- Anh sáu! Người con gái trong giấc mơ là người yêu của anh có phải là Thủy Tiên không?
Anh Tuấn kinh ngạc.
- Hả? Sao chú biết?
Thanh Tú đáp.
- Bởi em cũng từng mơ tương tự như vậy a. Em thấy trong mơ anh với Thủy Tiên yêu nhau rồi còn đám hỏi nữa nhưng mà tự dưng cô ta lại hủy đám cưới, anh tức giận mới đi nhờ người mai mối hỏi Thu Trúc, rồi khi Thủy Tiên trở về anh lại bỏ rơi Thu Trúc. Em còn thấy anh và Thủy Tiên đứng ở gốc dừa sau nhà hôn nhau nữa và Thu Trúc và mẹ của thằng Út lại đứng bên nhà của chú 5 hàng xóm mà nhìn qua. Em thấy cô ấy nở nụ cười chua xót mà quay đi, nhưng ánh mắt lại đỏ hoe trông đáng thương lắm. Em mới định chạy đuổi theo nhưng lúc đó nghe tiếng mẹ gọi thì giật mình thức dậy mất tiêu rồi. Hôm em mơ giấc mơ đó là bửa đám cưới út Thảo mà sáng ra đưa dâu đấy. Nhưng mà thấy cũng không phải là điềm báo gì nên cũng không có nói cho ai nghe. Nghĩ rằng do em nhớ Thu Trúc mà mơ bậy bạ, tuy rằng giấc mơ đó nó rất chân thật đến giờ mà em còn nhớ như in luôn.
Anh Tuấn bổng nhiên rùng mình, anh cũng không hoàn toàn kể hết chi tiết trong giấc mơ của anh. Trong mơ người anh yêu đúng là Thủy Tiên cũng đám hỏi rồi bị cô ta hủy đám cưới. Và cái chi tiết cùng cô ta hôn nhau ở gốc dừa sau nhà cũng có. Lúc đó anh cũng nhìn thấy Thu Trúc bên nhà hàng xóm đấy nhưng anh cũng không cảm xúc gì chỉ cảm thấy có lỗi một chút mà thôi. Lúc đó anh vô cùng giận anh trong giấc mơ đó, muốn bay đến mà đánh nhưng đã giật mình thức dậy rồi. Giờ nghe Thanh Tú kể lại hắn cũng mơ như vậy thử hỏi anh không khiếp sợ sao được. Anh và Thanh Tú đều nhìn nhau, trong mắt đều nói lên "Chẵng lẽ đúng là chuyện kiếp trước sao?"
Chợt Ngọc Bình lại lên tiếng.
- Kỳ thực em cũng đã mơ một giấc mơ về Thu Trúc. Đó là cái ngày cô ấy bị trật chân trong công viên và em đưa về. Tối đó em mơ thấy em và cô ấy yêu nhau nhưng em trai của em chẳng hiểu vì sao lại bị mắc nợ xã hội đen số tiền rất lớn hẹn một tuần nếu không có tiền trả thì sẽ chặt tay rồi giết chết, mà trong mơ em thấy em lại trở thành một thủ kho cho công ty nào đó nữa chứ. Lúc đó ông giám đốc kia mới đứng ra giúp em trả nợ, thậm chí còn thăng chức cho em nữa nhưng với điều kiện là em phải lấy con gái ông ấy. Trong hoàn cảnh đó em không còn lựa chọn nào khác đành phải nói lời chia tay với Thu Trúc. Sau khi em nói xong thì cô ấy đau khổ mà vọt ra ngoài mặc cho bên ngoài trời đang mưa rất lớn. Trong mơ em cũng đau khổ lắm, muốn đuổi theo nhưng lại sợ sẽ phải lưu luyến nên cứ để mặc cô ấy chạy ra ngoài mưa. Giật mình thức dậy cũng còn cảm thấy vô cùng thương tâm. Nhưng mà do là lúc chiều ở công viên nghe cô ấy nói những điều tương tự nên nghĩ là ám ảnh mới mơ thấy vậy thôi. Giờ nghe mấy anh nói không lẽ cũng là chuyện kiếp trước nữa sao?
Mọi người nhìn nhau đều không biết trả lời thế nào. Chỉ có Kiến Minh là im lặng không phản ứng gì, bởi anh biết nó đúng là chuyện kiếp trước. Mỗi người họ đúng là đều mắc nợ cô. Anh chợt nhìn sang Hữu Trọng hỏi.
