Ngay cả Thanh Tú hiền lành chất phát nhất cũng không khỏi có phản cảm với cô ta. Hắn thật thà thật đấy nhưng cũng không phải thằng ngu. Anh Út vừa rồi đã nói là cha mẹ Thu Trúc mất sớm, mà đến miệng cô ta lại thành không cha không mẹ, có khác nào nói Thu Trúc là đứa trẻ bị bỏ rơi, trôi sông lạc chợ chứ? Mà dù như vậy người ta cũng có cha mẹ sinh ra. Không cha mẹ sinh ra không lẽ từ dưới đất chui lên à? Thật là quá đáng! Thu Trúc lại là em bà con của anh Út, bạn thân hắn nữa. Nhìn mặt anh Út cũng đang không vui khẳng định cũng đang giận. Thanh Tú nghĩ chắc hôm nào phải qua xin lỗi Thu Trúc mới được. Dù sao Thủy Tiên cũng là bạn của Thu Thảo cũng xem như em út. Làm anh đại diện qua xin lỗi cũng là chuyện hẳn nhiên. Nhưng mà hắn lại nghĩ, liệu hôm nay trở về Thu Trúc có khóc không? Vừa rồi đụng vào hắn cô vì sợ hắn bị làm sao mà mắt đỏ hoe. Ừm... bị xúc phạm như vậy hẳn khóc sẽ khóc nhiều lắm. Hay là lát về kêu thằng Út chở qua xin lỗi luôn? Ừ được đó! Như vậy đi!
Tuy nhiên, khi hắn nói điều này với anh Út thì anh Út đã lắc đầu lia lịa, phản đối.
- Đừng... đừng... đừng... mày đừng có tới xin lỗi con Trúc!
Thanh Thú ngạc nhiên.
- Sao vậy?
Anh Út thật không biết giải thích làm sao bây giờ? Không lẽ nói Thu Trúc là người có thù tất báo sao? Thủy Tiên xúc phạm cô như vậy nếu chỉ một câu xin lỗi của hắn mà cô bỏ qua dễ dàng thì anh sẽ ế vợ cả đời. Tốt nhất là hắn nên cầu cho Thủy Tiên dù là tình cờ cũng đừng nên gặp lại Thu Trúc. Nếu không... sẽ xuất hiện một người giống bà Liễu và bà Thúy nữa không chừng. Trường hợp đó là còn nhẹ đấy. Anh bèn nói.
- Thì vừa nãy tao đã nói với mày rồi đó! Ngoại nó sợ nó có bạn trai nên coi chừng kỹ lắm! Mày qua gặp nó rủi bà lại nghĩ mày chỉ là viện cớ, hai đứa bây quen nhau, tao lại là cầu nối thì lúc đó chết cả lũ nghe con. Con Trúc không những bị mắn oan mà tao nằm không cũng bị liên lụy nghe. Cho nên mày không được qua đó!
- Nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì cả? Tao nói không là không! Mày qua đó xin lỗi không khác gì mày hại nó, vậy xin lỗi làm gì? Ở nhà đi ngủ không khỏe hơn.
Thanh Tú ngẫm ngẫm cũng đúng nhưng nhớ lại ánh mắt đỏ hoe của cô mà hắn lại áy náy. Bèn nói.
- Vậy mày có số điện thoại của bé Trúc không? Cho tao đi! Tao nhắn tin xin lỗi cũng được. Nhắn tin xong kêu bé Trúc xóa liền thì không bị phát hiện nữa.
Nhìn ánh mắt chân thành của hắn mà anh Út không nỡ từ chối, đành phải cho hắn số điện thoại của cô. Chỉ hi vọng Thanh Tú chỉ đơn giản là xin lỗi là xong. Nếu thêm gì chẳng hạn như tỏ tình thì anh mệt. Nhưng người bạn này của anh rất thật thà, nói sao nghe vậy chắc không làm bậy đâu.
Hữu Trọng chở cô về nhà bác Hai ngồi nói chuyện với bác một lúc nữa mới về. Hữu Trọng tiễn cô ra cổng rồi nói.
- Em thật sự không muốn anh đưa về nhà à?
Cô trợn trắng mắt.
- Đưa em về rồi xe đâu em đi!
- Em muốn đi đâu thì gọi anh một tiếng là anh ra rước em đi!
- Dẹp đi! Anh đừng có mà hại em nữa! Mới có lần đầu tiên đi chơi cùng anh mà em bị nói là đồ không cha không mẹ rồi! Anh mà còn đưa em về nhà, rước em đi chơi... chắc không biết em còn toàn thay qua hết cái tết này không nữa. Thôi... thôi...cho em xin hai chữ bình yên. Anh ở nhà mà lo cho bác hai, dành nhiều thời gian cho bác thì tốt hơn. Em về đây!
- Ơ... Trúc...
Anh đang muốn nói gì nữa thì cô đã đề xe chạy đi xa rồi. Anh chỉ có thể quay vô nhà vừa đi vừa lầu bầu.
- Đúng là đồ vô tình...
