 tuổi mà biết tính toán nhìn xa vậy rồi. Có tương lai đó nghe con. Ráng học đi! Sau này trở thành ông này bà nọ nở mày nở mặt với bà con hàng xóm. Bà ngoại, cậu mợ mày cũng thơm lây.
Ồ! Vâng! Bề ngoài cô 16 nhưng linh hồn đã là 31, không biết tính toán nhìn xa thì thật uổng công trải qua một kiếp.
Dì Oanh lại nói.
- Ừ! Để bửa đó tao đi với mày vô trong huyện đứng ra làm người bảo hộ cho. Chỉ ký cái thôi chứ có gì đâu mà khó. Ai... bà ngoại mày thì già, cậu mợ mày thì quá thật thà chất phát tuy rằng tính tình như vậy là tốt nhưng dễ bị mấy cái thứ... không ra gì nó phá. Chỉ cần chọt vài câu là có chuyện cho nó đi đồn hà, mệt gì đâu. Mấy con sâu này không biết chừng nào có thể tiêu diệt cho nhà cửa người ta yên ấm đây nữa?
Khỏi hỏi cô cũng biết dì Oanh nói tới ai rồi. Tuy mặt cô vẫn giữ nụ cười nhút nhát, khiêm nhường nhưng trong mắt lại xẹt qua một tia sắt lạnh. Hai người này cô nhất định sẽ không bỏ qua, nhất định phải cho họ một bài học thích đáng.
Sau khi cô chào dì Oanh trở về, con trai của dì Oanh người đã được làm mai cho cô bé 14 tuổi chạy vào tò mò hỏi.
- Ủa má! Con Trúc tới chi vậy?
Dì Oanh đáp.
- Tới để cảm ơn nhờ tao mà nó không bị ép lấy chồng.
Cậu ta kinh ngạc.
- Hả? Nó mới 16 tuổi lại còn đi học mà lấy chồng cái gì?
Dì Oanh lại bực bội.
- Thì cũng tại hai con quỷ cái con Liễu với con Thúy chứ đâu. Tiếng to tiếng nhỏ nói con này đi học quen bạn trai cho xe chạy cho tiền đổ xăng không chừng đã ăn ở với người ta, kích động mợ hai nó mới có chuyện ép gả sợ có bầu trước. Tao nghe mà phát giận mới đi nói với bà ngoại nó ngăn chuyện này.
Cậu con trai lắc đầu.
- Mệt hai con mẹ này ghê! Tối ngày đâm nhà người này thọt nhà người kia. Mà cũng hên lần đó mình đi tìm hiểu trước nếu không bây giờ chắc con vô tù ngồi gỡ lịch rồi. Bây giờ nói tới làm mai con còn sợ, ra đường quen con gái cũng phải tìm hiểu phải đúng 18 tuổi không nữa. Thật là mệt! Chắc ở giá luôn cho rồi!
Dì Oanh lườm cậu ta.
- Thằng quỷ! Ở giá vì mậy? Để từ từ tao tìm đám khác tin tưởng hơn. Mầy muốn ở giá nhưng tao còn muốn có cháu nội.
Cậu ta cười hề hề bèn nói đùa.
- Má! Hỏng ấy má hỏi con Trúc cho con đi! Đợi chừng nào nó đủ 18 tuổi rồi mới cưới. Như vậy cũng không có sợ vi phạm pháp luật...
Bốp...
Dì Oanh lấy cây quạt mo cao đập vào đầu hắn, mắn.
- Tào lao! Còn bà con đó cậu! Bà cố ngoại nó với bà cố ngoại mày là chị em chú con bác. Bà ngoại mày thì chết rồi nhưng còn bà ngoại nó. Chừng nào ngoại nó mất mới có thể mắt nhắm mắt mở mà xem như không thân thích dù sao cũng cháu ngoại người ta cũng không bắt bẻ. Mà dù không có quan hệ thân thích mày cũng không có cửa rớ được con Trúc đâu con.
Cậu ta thắc mắc.
- Ủa? Sao vậy má? Bộ con trai má không đẹp trai không có ruộng có đất sao?
Dì Oanh đáp.
- Vấn đề không phải đẹp trai hay không đẹp trai, ruộng đất có hay không mà là tao nhìn ra con Trúc sau này tương lai nó sáng lạng lắm. Không chừng còn có thể trở thành chủ cả hay tỷ phú gì đó nữa. Mày cù lần chân đất làm sao xứng được con.
Cậu con trai bĩu môi.
- Phải hôn đó? Nay má biết coi tướng nữa hả?
- Coi tướng thì không biết. Nhưng mày thấy có đứa nào mới 16 tuổi được người ta cho cả trăm triệu mà miệng kín như bưng, tự mình đi tìm đất mua, còn cẩn thận tìm hiểu xem lời người ta nói là thật hay giả, miếng đất có tranh chấp hay trong quy hoạch không nữa. Thậm chí còn sang nhờ tao bửa đi sang tên đứng ra nhận làm giám hộ ký tên cho nó đứng tên trên sổ đỏ, không cho bà ngoại cậu mợ nó hay, sợ mợ nó lại bị người ta tiếng ra tiếng vào xảy ra chuyện không vui, làm tình cảm mợ cháu mới vừa lành lại sứt mẻ. Mày thấy có đứa 16 tuổi nào mà suy nghĩ sâu sắc, tính toán khéo léo vậy hôn? Ngay tao đây già đầu hai thứ tóc cũng còn chưa chắc bằng nó. Mày nhắm dạng như mày với nổi không? Chứ tao thấy là không tới rồi đó!
Cậu con trai vừa kinh ngạc nhưng cũng vừa gật đầu.
- Đúng là có tương lai sáng lạng thiệt! Người con gái khôn khéo như vậy không dễ gì mà chịu làm vợ hiền dâu thảo ở nhà chăm con đâu. Hổng chừng còn không phải một chồng nữa à?
Bốp...
Cậu lại bị ăn quạt mo.
- Nói bậy gì đó mậy? Tự nhiên trù ẻo em nó nhiều chồng là sao? Con nhỏ còn nhỏ đừng có quở bậy bạ!
Cậu bịt miệng kín mít chớp chớp mắt tội nghiệp nhìn người mẹ hung dữ. Cũng biết mình lỡ lời nên không dám hó hé gì. Dì Oanh lại nói.
- Chuyện tao nói nãy giờ với mày cũng đừng đi ra ngoài nói cho ai kể cả anh chị hay bạn bè thân thích cũng vậy. Để khỏi phải tới tai hai con quỷ cái kia rồi con Trúc nó khổ nữa. Tội nghiệp mồ côi mồ cúc, ăn nhờ ở đậu thương thì thương cũng đâu thể thương như con ruột được.
Cậu con trai chỉ ba ngón tay lên trời ý nói thề nhất định sẽ không tiết lộ. Cũng không dám nói bậy nữa. Nhưng cậu ta không hề biết rằng chính lời nói lỡ miệng ngày hôm nay lại là lời tiên tri cho cuộc đời của cô sau này.