- Vậy còn cậu Hữu Trọng. Cậu có mơ thấy gì không?
Hữu Trọng gật đầu.
- Có chứ! Nhưng mà tôi hạnh phúc hơn các vị nhiều. Lúc về ở chung với ba tôi ở dưới quê, tôi thường mơ thấy tôi đích thân nắm tay cục cưng dạy điều khiển chuột, dạy cục cưng những bài học đầu tiên trên máy vi tính. Cục cưng còn dùng ánh mắt thẹn thùng e ấp nhìn tôi nữa như đang yêu thầm tôi đấy. Đi học không nghỉ một buổi nào, thậm chí vào lớp cũng ngồi ngay tầm mắt tôi nhìn vào là thấy nữa. Hạnh phúc lắm nha! Nhưng tiếc rằng khi thức dậy thì... aiii... sự thật luôn luôn phủ phàng. Cục cưng đã rành vi tính không cần tôi phải dạy, vào học cũng chỉ cho có thôi, ngồi thì ở gốc chót của lớp. Ánh mắt nhìn tôi thì vô cùng hờ hững, xem bình thường như không thể nào bình thường hơn. Học thì... một tháng bốn buổi thì cúp hết ba buổi để trồng bông bán tết đấy. Cũng may là tôi tìm được ba và ở chung với ông ấy, nếu không chắc một tháng mới gặp cục cưng được một lần thôi. Nhưng mà trong mơ tôi cũng không thấy cục cưng mua mảnh đất của ba mà hay ra vào thân thiết với ba tôi nữa. Ba cũng chỉ ở một mình lúc bị tai biến thì mất ngay lúc đó. Tôi cũng chỉ theo lời trăn trối mà chôn ba ở nơi đó thôi. Sau này mãnh đất đó cũng bỏ hoang chứ cũng không được như bây giờ nữa.
Hoàng Trung cười ha ha vỗ vai Hữu Trọng.
- Ha ha... nếu kiếp trước cậu được như vậy thì sướng quá rồi còn gì? Được bé cưng yêu thầm nha! Mà trong mơ cậu có yêu lại bé cưng không vậy?
Hữu Trọng nghênh mặt lên tự kỷ nói.
- Không nha! Trong mơ tôi thấy tôi là người đẹp trai, thông minh, tài giỏi, nổi bật nên làm sao có thể yêu một cô bé học trò lớp 11 được chứ. Chỉ xem cục cưng như những học sinh khác mà thôi.
Anh Tuấn và Thanh Tú lập tức nhào lại đè Hữu Trọng ra đấm nhẹ cho vài cú.
- Đáng đời nhà cậu có phúc mà không biết hưởng. Để bây giờ chịu kiếp yêu đơn phương đi.
Thanh Tú bèn quay sang Kiến Minh hỏi.
- Vậy còn anh Minh. Anh có mơ thấy gì không?
Kiến Minh lắc đầu đáp.
- Hiện tại thì không.
Đúng là anh không mơ nhưng mà là anh đã trải qua. Anh có thể đút kết lại từ những giấc mơ của năm người họ mà đưa ra suy đoán kiếp trước cô đã từng trải qua chuyện gì. Đầu tiên là cô yêu thầm Hữu Trọng, sau đó thì gặp Anh Tuấn, kế tiếp lên thành phố học thì gặp Hoàng Trung, kế tiếp nữa thì tới anh. Cuối cùng mới là Ngọc Bình. Mỗi người đều mang lại cho cô nỗi đau về thể xác và tinh thần rất lớn. Cho nên sau khi trọng sinh trở lại quyết định làm lại từ đầu nói không với tình yêu. Cho dù người đó kiếp trước cô có từng yêu thầm hay yêu tha thiết cũng vậy. Cô là sợ đi vào vết xe đổ kiếp trước để rồi bị tổn thương nữa. Cũng như anh, sau khi được trọng sinh anh cũng rút kinh nghiệm để tránh những chuyện sai lầm kiếp trước không cho nó xảy ra nữa vậy.
Anh tự hỏi, không biết có nên nói cho cô biết rằng anh cũng trọng sinh không? Để cho cô an tâm mà mở rộng lòng mình, để có can đảm yêu một lần nữa. Vì cho dù cô có yêu ai thì anh cũng sẽ mãi bên cô, dù cô có bị bỏ rơi như kiếp trước anh cũng sẽ luôn dang rộng vòng tay đón cô vào lòng, bởi anh vì cô mới trọng sinh mà.