Bác Hai ngồi uống nước trà trên bàn tre ngoài hàng ba nhìn thấy anh như vậy thì nói.
- Biết người ta vô tình sao mày vẫn thương?
Anh cũng lại ngồi xuống ghế bên cạnh, rót cho mình một ly trà.
- Con không biết! Thương là thương thôi!
Ông lại hỏi.
- Nếu sau này nó không thương mày mà lại đi lấy chồng khác mày có còn thương nó không?
Anh chợt khựng lại. Trong đầu lại hiện lên những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Nhớ lại ánh mắt của Anh Tuấn và Thanh Tú nhìn cô, anh không khỏi lo sợ. Với Thanh Tú thì anh đủ tự tin nhưng với Anh Tuấn thì anh đúng là rất lo lắng. Nói về ngoại hình... anh ta không kém, nói về sự nghiệp... tuy anh không biết Anh Tuấn thật sự làm gì nhưng với phong thái đó thì dù có là nông dân thì hẳn cũng chỉ ngồi chỉ tay năm ngón. Mà để có thể chỉ tay năm ngón thì có hai trường hợp, một là anh là người lười biếng, hai là anh là một ông chủ. Mà trực giác của anh cho biết, Anh Tuấn không phải là một kẻ lười biếng, vậy chỉ có trường hợp thứ hai là ông chủ thôi.
Tuy rằng những điều kiện đó trong mắt Thu Trúc vẫn không xem là gì nhưng đời ai biết trước chữ ngờ đâu? Biết đâu chờ đến lúc cô 18 tuổi, anh ta đem những điều kiện của mình qua hỏi cưới cô thì lúc đó dù cô không chịu cũng sẽ bị ép. Lúc đó, anh biết phải làm sao bây giờ? Anh lại ở trên thành phố nếu chọn gả thì người ta cũng gả gần nhà chứ đâu gả xa bao giờ. Anh có cảm giác không an toàn chút nào? Nhưng anh phải làm sao đây?
Anh cứ lơ đãng suy nghĩ mà không biết rằng, bản thân mình lúc này không khác gì bác Hai bình thường hay ngồi trầm ngâm nhìn ra ngôi mộ suy tư vậy. Không còn dáng vẽ trẻ con như mọi khi hay nói bậy chọc cười cho ông vui nữa.
Ông hai thở dài nói.
- Biết lo lắng rồi sao con?
Anh nhìn sang ông hỏi.
- Ba! Nếu ngày đó thật sự xảy ra con phải làm sao đây hả ba?
Ông lại hỏi.
- Con đau sao?
Anh đáp.
- Đau lắm! Yêu mà không thể nói tiếng yêu đã vô cùng khó chịu. Nếu như có một ngày cô ấy thuộc về người khác thì còn đau đớn nào hơn.
- Con có thể tìm người khác...
- Không! Con không muốn! Ngoài cô ấy ra con không muốn bất kỳ người con gái nào khác.
- Vì sao phải vậy? Con là một người đàn ông?
- Đàn ông không lẽ không thể chung thủy với một người sao ba? Đàn ông cũng chỉ có một trái tim thôi! Một trái tim cũng chỉ có thể chứa một người. Giống như ba đã yêu dì vậy?
Thế nhưng, ông lại lắc đầu nói.
- Không! Ba không những yêu dì con mà cũng yêu cả má con.
Anh kinh ngạc. Ông nói.
- Nếu không yêu má con sao có thể sinh ra bốn anh chị em con chứ? Nếu là người con không yêu con có muốn cùng người đó sinh con không?
Anh chưng hửng. Ông lại nói.
- Cả hai người phụ nữ ba đều yêu. Chỉ là đối với má con ba làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ nhưng đối với dì con ba lại thiếu nợ rất nhiều. Đến bây giờ ba cũng vẫn tự hỏi vì sao bà ấy lại vẫn cứ yêu ba, hi sinh tất cả vì ba?
Anh đột nhiên nói.
- Có lẽ con biết là vì sao?
Ông ngạc nhiên hỏi.
- Vì sao?
Anh đáp.
- Dì ấy mắc nợ ba!
Ông rơi dài mấy vạch hắc tuyến, bộ dáng trưởng thành vừa rồi của anh là ông nhìn lầm. Anh lại trở lại như cũ nữa rồi. Ông hậm hừ nói.
- Vậy mày thương con Trúc, không phải nó không thể được cũng là mày mắc nợ nó đó.
Anh nhe răng cười.
- Chắc vậy đó ba?
Ông trừng mắt anh rồi đi vào nhà nằm võng đưa cót két. Anh nhún vai. Anh nói bộ không đúng sao? Câu này là ông thường hay nói với mấy anh chị em anh mà "Kiếp trước tao mắc nợ tụi bây, kiếp này cỡ nào cũng không bỏ được!" Nếu như cha mẹ mắc nợ con cái không bỏ được thì tình yêu cũng vậy thôi. Nợ một chữ tình thì cũng có bỏ được đâu. Có lẽ ở một kiếp nào đó anh đã nợ cô một tấm chân tình thì sao?