Thế là, cái quyết định đêm nay sẽ ăn thịt cô của sáu người đành phải bỏ qua. Họ vẫn là không nỡ xuống tay với cô, xem như những giấc mơ của họ chính là nói lên kiếp trước những gì họ đã gây ra cho cô đi. Đó là do họ nợ cô, cho nên kiếp này dù cô có làm gì cho họ giận đến không thể chịu nỗi thì họ vẫn cứ thương cô, không nỡ làm tổn thương cô được.
Tuy nhiên, chiều tối hôm đó cô lại làm cho họ bất ngờ mà suốt đời họ không thể nào quên được.
Sau khi ăn xong cơm chiều, cả bảy người đều ra bàn đá ngoài vườn ngồi ngắm cảnh chuyện trò. Thanh Tú bày một mâm trái cây ra để mọi người cùng ăn cho đỡ buồn miệng. Trong đó có một loại trái cây gọi là cherry(anh đào). Thu Trúc biết loại quả này nhưng kiếp trước cô chưa bao giờ ăn bởi vì nó rất xa xỉ. Kiếp này cũng chưa có dịp để thưởng thức.
Thấy cô nhìn châm châm vào mấy quả cherry như vậy. Anh Tuấn bèn đưa cho cô nguyên một đĩa nói, tưởng cô không biết nên nói.
- Đây là trái cherry hay còn gọi là anh đào, của một khách hàng từ Út gửi tặng anh đó. Em ăn thử đi!
Cô không ngần ngại đem một quả bỏ vào miệng thưởng thức, đúng là rất ngon. Cô bèn hỏi.
- Vậy anh có gửi về cho mẹ không?
Anh Tuấn tươi cười xoa đầu cô.
- Dĩ nhiên là có! Nếu không cục cưng sẽ mắn anh là không biết hiếu thảo làm sao?
Thanh Tú cũng nói.
- Cục cưng cái gì cũng nghĩ cho người lớn trước nên bây giờ cứ gọi điện là mẹ sẽ hỏi em thôi. Dẹp anh em tụi anh qua một bên rồi.
Cô nghênh mặt.
- Tại em hay gọi về hỏi thăm mẹ nên mẹ thích em là phải. Người già ai lại không thích con cháu thường xuyên về thăm hay gọi điện hỏi hang đâu.
Hữu Trọng đưa tay vuốt tóc cô cũng nói.
- Cục cưng rất là biết quan tâm người lớn nên người lớn ai cũng thương cả. Nếu không hồi đó ba đâu có nói cục cưng mới là con của ba, anh là đồ đầu thai lên đòi nợ. Hi hi...
Kiến Minh nhìn thấy cô có vẽ rất thích loại trái cây này nên nói.
- Nếu em thích loại trái cây này thì để mai mốt anh đặt hàng về cho em, tiện thể cũng sẽ thêm vào thực đơn của nhà hàng luôn thể.
Cô vừa ăn vừa gật đầu nói.
- Ý kiến hay đó! Vậy là ngày nào em cũng được ăn rồi. Hì hì...
Sáu người đều nhìn cô bằng ánh mắt sủng nịnh, cô là cục cưng của họ, chỉ cần cô thích thì họ sẵn sàng chiêu cô tất cả.
Thế nhưng khi cô đã ăn hết đĩa cherry không chừa một trái nào, khoảng vài phút sau thì cô đột nhiên thấy hoa mắt và có hơi chóng mặt. Đầu óc bắt đầu lâng lâng bay bổng, nhìn thấy mọi thứ xung quanh đẹp một cách lạ lùng. Mấy ông anh đang ngồi trò chuyện cạnh mình cũng tự nhiên đều biến thành thiên thần đẹp không sao tả nỗi. Bình thường Thu Trúc luôn thu liễm bản tính của mình nên cũng không ai biết rằng cô thực sự là một người vô cùng mê cái đẹp. Đặc biệt là những vẽ đẹp như thiên thần tuyệt mỹ đáng yêu thế này làm cả người cô rất là ngứa ngáy khó nhịn, chỉ muốn nhào lại mà chà đạp một phen thôi. Cô bật thốt lên.
- Mấy thiên thần ở đâu ra mà đẹp thế này không biết? Nào lại đây cho chị nựng một chút...